Thí Thiên Đao

Chương 1910: Chiến với sinh linh khủng bố (2)

Hắn đang nhanh chóng điều chỉnh phương thức chiến đấu của mình, cảm giác như đang thích ứng khi đột nhiên vào cảnh giới cao cấp củaĐại Thánh. Tuy là bị sinh linh xuất hiện trong thiên kiếp này đánh thì có cảm giác khó có thể chống đỡ, nhưng trên thực tế, Sở Mặc không bị thương quá nặng. Ngược lại còn đang từ từ thích nghi với hoàn cảnh xấu.

- Đây...

Cho dù Bắc Đẩu lão tổ căm hận Sở Mặc thế nào thì lúc này cũng không khỏi tràn đầy sự hâm mộ và ghen tỵ. Người thanh niên này quả nhiên như ông ta đã thấy, là tu sĩ có thiên phú nhất!

Dường như hắn trời sinh là vì tu luyện vậy! Đối với hiểu biết về đạo cũng hoàn toàn vượt xa khỏi nhận thức và tưởng tượng của người bình thường.

Ầm!

Lại là một tiếng vang thật lớn, Sở Mặc và sinh linh kia lại đụng thẳng vào nhau.

Không hề suy nghĩ gì, hoàn toàn... đụng chạm vô cùng hung mãnh!

Kiểu chiến đấu này bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Dường như máu toàn thân trong nháy mắt sẽ bốccháy mãnh liệt vậy!

Lúc này, thân hình của Sở Mặc lui về phía sau vài chục bước. Sinh linh do sấm sét hóa thành kia vậy mà cũng lui về phía sau hai ba bước!

Cuộc chiến của đôi bến truyền ra chấn động kinh khủng, tấn công làm quầng sáng do Thương Khung Thần Giám hình thành chấn động kịch liệt. Trên mặt Bắc Đẩu lão tổ lại không hề có chút nào vui mừng!

Điều này quá kinh khủng!

Loại dao động truyền ra từ chiến đấu đã vượt qua uy lực một kíchcủa ông ta.

Cảm giác thất bại vô cùng này khiến Bắc Đẩu lão tổ lại lần nữa sụp đổ. Một người trẻ tuổi mới rồi còn hoàn toàn không bằng được ông ta, sau khi Thất tinh nhập vào cơ thể không ngờ trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên tới cấp độ hoàn toàn không thể tin được này!

Điều này còn thiên lý à?

Nếu Thất tinh trận đồ kia lại bị hắn tóm được thì người này có thể lập tức bước vào cảnh giới cao thủ vô thượng hay không? Trở thành Cự Đầu trẻ tuổi chân chính? Bắc Đẩu lão tổ hận muốn điên, phun một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Ngay sau đó, ông ta xoay người rời đi!

Ông ta đã không muốn nhìn tiếp, cũng không muốn dừng lại ở nơi này nữa.

- Sở Mặc, ngươi nhớ kỹ... tất cả sỉ nhục mà ngươi làm với ta hôm nay, không bao lâu nữa tất cả sẽ trả lại cho ngươi! Thất tinh trận đồ, vĩnh viễn ngươi cũng đừng mong có được!

Tiếng nói của Bắc Đẩu lão tổ tràn đầy hận ý vang lên trong toàn bộBắc Đẩu Đại Vực.

Sau đó, thân hình của ông ta trong nháy mắt biến mất trong vũ trụ mênh mông.

Sở Mặc ở bên trong quầng sáng giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Bắc Đẩu lão tổ, tinh thần cả người đều tập trung trên người sinh linh do sấm sét hóa thành.

Vật này, thật sự là quá kinh khủng. Nếu hắn không có Thất Tinh nhập vào cơ thể, thực lực tăng mạnh, chống lại sinh linh này tám, chín phần mười sẽ ngã xuống. Chỉ có điều nếu hắn không có Thất Tinh nhậpvào cơ thể, sinh linh này có xuất hiện hay không cũng rất khó nói.

Nhưng bất kể như thế nào, sự thật đã rồi, đối mặt với sinh linh khủng bố này, Sở Mặc nhất định phải xốc lại 120% tinh thần, toàn lực đối phó với đối thủ kinh khủng nhất cuộc đời.

Sinh linh này rất mơ hồ, thấy không rõ lắm dáng vẻ của gã. Gã hoàn toàn do sấm sét của Thiên kiếp hóa thành. Mỗi chiêu đều mang theo khí tức hủy diệt vô tận. Đạo hạnh hơi yếu một chút khả năng không cần hắn ra tay. Khoảng cách hơi gần chút sẽ tan thành tro bụi!

Cho dù đạo hạnh vô cùng cao thâm cũng khó có thể ngăn cản đượcsinh linh khủng bố này.

Sở Mặc sở dĩ có thể vẫn chống đỡ, và chậm rãi thích nghi với hoàn cảnh xấu nguyên nhân chủ yếu cũng là do hắn nắm giữ Đại Đạo sấm sét. Nếu không, cho dù cảnh giới và chiến lực bây giờ của hắn đã vọt tới bậc cao của cảnh giới Đại Thánh cũng không thể ngăn được công sát của sinh linh đó.

Dốc hết sức cả trăm phần trăm.

Sinh linh do thiên kiếp hóa thân thành chính là một điển hình. Từ đầu đến cuối, gã đều không có bất kỳ công kích nào ra trò, tới tới lui luichỉ có mấy chiêu.

Đập, đâm, quét!

Nhưng chỉ mấy chiêu như vậy lại đủ để quét ngang sinh linh cảnh giới Đại Thánh của thế gian này rồi!

Ngoại trừ cao thủ vô thượng Tổ Cảnh chỉ e cũng không có mấy Đại Thánh có thể ngăn cản được công kích như thế.

Trong thân thể Sở Mặc, đạo đài thuộc đạo Sấm sét đang cấp tốc vận chuyển, điên cuồng xoay tròn. Trong đạo đài không gian phát ra tiếngđạo ù ù, không ngừng lấy đạo của sinh linh đó khắc lên đạo đài.

Lúc này, trên đạo đài đã khắc lên những thứ phức tạp hơn nhiều. Mỗi chữ đạo khắc lên đều có lực lượng hủy thiên diệt địa.

Đây chính là đạo Sấm sét thuộc về Sở Mặc.

Khủng bố như vậy!

Cuộc chiến của đôi bên vẫn đang tiếp tục. Thí Thiên trong tay Sở Mặc cũng đang điên cuồng đoạt lấy năng lượng trên người đối phương. Đối với Thí Thiên, chỉ cần chiến đấu, chỉ cần đối thủ đủ hùng mạnh thì nó sẽ đi cướp đoạt.

Hơn nữa kiểu đoạt đó cho đến tận giờ còn chưa có sinh linh nào có thể ngăn cản.

Sinh linh cấp bậc Đại Thánh trong thiên kiếp cũng không thể ngăn cản!

Đây là một trận khổ chiến vô cùng gian nan. Sở Mặc ở trong này đánh suốt chín ngày chín đêm. Thiên kiếp cảnh giới Đại Thánh sớm đã chấm dứt, kiếp vân trên bầu trời cũng sớm tan cả. Nhưng chỉ có sinh linh này lại vẫn như là có tám đời ân oán với Sở Mặc, không chết không ngừng, vẫn luôn chiến đấu.

Cho dù đôi bên bây giờ sớm đã ngang nhau, thậm chí chiến lực của Sở Mặc còn cao hơn một bậc, nhưng vẫn không có ý đình chiến.

Tới tối ngày thứ 10, một đao Sở Mặc chém xuống rốt cục lần đầu diên bổ gãy trường mâu của người này. Cán trường mâu sau khi đứt rời thì hóa thành hai tia sấm sét cự đại, dường như muốn biến mất trong hư không. Đạo Sấm sét trên đạo đài của Sở Mặc lại phát ra một lực hút cực lớn, hút hai tia sấm sét cự đại vào trong.

Sinh linh kia lần đầu tiên tay không đối mặt với Sở Mặc.

Dưới tình huống này, Sở Mặc làm sao có thể khách khí với gã? Thi triển ra chiến lực mạnh nhất của mình, điên cuồng chém giết sinh linh đó.

Ở ngày thứ 15, rốt cục Sở Mặc đã chém sinh linh thành hai nửa, sau đó lại chém thành bốn mảnh. Lúc sinh linh này giãy dụa muốn tổ chức lại thì có sức mạnh to lớn như biển phóng ra từ giữa đạo đài sấm sét củaSở Mặc.

Rốt cục đã trấn áp được sinh linh đó.

Cuối cùng sấm sét trên đạo đài của Sở Mặc xuất hiện bóng dáng một người cầm trường mâu. Chỉ có điều bóng dáng này nhìn qua so với lúc trước thì càng thêm mơ hồ.