Thí Thiên Đao

Chương 125: Phương thuốc (2)

- Chỉ chút chuyện nhỏ, đối với Thân vương đại nhân giàu ngang một nước mà nói, chút tổn thất này hoàn toàn không đáng là gì. Sở Mặc thản nhiên.

- Đã chết hai cung phụng, bọn họ đều là từ trong môn phái ra. Hạ Kinh lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Chuyện này, nói gì ta cũng không gánh vác cho ngươi.

- Ha ha, ta cũng không trông mong vào lòng tốt của Thân vương đại nhân. Sở Mặc cười cười, thản nhiên nói:

- Ta chỉ cần phần trợ cấp ông nên cho. Bọn họ muốn trả thù, tất nhiên quay về tìm ta.

Con mắt Hạ Kinh lóe sáng nhìn Sở Hặc, trong lòng dũ phát nghi ngờ. Trong thời gian ngắn ngủi hơn nữa năm, rốt cuộc thiếu niên này trải qua những gì, không ngờ có thể sinh ra biến hóa lớn như vậy. Không những thực lực nâng tới cảnh giới này, ngay cả gan dạ sáng suốt cũng làm người ta chấn kinh.

Hạ Kinh thân là Thân vương, thân ở vị trí cao nhiều năm, một thân khí tràng này không phải là nói giỡn. Người bình thường ở trước mặt lão đừng nói là nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ngay cả một số người từ trong môn phái ra, nhìn thấy lão cũng phải khách khí.

Thiếu niên này lại ở trước mặt lão càn rỡ như vậy. Rõ ràng trong phủ lão có một đại năng chân chính, vẫn mặt không đổi sắc, vui vẻ trò chuyện. Chỉ dựa vào gan dạ sáng suốt này, đã đủ làm Hạ Kinh động dung.

- Nhưng y… mới chỉ 34 tuổi mà thôi… muốn làm người này trở thành người lớn, vậy trở thành một quái vật thế nào? Hạ Kinh híp mắt, nếu không phải trong lòng ghi nhớ những lời nói của Sở Mặc, lão thật muốn trả cái giá lớn mời đại năng trong phủ xuất thủ, diệt trừ ranh con nhỏ nhoi này.

Đừng thấy bây giờ hai người có thể ở đây thoạt nhìn như nói chuyện, nhưng đừng quên, mới vừa nãy tiểu tử này giết hai cung phụng của lão, náo động cả Thân Vương Phủ gà bay chó chạy, tổn thất nhiều tài vật. Sở Mặc ngược lại nói chuyện gió thổi mây bay, trên thực tế tuyệt đối là một con số khổng lồ.

Cho dù là Hạ Kinh, cũng sẽ cảm thấy đau nhói, chớ đừng nói thù hận của hai bên kỳ thật một chút cũng không giảm, rất sâu. Lão thật sự không dám tin Sở Mặc sẽ có lòng tốt gì.

- Những lời vừa nãy ngươi nói với ta, rốt cuộc là ý gì? Cuối cùng Hạ Kinh không kìm được chủ động hỏi. Không phải lão lòng dạ không đủ sâu, mà là tiểu quái vật này quá vô sĩ, cũng quá giảo hoạt, nói nhăng nói cuội, vẫn không nói cái đó.

- Những lời đó? Lời gì? Sở Mặc hơi ngẩng ra, đầy mặt kinh ngạc. Sau đó thấy sắc mặt Hạ Kinh bắt đầu biến đen, ha ha cười:

- Ồ, ông nói cái phương thức đó hả… được, ta sẽ nói với ông, chuyện phương thuốc này.

- Hừ. Hạ Kinh vừa nãy suýt chút nữa không kìm được triệu gọi vị đại năng đó giết chết Sở Mặc. Tiểu tử này quả thật là quá khinh người.

- Vừa nãy ta vừa nói, căn nguyên thù hận giữa chúng ta là vì Hạ Kiệt. Ông hận ta như vậy, là vì Hạ Kiệt là con trai duy nhất của ông. Ta nói đúng không? Sở Mặc nhìn Hạ Kinh thản nhiên hỏi.

- Đúng vậy. Hạ Kinh cứng rắn trả lời một câu.

- Tốt lắm. Sở Mặc gật đầu:

- Con trai ông là cái quái gì, chúng ta không cần nói nhiều. Nếu những hành động vô sĩ đó của y truyền đến công chúng, ta dám đảm bảo cho dù Hoàng thượng cũng không bảo vệ được, cũng sẽ không bảo vệ đứa cháu như y. Những chuyện đó đủ y chết một trăm lần! Ta nói có sai không?

Hạ Kinh sắc mặt khó coi, ở ngực phập phồng kịch liệt. Cho dù con trai của ai bị phế bình như vậy sợ lã cũng sẽ không phản ứng hơn Hạ Kinh bao nhiêu?

Nhưng dù sao Hạ Kinh là đại nhân vật thân ở vị trí cao, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn gật đầu:

- Cứ cho là vậy.

Sở Mặc cũng không so đo câu chữ với Hạ Kinh, thản nhiên nói:

- Vậy, ta một chân đá nát hạ thể của y. Thứ nhất, cũng như trừ hại cho dân. Thứ hai, là vì cứu y một mạng! Vì cho dù không có gặp ta, sớm muộn y cũng sẽ gặp người khác! Cho dù không có gặp chuyện bất bình… Dù sao Đại Hạ vẫn có pháp luật! Ta không tin với thánh minh của đương kim Hoàng thượng, sau khi biết hành vi của Hạ Kiệt, vẫn sẽ tiếp tục dung túng. Ta nói có đúng không?

Hạ Kinh nghĩ đến buổi tối đó lão bị bãi miễn trước thủ tịch nội các. Hoàng huynh trước giờ chưa từng nói nóng với lão như vậy, giờ lại lôi đình chấn nộ.

Phẫn nộ và thất vọng trên mặt Hoàng huynh lúc đó và cảnh tượng quát chửi Hạ Kiệt là súc sinh… rõ ngay trước mắt. Hạ Kinh không kìm được rùng cả mình, gật đầu:

- Không sai.

- Cho nên, thái độ các ngươi xem ta là kẻ thù, trên căn bản là không đúng! Các ngươi là lấy oán trả ơn! Sở Mặc vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Ta cứu con trai ông một mạng! Các ngươi lại phái người truy giết ta, hại ta tha phương xa xứ, ảm đạm rời khỏi Viêm Hoàng Thành, ở bên ngoài trải qua cửu tử nhất sinh.

Hạ Kinh cụp mắt ủ rủ, tức giận thật sự không biết nói gì. Rõ ràng là phế con trai của mình, bây giờ lại nói giống như là ân nhân lớn nhất của con trai mình.

- Ta là người đại nhân đại lượng, lòng dạ bao dung! Sở Mặc nói.

- Vậy sao ngươi còn đến Thân Vương Phủ náo động? Hạ Kinh lạnh lùng hỏi.

- Lòng dạ bao dung không có nghĩa là chuyện các ngươi làm ta sẽ vui! Trong lòng ta không vui! Tất nhiên là phải phát tiết! Vốn ta không muốn náo, tuy các ngươi sai lại sai, nhưng người như ta rất lương thiện, không muốn chấp nhặt với các ngươi. Là các ngươi không chịu dứt! Cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích ta! Sở Mặc vỗ chiếc ghế bên cạnh, phát ra tiếng vỗ “phịch” rất lớn, nhìn Hạ Kinh tức giận nói:

- Lão tặc! Ông dám nói chuyện hôm nay không có liên quan với ông?

Hạ Kinh lạnh lùng nói, không có nói chuyện, trong mắt lóe ra hung quang. Tiểu súc sinh này cứ mở miệng ra là lão tặc, quả thật làm lão tức giận, Hạ Kinh lão… chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy?

Sở Mặc cười lạnh nói:

- Cuối cùng các ngươi không muốn buông tha ta, muốn giết ta. Ta đến vương phủ ông náo động một chuyến, quá đáng sao?

- Phương thuốc đó… Hạ Kinh đen mặt, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Có thể nói ra không?

-------------

- Phương thuốc đó… Sở Mặc kéo dài âm, nhìn Hạ Kinh sắp phát nổ, thản nhiên nói:

- Rất đơn giản, y có thể trị khỏi tật xấu ông! Không những có thể làm Thân vương ông trọng chấn hùng phong, hơn nữa cho Thân Vương Thủ này thêm mấy tiểu vương, tử tiểu quận chúa gì gì… cũng không là vấn đề. Nhưng nếu tất cả sinh ra là quận chúa, thì ông không thể tìm ta gây phiền phức, đó là vấn đề của chính ông.

Hạ Kinh nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn Sở Mặc:

- Ngươi không gạt ta?