Thí Thiên Đao

Chương 1636: Diệt Chí Tôn (1)

Khi người bày trận gục ngã và bị thiêu cháy, trận pháp khắc trong khoảng không gian này cũng ngừng vận hành, những quy luật đó hóa thành vô số ký hiệu của đại đạo, chậm rãi tan biến như không khí. Bồi bổ cho thiên đạo, cũng trở thành một phần của thiên đạo. Biết đâu sau này khi rất nhiều năm đã trôi qua, sẽ có sinh linh nào đó đi ngang nơi đây, lại ngộ đạo, lĩnh ngộ được một đạo hoàn toàn mới. Bên ngoài ngân hà, ngay chớp mắt khi trận pháp ngừng vận hành, chiếc thuyền chiến kia liền dùng tốc độ ánh sáng lao vèo một cái về phía Tần Thương.

Bởi vì phía đó, Tần Thương vừa mới dùng một chưởng đem Sở Mặc đánh bay!

Bản tôn của Sở Mặc nôn ra máu, chung quy vẫn kém một cảnh giới, thực sự khó lòng mà vượt cấp giết Chí Tôn. Nhưng vào lúc này, bất cứ lúc nào Sở Mặc cũng có thể bước vào cảnh giới Chuẩn Chí Tôn!

Thanh Long trực tiếp gầm lên một tiếng rồng ngâm cao vút:

- Bản long tới rồi đây! Tần Thương chớ càn rỡ!

Uỳnh!

Tần Thương tiện tay tung một đòn, lập tức đánh bay Thanh Long dài vạn trượng.

Thanh Long kêu lên đau đớn thảm thiết:

- Ui cha!!! Ui cha!!! Đau chết bản long rồi, đau quá đi mất thôi! Ngươi làm gì mà dùng sức như vậy, bản long liều mạng với ngươi!

Nói xong lại vọt trở về khí thế khỏe như vâm. Không ngờ một đòn của Chí Tôn còn chẳng thể khiến nó bị thương nặng!

Bên kia ông già ngậm tẩu mang theo nõ điếu xông tới, rống giận lớn tiếng, bắt đầu công kích Tần Thương.

Thiếu phụ vung hai bím tóc, cũng mang theo một lưỡi hái vô cùng khổng lồ trực tiếp xông tới.

Người cao gầy vung chiếc cuốc to lớn mà lao lên.

Những thành viên họ Sơ còn lại cùng không sợ chết hung hãn nhắmtới phía trước.

Bởi vì bọn họ thấy thiếu gia bị đánh hộc máu!

Bọn họ không nhịn nổi nữa rồi!

Trong năm năm này, với họ mỗi đêm đều là một nỗi dày vò!

Bọn họ thầm hận bản thân vô dụng, không thể san sẻ gánh lo với thiếu gia. Thậm chí còn chẳng xông vào trận pháp được. Hiện giờ cơ hội tới, dù là phải chịu chết, cũng không hề chùn bước! Nguyệt Khuynh Thành lao ra khỏi thuyền chiến, bắt đầu bày trận trong hư không! Năm năm nay, nàng nghiên cứu không ngừng nghỉ, ngày dài đêm thâu, cuối cùng đã có một bước tiến cực lớn trên phương diện trận pháp. Dẫu biết không thể giáng cho Tần Thương một đòn trí mạng, nhưng có thể cầm chân y một chút cũng đã là thành công!

Tần Thương cũng hoàn toàn nổi giận rồi, một bầy kiến hôi, cũng dám xông lên liều mạng với y? Y liên tục ra tay, đánh bay toàn bộ đám người kia ra ngoài.

Một cánh tay của ông lão ngậm tẩu trực tiếp bị Tần Thương xé toạc xuống, đây là đòn tấn công đại đạo, hoàn toàn không có khả năng mọclại!

Máu tươi vung vãi đầy trời.

Nhưng y vẫn hung hăng nện một nõ điếu lên hông Tần Thương, làm gãy một cây xương sườn của y!

Thiếu phụ bị đánh bay, hộc ngụm máu liền hôn mê bất tỉnh.

Lưỡi hái trong tay nàng, cũng kịp để lại trên người Tần Thương một vết thương sâu hoắm. Người cao gầy cầm cuốc, cuốc thành một hố trên thân Tần Thương, y bị Tần Thương một đạp đá bay, mất luôn một chân!

Chàng trai vạm vỡ thì tấn công Tần Thương ngay chính diện, đôi tay y cắm sâu vào ngực Tần Thương, nhưng bản thân y thì lại bị Tần Thương dùng pháp lực vô biên trực tiếp đánh nát, hồn phi phách tán!

Còn có mấy người khác của dòng họ Sở đều khiến Tần Thương bị thương nặng, rồi chính mình lại bị Tần Thương dùng pháp lực giết chết trong nháy mắt.

Nhất thời, cả mảnh không gian chìm trong hỗn loạn, máu me giăngkhắp nơi.

Sở Mặc nhìn thấy cảnh này đau thương muốn chết, trong tình huống bị thương nặng, hắn ép bản thân mình phải đột phá, gông cùm xiềng xích trong cơ thể ầm ầm nổ tung, từng bước tiến vào hàng ngũ Chuẩn Chí Tôn.

Trực tiếp xông hướng Tần Thương:

- Lão thất phu kia, nộp mạng đi!

Tung ra một quyền! Tần Thương huơ tay, một nắm tay vô cùng lớn hình thành trong không trung, giống ngôi sao khổng lồ hung hăng quét về phía Sở Mặc.

Ầm ầm!

Không gian run rẩy, thời gian bị phá trở nên hỗn loạn. Các hiện tượng kỳ dị liên tục xuất hiện.

Nắm đấm to của Tần Thương ngưng đọng mà thành kia trực tiếp bị Sở Mặc đánh tan, Sở Mặc lại hộc máu, lúc này, khóe miệng bản tôn của Tần Thương cùng trào ra một tia máu tươi. Rốt cục trận pháp do Nguyệt Khuynh Thành bày ra cũng phát huy hiệu quả, làm ảnh hưởng tới động tác của Tần Thương.

Cuối cùng Sở Mặc khống chế phân thân Chí Tôn đỉnh cao xông từ phía bên ngân hà kia lại, dùng một tia sức lực cuối cùng hung hăng chém một đao rụng đầu Tần Thương. Kỳ Tiêu Vũ tùy tay chém một nhát kiếm, bổ đôi cái đầu Chí Tôn của y. Trực tiếp gây chấn động khiến nguyên thần của y văng ra. Bên trong Hắc Ám Thánh Trạc bắn ra một tia sáng đen kịt, xỏ xuyên qua nguyên thần đó.

Nguyên thần của Tần Thương hét lên tiếng thảm thiết chói tai, tiếng kêu đó lại giết chết một tu sĩ thuộc dòng họ Sở ở cách đó không xa. Rốt cuộc Sở Mặc cũng không còn đủ sức tiếp tục khống chế phân thân kia nữa, vèo một cái phân thân bay ngược trở lại Thương Khung Thần Giám, nguyên thần hợp nhất. Nhưng sắc mặt Sở Mặc lại tái nhợt vô cùng. Trong mắt hắn tràn ngập đau thương, nước mắt rơi cuồn cuộn.

Những tu sĩ trung thành tận tâm nhà họ Sở vì bảo vệ hắn mà đều gục ngã, khiến trong lòng hắn giày vò vạn phần.

- Tần Thương lão thất phu kia, hôm nay ta phải giết ngươi!

Trong tình huống bản tôn đã suy yếu cực độ, Sở Mặc triển khai giết chóc điên cuồng với nguyên thần của Tần Thương.

- Ca ca để ta.

Giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Tiêu Vũ vang lên, tay nàng cầm Hắc Ám Thánh Kiếm, phối hợp với Hắc Ám Thánh Trạc không ngừng công kích Tần Thương.

Cuối cùng cảnh giới của Tần Thương cũng bị hạ xuống!

Từ một Chí Tôn, trở thành Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao. Tuy vẫn vô cùng mạnh mẽ, nhưng không thể bằng lúc trước. Hơn nữa, một khi cảnh giới đã hạ xuống, muốn quay trở lại gần như là không thể nào!

Bởi vì hiện nay quy tắc của trời đất nơi này căn bản đã không chophép xuất hiện tu sĩ Chí Tôn!

Tần Thương không nén nổi rít gào điên cuồng, trong lòng y cực hận đám người kia. Y nhìn chằm chằm Thánh Kiếm và Thánh Trạc trong tay Kỳ Tiêu Vũ, cắn răng nói:

- Hôm nay ngươi chết, ta sống!

Đây là một trận chiến không có đường lui, có lẽ với Tần Thương mà nói, nếu còn đường lui thì y nhất định sẽ trốn xa. Hiện giờ Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ còn có bọn Thanh Long chưa chắc đã cản được y. Nhưng y không muốn lui! Cảnh giới hạ xuống rồi, y đã cảm thấy sự thiếu hụt về đạo hạnh. Trong tình huống này mà y rút lui, thì tương lai chẳng còn có cơ hội báo thù! Mà nếu hôm nay, y có thể chiến thắng trận chiến này, thì dù là pháp khí trong tay Sở Mặc hay cô gái áo đen kia, đều thuộc về y cả!