Thí Thiên Đao

Chương 1258: Đường tẩu… tha mạng! (2)

Đại Công Kê trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mặc, quả thực không dám tin nhìn vào hai mắt của mình.

- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua người anh tuấn như vậy sao?

Sở Mặc thấy Đại Công Kê tâm tình liền tốt, bay thẳng tới chỗ Đại Công Kê.

- Đừng tới đây!

Đại Công Kê quát lên:

- Phong ấn trên người ta rất khủng bố!

- Phong ấn Chân Tiên sao?

Sở Mặc nhíu nhíu mày, sau đó thi triển Vọng Khí Thuật trong Phong Thủy thần thông, nháy mắt phía trước xuất hiện vô số sợi tơ gắt gao quấn chặt Đại Công Kê. Mỗi sợi dây chừng hơn một ngàn cành, mỗi một cảnh… đều ngưng kết thành xiềng xích!

Tuy rằng nhỏ hơn rất nhiều so với tóc tơ, nhưng mỗi một cái… đều có được uy năng khủng bố.

Nếu Sở Mặc không cẩn thận xông vào sẽ khóa cả hắn vào nơi này.

- Ngươi có biện pháp không?

Sở Mặc nhìn Đại Công Kê.

Đại Công Kê nói:

- Dùng đao của ngươi!

Sở Mặc nháy mắt dùng Thí Thiên chém về phía những sợi tơ này.

Xoẹt!

Một đao chém qua, hơn mười sợi tơ ngưng kết thành xiềng xích bị cắt.

Rầm rầm rầm… phát ra tiếng vang giống như pháp nổ, đây là tiếng xiềng xích bị chặt đứt. Tuy rằng thanh âm không lớn nhưng uy lực lại vô cùng đáng sợ.

Trên thân Thí Thiên không chút sứt mẻ, nhưng Sở Mặc lại cỗ giác được có một cỗ sóng lớn đánh tới, vội vàng vận hành Lâm Tự Quyết.

Bất động như núi!

Nhưng khóe miệng… lại trực tiếp tràn ra một tia máu tươi.

Nhưng hào quang trong mắt Sở Mặc lại càng thêm sáng ngời, Thí Thiên trong tay gần như biến thành một mảnh tàn ảnh, không ngừng chém về phía những sợi tơ trói buộc Đại Công Kê.

Mỗi một đao chém xuống, tinh khí thần của Đại Công Kê sẽ được khôi phục một ít, đến cuối cùng trên người của Đại Công Kê cũng trực tiếp bộc phát ra một cỗ khí tức mênh mông, bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Đó là hỏa Chân Hoàng!

Trực tiếp thiêu những sợi tơ còn lại thành tro tàn!

Sở Mặc liếc mắt nhìn Đại Công Kê, có thể trực tiếp đốt một ít phong ấn của Chân tiên thành tro tàn, người này hiện tại… đã không còn tầm thường!

Chính mình phải dựa vào Thí Thiên, nhưng Đại Công Kê lại dựa vào…. Chính bản thân nó!

Đại Công Kê nhấc hộp gỗ trên bia đá lên, gầm nhẹ với Sở Mặc:

- Tiểu tử, mau dẫn ta… rời khỏi nơi quỷ quái này!

Sở Mặc vừa mới gật đầu một cái, chuẩn bị kích hoạt Huyết Nguyệt xuống đất, chỉ nghe phương xa đột nhiên truyền tới một tiếng rít gào:

- Tiểu súc sinh… sao ngươi dám bắt nạt ta như thế?

Sở Mặc sợ tới mức co rụt cổ lại, không chút lựa chọn kích hoạt Huyết Nguyệt xuống đất, kéo theo Đại Công Kê nháy mắt biến mất.

Ầm ầm!

Một đạo công kích khủng bố trực tiếp đánh về chỗ bọn hắn vừa biến mất, tòa đá… cùng mọi thứ xung quanh, dưới một kích này đều bị vỡ tan.

Thất Tinh Tôn Giả lửa giận ngút trời mang theo một thi thể hiện ra ở nơi này, sau đó hưng hăng vứt cỗ thi thể trên mặt đất, ngửa mặt lên trời rít gào:

- Cửu Mệnh Thuật…. Phiêu Linh, Phiêu Linh! Tiện nhân nhà người…. Bản tôn sẽ không để yên cho ngươi! Cho dù phải lật tung cả Tiên giới này, bản tôn cũng muốn giết đệ tử của ngươi hồn bay phách lạc!

Ầm!

Một đạo hào quang giống như từ trên trời bay tới, không ngờ lại trực tiếp xông qua động phủ Chí Tôn, bắn về phía đầu của Thất Tinh Tôn Giả.

Trong vầng hào quang chất chứa quy tắc đại đạo vô tận, mang theo khí tức hủy diệt tất cả.

Thất Tinh Tôn Giả hoảng hốt, lớn tiếng nói:

- Phiêu Linh… ngươi ngươi ngươi… ngươi còn sống sao? Ta sai lầm rồi… ta sai lầm rồi!

Ầm!

Đầu của Thất Tinh Tôn Giả trực tiếp hóa thành cặn bã.

Cách đó không xa, Thất Tinh Tôn Giả lại ngưng kết đi ra, vừa mới chết là một pho tượng pháp thân của hắn. Nhưng lại là pháp thân ẩn chứa đại lượng máu huyết của hắn!

Trong mắt của hắn mang theo thần sắc hoảng sợ, ngực kịch liệt phập phồng, hồn bay phách lạc lầm bẩm nói:

- Nàng còn sống… nàng sao có thể còn sống? Bọn họ không phải là… đều còn sống đấy chứ?

Trong động phủ truyền tới một tiếng nữ tử lạnh như băng tới cực điểm:

- Đám đánh chủ ý lên người của ta, giết không tha?

Thất Tinh Tôn Giả phịch một tiếng quỳ xuống đất:

- Đường tẩu… tha mạng!

Trong động phủ, thanh âm của cô gái kia lại không vang lên, chỉ còn lại một Thất Tinh Tôn Giả sắc mặt xanh mét, trong đôi mắt lóe ra kinh nghi bất định.

Thật lâu sau hắn mới phát ra tiếng rống giận long trời lở đất:

- Hoàng Kim Sâm của ta! A a a a a a a! Chết tiệt! Tên trộm! Bọn trộm các ngươi! Con gà con… bản tôn sẽ không để yên cho ngươi! Không để yên! Tuyệt đối sẽ không để yên!

……….

Ở nơi cách Thất Tinh động hơn ba mươi vạn dặm, Sở Mặc cùng Đại Công Kê thò đầu ra nhìn về phía Thất Tinh động bên kia. Hai người đã đi ra nửa ngày lại vẫn không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, rốt cục đều nhẹ nhàng thở ra.

Đại Công Kê tiện tay ném hộp gỗ cho Sở Mặc, nói:

- Tiểu tử, ân cứu mạng, gốc Chuẩn Thánh Dược này cho ngươi!

- Hả?

Sở Mặc ngây ngốc tiếp nhận hộp gỗ:

- Chuẩn Thánh Dược? Có ý gì?

- Chính là thuốc Chuẩn Thánh Dược đã vượt qua Chí tôn! Đây mới là thần dược, hiểu chưa?

Đại Công Kê ra vẻ già đời nhìn thoáng qua Sở Mặc.

- Đồ tốt như vậy ngươi lại tặng cho ta sao?

Sở Mặc nghĩ tới Đại Công Kê đang nói bậy liền cười trêu ghẹo. Nói đùa gì vậy, Chuẩn Thánh Dược là rau cái trắng sao? Khắp nơi đều có thể nhìn thấy sao?

Đúng lúc này bên ngoài ba trăm ngàn dặm, một tiếng rít gào long trời lở đất truyền tới từ trong tòa động phủ Chí Tôn.

Sở Mặc và Đại Công Kê đều nghe được rõ ràng, sau đó Đại Công Kê nhìn Sở Mặc:

- Sao? Kê gia không lừa ngươi chứ?

Sở Mặc cũng là vẻ mặt dại ra nhìn hộp gỗ mang phong cách cổ xưa trong tay, hắn có thể nào cũng không nghĩ ra được trong hộp gỗ này lại chứa một gốc cây Chuẩn Thánh Dược, quan trọng nhất là… gốc cây Chuẩn Thánh Dược này tên là Hoàng Kim Sâm!

Cái này không thể nói là trùng hợp mà quả thật chính là một kỳ tích!

Là một tu sĩ, Sở Mặc vẫn tin tưởng số mệnh, nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng được phải có loại số mệnh thế nào mới có thể trùng hợp tới thế này?

Hắn nhìn Đại Công Kê, có chút ngơ ngác mà hỏi:

- Bên trong này… thật sự là Hoàng Kim Sâm?