Thí Thiên Đao

Chương 1018: Thu hoạch (1)

Sở Mặc hơi hơi nhắm hai mắt lại, sau đó hung hăng ra một đao... lại đâm vào cơ thể của Vương Trung, thẳng thừng đâm thủng Nguyên Thầnđang muốn điên cuồng tấn công lần thứ hai.

A!

Vương Trung kêu thảm thiết long trời lở đất. Khí tức trên người nháy mắt suy kiệt dần.

Vốn ông ta có dáng vẻ tuy già nua nhưng tràn đầy tinh thần. Đó là bởi vì Nguyên Thần thứ hai của ông ta vô cùng hùng mạnh. Cho dù sống mười ngàn năm ở nơi này, ông ta cũng sẽ không chết đi.

Nhưng theo cái chết của Nguyên Thần thứ hai, tất cả năng lượng tinhkhí thần trong nháy mắt bị rút đi hết. Gần như đã bỏ mạng mãi mãi.

- Điều này... không... thể... nào!

Vương Trung đến chết cũng không thể tin được một tu sĩ Linh giới cho dù trên người hắn có số mệnh nghịch thiaan, có tu vi kinh người nhưng làm sao có thể dễ dàng chém chết Nguyên Thần thứ hai của mình?

Dưới tình huống bình thường, sự tồn tại của một Đế Chủ siêu việt, Nguyên Thần thứ hai của ông ta nếu ở bên ngoài, một thân cảnh giới tuyệt đối cũng là Đế Chủ vô cùng siêu việt. Cho dù đứng đó cho tu sĩ Nguyên Anh chém lên cả mười ngàn năm cũng sẽ không có chút thương tổn nào!

Nhưng giờ... Sở Mặc - là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh lại chỉ cần dùng một đao.

- Dưới Thí Thiên, không có gì không thể chém.

Sở Mặc nhìn Vương Trung sức sống gần chấm dứt, thản nhiên nói một câu.

- Ngươi bây giờ... với tu vi này tuyệt đối không... thể!

Vương Trung hơi thở mong manh nhìn Sở Mặc.

- Ta cũng không biết.

Sở Mặc thành thật đáp.

Vương Trung hự một tiếng... nuốt xuống một hơi xuối cùng, đứt hơi rồi.

Cho tới tận lúc chết, trong lòng Vương Trung vẫn chứa đầy sự nghi hoặc và không cam chịu, hắn thậm chí nghĩ tới việc nếu như Sở Mặc không bị trúng chiêu thì sẽ như thế nào. Nhưng cho dù Sở Mặc không bị Thần Tiên Tuý khống chế, cho dù hắn giả vờ… Nhưng Vương Trung cũng tuyết đối tự tin, nếu cận chiến, hai người cùng không có tu vi, người thanh niên này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!

Hắn từng thấy Sở Mặc ra tay, biết rằng người trẻ tuổi này khả năng cận chiến vô cùng hùng mạnh, nhưng hắn vẫn có lòng tin hai người nếu cận chiến thì hắn có mười phần nắm chắc, có thể trở thành người cuối cùng đứng vững. Chứ đừng nói là hắn vô cùng tin tưởng vào Thần Tiên Tuý, căn bản không nghĩ nó sẽ không có tác dụng gì. Nhưng ngược lại, không những trà Thần Tiên Tuý không có tác dụng, hơn nữa người thanh niên này còn có thể thể hiện được tu vi ngay tại nơi này!

Tiên sư bà bà của hắn… quả là không thể cam tâm được!

Hắn có thực là người mà thiên đạo trừng phạt chứ không phải là người mà thiên đạo phái đến đề bỡn cợt ta?

Đến tận lúc chết, trong lòng Vương Trung đích xác đã nảy sinh ý niệm đó, bởi đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Thiên đạo chi hạ… không ngờ có người lại gian dối được? Đây mới thực sự là bịt mắt thiên cơ!

Điều khiến Vương Trung tức giận nhất là câu nói cuối cùng của Sở Mặc: “Ta cũng không biết”, bà bà nó ơi… Làm sao ngươi lại không biết cơ chứ? Lão tử ta cả đời kiêu ngạo nhờ biểu diễn kỹ xảo, nhưng tiểu tử nhà ngươi lại còn măng mọc cao hơn tre (ý nói đời sau giỏi hơn đời trước)… Ta chết cũng không oan!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Vương Trung!

Lúc này thanh Thí Thiên đang điên cuồng hấp thụ tinh khí hải lượng của nguyên thần thứ hai từ cái chết của Vương Trung.

Mặc dù bị bắt ở đây hơn ngàn năm, nhưng với một tu sỹ còn vượt qua cả

Đế Chủ mà nói, tinh khí trong thân thể hắn vẫn vô cùng kinh khủng. Ít nhất có thể ép chết Sở Mặc hơn trăm triệu lần cũng không thành vấn đề gì.

Sở Mặc thậm chí có chút lo lắng Thí Thiên sẽ bị no căng tới mức….

Tuy nhiên điều mà Sở Mặc lo lắng cũng là dư thừa, bởi vì sau khi Thí Thiên gần như là “ăn no” rồi, liền dùng thân đao làm cầu nối, truyền vào trong Thương Khung Thần Giám nguồn tinh khí cuồn cuộn đó.

- …

Vẻ mặt Sở Mặc lập tức lộ vẻ không còn gì để nói.

Hắn liếc nhìn thi thể của Vương Trung, Sở Mặc cũng chả có gì tiếc nuối, bởi vì hắn không hỏi được gì từ miệng của đối phương về cách thức sử dụng Thất Thái Ngư Lân (vảy của cá bảy màu) để rời khỏi nơi này.

Sở Mặc vốn dĩ không có nhiều hứng thú với việc cướp đoạt chiến lợi phẩm, điều này là bởi vì từ trước tới nay những thứ mà hắn tiếp xúc qua đều luôn vượt xa trình độ bản thân hắn. Nói trắng ra, những thứ trên người kẻ khác hắn không thấy lọt mắt.

Nhưng thứ trước mắt tuyệt đối không như vậy!

Đây mới thực sự là phú ông!

Một tồn tại vượt qua cảnh giới Đế Chủ, tàng phẩm (đồ cất giữ) trên người hắn làm sao mà kém được? Tài nguyên sao mà ít được?

Sở Mặc liếc mắt một cái đã thấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay của Vương Trung, sau khi tháo ra, thử dùng tinh thần lực kết nối thì đã bị chặn ở bên ngoài.

Cho dù Vương Trung đã chết rồi, những hắn vẫn để lại phong ấn trên chiếc nhẫn, vẫn vô cùng mạnh mẽ, Sở Mặc hiện tại không đủ khả năng mở ra.

Tuy nhiên càng như vậy, Sở Mặc lại càng hiểu thứ bên trong chiếc nhẫn chắc chắn không tầm thường!

Hắn thu chiếc nhẫn trữ vật vào trong Thương Khung Thần Giám, vẻ mặt hớn hở, sau đó, Sở Mặc muốn lấy đi cả Thí Thần, chuẩn bị sau khi trở về sẽ tặng cho Kỳ Tiêu Vũ.

Dùng một thanh Chí Tôn khí làm quà tặng đủ để thấy rõ thành ý rồi.

Nhưng đúng lúc này liền xảy ra điều dị thường!

Thanh Thí Thần vốn bị Sở Mặc đặt một bên đột nhiên rung lên bần bật, xem chừng như muốn phá không mà đi.

Cùng lúc đó, thanh Thí Thiên nãy giờ đang hấp thụ tinh khí trên người Vương Trung lập tức phát ra luồn sát khí vô cùng hùng mạnh, nháy mắt đã giữ chặt thanh Thí Thần ở đó.

Sau đó, Sở Mặc mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Thanh Thí Thần bỗng chốc đã hoá thành một vật hình vũng nước, hoàn toàn bị hoà tan!

Nhưng vẫn duy trì được hình dáng một thanh đoản kiếm, sau đó nó bay về phía Thí Thiên.

Sở Mặc há hốc mồm nhìn:

- Đến cả cái này mà ngươi cũng ăn à?

Vù!

Thanh Thí Thần hoá thành thể lỏng trực tiếp bay vào trong Thí Thiên, cùng Thí Thiên nhập thành một thể.

Tiếp đó, trên thanh Thí Thiên đao lấp lánh ánh hào quang nhàn nhạt, sau đó nó tiếp tục hấp thụ tinh khí trên người Vương Trung giống như là làm một việc nhỏ không đáng kể lể, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Mặc dù là một thanh đao, nhưng Sở Mặc lại cảm nhận được một cảm giác điềm tĩnh trong đó.

- Chết tiệt!

Sở Mặc không nhịn được chửi thề một câu:

- Đây là lễ vật ta định tặng cho chủ mẫu của ngươi! Ngươi cứ ăn như vậy à? Ngươi không biết xấu hổ à?