Thí Thiên Đao

Chương 1001: Một con thuyền buồm (1)

Bắc Cực Linh giới, lúc này hình dạng đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn là rừng rậm mênh mông bầu trời thanh tú sớm đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa, biến thành một vực sâu vô tận. Phía dưới nơi sâu nhất của vực chính là đại dương mênh mông nham thạch nóng chảy. Trên không trung hoàn toàn sụp đổ, lực lượng Đại Đạo cũng không thể tu bổ.

Nơi này, đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi. Vốn có vô số sinh linh ở nơi đây giờ đã mất đi nhà của họ.

Không ai có thể tiếp tục tiến vào nơi này được nữa. Đây đã thật sự trở thành tuyệt địa.

Đây là kết quả sau khi thế giới xuất hiện lực lượng siêu việt.

Sinh linh Tiên Cảnh cũng không biết thật ra họ đã dạo một vòng quỷ môn quan trở về. Nếu lúc đó Sở Mặc có thể khống chế được phân thân hoàn mỹ có cảnh giới Chân Tiên thêm chốc lát, chỉ sợ toàn bộ Linh giới sẽ hoàn toàn sụp đổ. Sở Mặc cũng bị ép mới phải ra hạ sách này.

Phân thân của Huyết Ma Lão Tổ mặc dù không nói nếu ông ta chết thì bản thể sẽ thế nào, nhưng Sở Mặc có trực giác: Sau khi phân thân bị hủy, nhất định sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với bản tôn của Huyết Ma Lão Tổ.

Tuy là hắn sẽ phải lưng gánh rất nhiều nhân quả, sẽ bị lực lượng nhân quả khủng bố quấn thân, thậm chí có thể hoàn toàn mất đi hy vọng đột phá, nhưng Sở Mặc vẫn không hối hận về lựa chọn của bản thân.

Hắn lẳng lặng nằm giữa hải dương dày đặc nham thạch nóng chảy,dung nham cực nóng cũng không mang đến thương tổn gì cho hắn. Ngược lại, trong ngọn lửa ngũ hành của nham thạch nóng chảy còn đang không ngừng tu bổ thương thế trong thân thể của hắn.

Cả người Sở Mặc lúc này đã hoàn toàn hôn mê, hoàn toàn mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.

Tinh thần thức hải của hắn giờ phút này cũng trống rỗng. Dưới tình cảnh thân thể chịu trọng thương, cưỡng ép khống chế phân thân hoàn mỹ cảnh giới Chân Tiên đã gần như hoàn toàn tiêu hao một tia sức lực cuối cùng trên người hắn. Cho nên bây giờ, dù hắn muốn đi vào Huyễn Thần Giới cũng không có sức lực mà làm.

Chỉ có thể lẳng lặng nằm ở trong này như là một cái xác.

Nơi này đã là sâu trong tâm trái đất của Linh giới. Nếu không có hạo kiếp vừa rồi thì chỉ sợ là vĩnh viễn không có loài người nào vào đến nơi này.

Biển nham thạch mênh mông nóng chảy mãnh liệt tản ra nhiệt lượng kinh người, không có ai biết nó sâu bao nhiêu. Nơi này hoàn toàn tĩnh mịch, dường như không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại.

Thí Thiên cũng không được Sở Mặc thu hồi lại mà lơ lửng bên cạnh Sở Mặc.

Đây rất không hợp với lẽ thường. Theo lý thuyết, cho dù nó không bị hòa tan bởi nham thạch dày đặc thì cũng phải chìm xuống.

Nhưng nó không!

Trước ngực Sở Mặc, Thương Khung Thần Giám từ trong cơ thể củahắn bay ra. Hỗn Độn Hồng Lô không biết tại sao cũng ra theo Thương Khung Thần Giám, để lại vị trí lồng ngực Sở Mặc.

Một ngọn Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt ở phía dưới Hỗn Độn Hồn Lô, đồng thời cũng đang điên cuồng hấp thu năng lượng của biển nham thạch dày đặc này.

Trong lò đan ùng ục rung động, không biết đang luyện hóa cái gì.

Nếu lúc này Sở Mặc tỉnh táo... nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ và không biết nói gì cho phải.

Đầu tiên, Thương Khung Thần Giám và những dược liệu đã tích lũy nhiều năm bên trong một chiếc nhẫn trữ vật giờ phút này gần như tất cả đều ở trong Hỗn Độn Hồng Lô.

Bên trong Thương Khung Thần Giám, ngoại trừ một vài công pháp, ngoài các loại sách tâm pháp cũng chỉ còn lại một đống Thiên Tinh Thạch cực phẩm và một ao Tạo Hóa Ngư, còn có cây Thánh quả cô độc trưởng thành trong đó. Trên cây, trái cây sớm đã cho đám Tiểu Kim cả. Số lượng lớn dược liệu đều bị Hỗn Độn Hồng Lô hấp thu, sau đó dưới sự luyện hóa của Tam Muội Chân Hỏa, đang ùng ục tự vận hành luyện đan.

Làm người ta kinh ngạc là thường thường, khi có sinh linh hoặc dược liệu từ trong biển nham thạch vô tận bay ra, một khi bay tới bên người Sở Mặc thì cũng sẽ bị Hỗn Độn Hồng Lô hút vào.

Không ai có thể nghĩ đến, ở nơi có hoàn cảnh ác liệt tột cùng này lại có thể có sinh linh sinh tồn, còn có một vài dược liệu có thể sống trong này. Quả thực là không thể tin nổi! Càng không ai có thể nghĩ đến, thời điểm sinh mạng của ký chủ gặp nguy cấp, không ngờ Hỗn Độn Hồng Lô có thể tự mình luyện đan!

Cứ như vậy, thời gian một ngày trôi qua. Rất nhanh, một tháng cũng cứ vậy trôi qua.

Hỗn Độn Hồng Lô cuối cùng sau một tháng Sở Mặc hôn mê cũng ngừng luyện hóa. Mồi Tam Muội Chân Hỏa lại thu hồi lại trong Thương Khung Thần Giám. Hỗn Độn Hồng Lô thì rơi thẳng lên người Sở Mặc. Chất lỏng đen xì chảy ra từ bên trong.

Chất lỏng này chẳng những đen xì như mực lại còn sền sệt đặcquánh nhưng lại không hề có mùi khó ngửi khác thường nào, ngược lại, còn tản ra từng đợt mùi thơm nồng đậm.

Chất lỏng khi đã chảy ra lại nhanh chóng tựa như là một sinh mạng, lan tràn trên toàn thân Sở Mặc, và chậm rãi... thẩm thấu vào bên trong cơ thể Sở Mặc.

Lúc này, sâu trong biển nham thạch nóng chảy đột nhiên có một sinh linh đáng sợ lao tới.

Con này không khác con chó lắm, nhưng lại có 3 cái đầu. Toàn thân đen như mực nhưng lại có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Sở Mặc đang lơ lửng. Đồng thời nhìn chằm chằm Hỗn Độn Hòng Lô trong ngực Sở Mặc, trong ánh mắt hung ác mang theo vẻ tham lam vô tận.

Nhưng mà sinh linh 3 đầu cũng không nóng lòng bắt đầu công kích Sở Mặc. Dường như nó đang kiêng kỵ cái gì.

Qua lâu sau, sau khi nó xác định tình huống người đang lơ lửng kia dường như thật sự chết rồi hoặc là mất đi năng lực hoạt động, sinh linh 3 đầu mới bắt đầu cẩn thận bơi về phía Sở MặcLúc này, toàn thân Sở Mặc cũng đã được chất lỏng mà Hỗn Độn Hồng Lô luyện chế bao trùm, cả người trở nên tối đen.

Tia sáng trong mắt Sinh linh 3 đầu trở nên tràn đầy tham lam. Lúc đó nó... công kích về phía Sở Mặc.

Cái đầu ở giữa mở cái miệng lớn đầy máu ra, hung hăng cắn Sở Mặc.

Keng!

Thí Thiên vẫn trôi nổi bên cạnh Sở Mặc đột nhiên ngâm lên mộttiếng vang dội.

Một tia sáng lóa mắt sáng lên chém về phía sinh linh 3 đầu.

Cái đầu ở giữa của sinh linh 3 đầu chưa kịp phản ứng gì đã bị một đao Thí Thiên chém rụng.

Hai cái đầu còn lại kêu lên phẫn nộ và hoảng sợ, liều mạng bỏ chạy về sau, cho đến khi chạy tới một chỗ rất xa mới dừng lại. Bốn con mắt trên 2 cái đầu lúc này tràn đầy sự sợ hãi, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu rên. Thí Thiên một đao chém rụng một cái đầu của Sinh linh 3 đầu nhưng cũng không tiếp tục truy kích mà lại trở lại bên người Sở Mặc, tiếp tục lơ lửng ở đó.