Toàn bộ quá trình mấy canh giờ vẫn giằng co, đến cuối cùng, Hắcám thánh kiếm... không, đã không thể gọi nó là Hắc ám thánh kiếm nữa, đã biến thành một thanh trường kiếm màu bạc phong cách cổ xưa, trên lưỡi kiếm phù văn dày đặc thậm chí còn nhiều hơn lúc trước.
Binh khí đến cấp bậc này rồi tự mình cũng có thể thăng cấp. Nói cách khác, chúng đã trở thành một sinh linh tồn tại ở hình thức khác! Có linh trí (Trí não linh mẫn) của mình, có suy nghĩ của mình, thậm chí có hỉ lộ ái ố (Vui, buồn, giận, hờn) của mình!
Giống với mấy món pháp khí trên người Sở Mặc, đều có linh tính tương đối cao, hoàn toàn không kém sinh linh nhân loại.
- Thanh kiếm này đã không thể được gọi là Hắc ám thánh kiếm nữa.
Sở Thiên Cơ chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía Kỳ Tiêu Vũ:
- Nó đồng ý đi theo cạnh con, con lần nữa đặt cho nó một cái tên đi.
Kỳ Tiêu Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy gọi là Mặc Vũ Kiếm đi.
- Mặc Vũ Kiếm?
Nguyệt Khuynh Thành nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó ánh mắt sáng lên:
- Tên rất hay! Kỳ Tiêu Vũ nở nụ cười tràn đầy thiện ý với Nguyệt Khuynh Thành. Người con gái này ngay cả biết rõ tâm tư của nàng nhưng lại không làm cho người ta sinh ra chút ác cảm nào.
Sở Mặc cũng nhẹ nhàng gật đầu, hắn hiểu được tâm tư của Kỳ Tiêu Vũ.
Tiếp đó, vòng tay hắc ám trên cổ tay Kỳ Tiêu Vũ cũng bắt đầu quá trình thoát khỏi hắc ám.
Sau mấy canh giờ, vòng tay hắc ám hoàn toàn thoát khỏi hắc ám, lại trở về trên tay Kỳ Tiêu Vũ, được Kỳ Tiêu Vũ gọi là Mặc Vũ Trạc(vòng).
Sau đó, Sở Thiên Cơ bắt đầu không ngừng áp chế lực lượng hắc ám đen như mực. Lực lượng hắc ám đó hùng mạnh như thế, chúng là hai thánh khí đã vô số năm rơi vào ma đạo. Nghiêm khắc mà nói, chúng nó thật ra là một bộ phận của hai thánh khí, chỉ có điều bây giờ bị tróc ra, bị ném bỏ.
Nếu Sở Thiên Cơ không ngăn lại, như vậy khắp ngân hà này đều bị lực lượng hắc ám bao phủ. Tương lai, phàm là có sinh linh đi ngang qua nơi này nhất định sẽ bị lây nhiễm. Nếu như là Ma tộc từ nơi này đổ bộ Viêm Hoàng Đại Vực, như vậy sẽ như hổ thêm cánh! Bởi vì lực lượng hắc ám của nơi này thậm chí còn nồng đậm hơn cả Ma tộc!
Vậy đối với Ma tộc quả thực là việc tốt từ trên trời giáng xuống.
Sở Thiên Cơ sẽ không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh.
Đến cuối cùng, lực lượng hắc ám bị Sở Thiên Cơ mạnh mẽ áp chế thành một hạt châu lớn như mắt trâu, tối đen thâm thúy, tản ra khí tức vô tận dày đặc. Đấy là hạt châu hắc áp thuần túy nhất, dao động truyền ra từ đó ít nhất cũng đạt đến mức độ Chuẩn Thánh Khí. Sở Thiên Cơ phong ấn viên Hắc ám châu này lại, sau đó giao vào tay Sở Mặc:
- Con giữ đi, nói không chừng ngày nào đó còn có thể dùng tới đó.
- Vậy... con muốn biết nó có ích lợi gì?
Sở Mặc có chút nghi hoặc nhìn cha của mình. Hắn biết, tới cảnh giới như cha rồi chắc có lẽ sẽ không bắn tên không có đích.
Sở Thiên Cơ thần bí cười, nói:
- Tương lai con sẽ rõ.
Sở Mặc gật gật đầu, quăng viên Hắc ám châu bị phong ấn này vàotrong thế giới của Thương Khung Thần Giám. Lấy cấp bậc của Thương Khung Thần Giám, cho dù là không có cha phong ấn cũng tuyệt đối có thể dễ dàng trấn áp được nó. Cho nên Sở Mặc không lo lắng.
Lúc này, Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua lão già ngậm tẩu thuốc, ra tay lấy pháp lực vô thượng giúp lão già mọc ra cánh tay mới cho ông ta, sau đó lại làm cái chân của người cao gầy được tái sinh. Cuối cùng, làm thiếu phụ trọng thương hôn mê phục hồi thương thế như trước.
Cuối cùng mới thở phào một cái, nhìn thoáng qua mọi người, thân hình của ông ấy bắt đầu nhạt dần trong hư không theo thời gian.
- Cha!
Sở Mặc kêu một tiếng.
- Đại lão gia!
Lão già ngậm tẩu thuốc và người cao gầy run rẩy kêu lên. Bọn họ thậm chí chưa kịp nói một lời cảm ơn với Đại lão gia.
- Các người bảo trọng. 20 năm sau, Ma tộc giáng thế, còn cần các người đi chống cự.
Thanh âm cuối cùng của Sở Thiên Cơ hóa thành tiếng ù ù, vang lên trong lòng mọi người.
- Bây giờ đi à...
Bên trong móng vuốt của Thanh Long cầm con hổ trắng, đôi mắt trông ngóng nói:
- Hắn còn chưa nói cho ta biết như thế nào mới có thể làm vật nhỏ này lớn lên... món đồ chơi nhỏ như vậy, chơi không vui lắm!
- Graooo!
Con hổ màu trắng rít gào.
Thanh Long cụp mi nhìn nó:
- Đừng kêu nữa, lão đại của nhà ngươi cũng đã bị cưỡng chế tời đi rồi, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm bé mèo con đi. Con hổ màu trắng gần như bị chọc giận đến phát cuồng, đồng thời trong lòng bi thương. Nó bị lão già khọm khẹm chết tiệt kia mạnh mẽ bắt lại, thậm chí chủ nhân ngay cả phản kháng cũng không dám!
Lúc này trong lòng Sở Mặc cũng tập trung vào câu nói 20 năm sau của cha, Ma tộc sẽ giáng thế? Chẳng nhẽ nói 20 năm sau Ma tộc giáng thế vẫn không thể thay đổi được hay sao? Vẫn là nói, lần này Ma tộc giáng thế thật ra không chỉ đơn thuần là muốn tranh đoạt Viêm Hoàng Đại Vực hay sao?
Kỳ Tiêu Vũ cũng hơi nhíu đôi mi thanh tú nhìn Sở Mặc. Nàng đang nghĩ câu nói cuối cùng trước khi công công đi, liếc nhìn Sở Mặc một cái. Kỳ Tiêu Vũ nói:
- 20 năm nữa, ta nghĩ đến lúc đó, huynh hẳn là có thể bước vào cảnh giới Chí Tôn rồi.
- Là chúng ta.
Sở Mặc không khiêm tốn mà nói một câu như thế.
Vài người khác đều giật mình nhìn đôi vợ chồng này. Thanh Long không nhịn được nói:
- Ngươi có phải quá mức tự tin rồi hay không? Bây giờ Đại Đạo của trời đất này cơ bản không có khả năng xuất hiện Chí Tôn. Nguyệt Khuynh Thành tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc. Sự tín nhiệm mà nàng dành cho Sở Mặc thậm chí đã đến mức mù quáng nhưng cũng không thể nào tin được, 20 năm sau, công tử và phu nhân đều có thể trở thành Chí Tôn. Điều này không phải vấn đề có khó không mà cơ bản không phải là sự thật! Cơ bản không có khả năng.
Lão già ngậm tẩu thuốc và người đàn ông cao gầy cũng đều mang vẻ mặt khó có thể tin. Bọn họ không biết thiếu gia và thiếu phu nhân lấy đâu ra sự tự tin như thế.
Lúc này, Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long:
- Phương trời đất này nếu không cho phép, vậy đánh vỡ nó, không có gì lớn cả. Bản thân mình tu luyện mới là một chuyện nghịch thiên.
Thanh Long bĩu môi, tỏ vẻ khó có thể có cùng nhận thức với Sở Mặc. Con hổ trắng trong móng vuốt của Thanh Long cũng đã nghe lúc lâu, lúc này không khỏi cười nhạo một tiếng:
- Quả thực là người si nói mộng!
- Bé mèo nhỏ à, Bản long khó mà có cùng quan điểm với ngươi một lần.
Thanh Long nói.
- Cút!
Con hổ trắng rống lên.
Nhưng sau đó bị buồn bực tiếp, lại bị Thanh Long ném qua ném lại, lại thành bóng rồi...