Theo Đuổi Nam Thần

Chương 60: Tạo ra thêm một đứa bé?

Lúc mới sinh xem ra trẻ em chỉ nhỏ xíu, nhưng mà trong tháng lại lớn cực nhanh, thay đổi hình dáng rất nhanh giống như không gặp mặt mấy ngày vậy.

Việc con trai mình sinh ra mỗi giờ mỗi thay đổi, người làm mẹ như Giản Hân vui mừng không hết, mỗi khi ôm vật nhỏ trong tay đều luyến tiếc không buông ra, còn muốn để Hoa Thần cùng cảm nhận biến hóa nhỏ bé này, lúc đầu Hoa Thần còn có sự xúc động khi làm cha, lâu dần cũng có chút khó chịu -- trước đây lúc quyết định muốn có con, anh hoàn toàn không biết, thứ này lại chiếm lấy Giản Hân suốt ngày.

00:06 / 21:23

Sau hơn tám tháng Hoa Thần thật vất vả đợi được Giản Hân sinh xong, nhưng đối phương lại ôm đứa con ngủ mỗi ngày, căn bản không quan tâm tới ông chồng là anh đã bị nghẹn đến bệnh.

Lần này, Hoa Thần có chút không hài lòng. Mà điều không hài lòng này đặc biệt mãnh liệt khi vào buổi tối mỗi ngày, lúc Hoa Thần nhìn Giản Hân cho con bú sữa.

"Cục cưng ngoan, uống nhiều hơn chút nữa, uống no mới có thể phát triển mạnh khỏe." Giản Hân ôm con mình, vừa cho bú sữa, vừa nói mãi. Mặc cho cơ thể Hoa Thần ở bên cạnh có chút nóng bức.

Thật vất vả mới đợi được Giản Hân cho con bú xong, bỏ đối phương vào giường, và đi vệ sinh rửa mặt một phen, sau đó lại như cũ muốn ngủ cùng con.

"Ông xã ngủ ngon." Trước lúc ngủ, cô nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Hoa Thần một cái.

Lần này Hoa Thần không chúc cô ngủ ngon, thay vào đó nắm lấy bàn tay đặt trên giường của cô, đóng máy tính xách tay trên đầu gối của mình lại.

"Điều dưỡng thân thể xong chưa?" Anh hỏi cô.

"Ừ...Gần xong." Giản Hân gật đầu.

Sau đó Hoa Thần đặt máy tính qua một bên, kéo Giản Hân vào lòng mình.

Quầng sáng màu vàng ấm áp chiếu rọi lên ngũ quan anh tuấn của anh làm mọi góc càng thêm sâu sắc mơ hồ và cũng phản ánh sự ham muốn nổi lên trong mắt anh, Giản Hân còn muốn nói gì đó, nhưng Hoa Thần đã ôm lấy má cô, ra sức mút lên đôi môi mềm mại của cô.

Từ khi Giản Hân được kiểm tra rằng đã có thai đến lúc con được sinh ra, hai người đã một năm không có thân mật, cả người Giản Hân hơi run rẩy, bàn tay ấm áp của Hoa Thần vuốt ve sống lưng yếu ớt của cô, lời lẽ ngày càng nóng bỏng, khẽ dùng sức áp cô vào nệm.

"Cục cưng vẫn còn trên giường mà." Giản Hân đưa tay đẩy Hoa Thần.

"Anh sẽ nhẹ một chút." Hoa Thần cúi người hôn lên cổ cô, đưa tay tiến vào bên trong quần áo của cô, nắm bóp ngực của cô, "Cái này vẫn còn có sao?"

"?" Giản Hân còn chưa hiểu được ý của anh, quần áo đã bị Hoa Thần lên, anh nắm lấy vị trí nhảy cảm trước ngực của cô rồi cúi đầu xuống ngậm lấy.

Sữa đã được cho uống, nhưng Hoa Thần vẫn cứ mút ngực của cô, Giản Hân ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cảm nhận được cảm giác bị mút vô cùng mạnh mẽ.

Cảm giác hoải mái, đau đớn, tê dại từ đầu ngực truyền đến, lan tỏa khắp toàn thân, khiến tay chân cô không sức lực, toàn thân như mềm nhũn ra, xuân triều phía dưới cũng bắt đầu tuôn ra.


"Ướt?" Lồng ngực rắn chắc của Hoa Thần nóng lên, cọ sát với da thịt mịn màng của cô, khàn giọng nói, "Xoay lại nằm úp sấp xuống."

Đã lâu không có thân mật, Giản Hân có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghe theo lời anh, thế mà một giây sau, tiếng khóc của con lại bất ngờ vang lên.

"Cục cưng ngoan... Không khóc không khóc..." Giản Hân lập tức thoát ra khỏi dưới thân Hoa Thần, xuống giường ôm lấy con, vừa đi, vừa vỗ nhẹ con, thấy con khóc liên tục, nên cô mở tả lót phía dưới thằng bé.

"A, không đi tiểu chút nào?" Giản Hân nghi ngờ, "Chẳng lẽ vừa rồi uống chưa no? Gần đây sữa em không đủ..."

Tiếng khóc của con làm cho Giản Hân bất chấp sắc mặt không tốt của Hoa Thần bên cạnh, cô đưa con cho đối phương, lấy áo khoác khoác bào rồi đứng dậy đi vào phòng bếp đổi lấy sữa bột.

Hoa Thần nhìn tiểu huynh đệ phía dưới vẫn còn cứng rắng, bỗng dưng nhận một thứ thế này, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đứa trẻ mới sinh, chân mày ngày càng nhíu chặt, giọng điệu khó chịu nói: "Đói bụng?"

Đứa bé như bị hù vậy, mắt mở rất to, nhìn anh chăm chú một cách thật ngây thơ, sau đó khóc lớn hơn nữa.

"Anh ôm nó di chuyển một chút, nếu thực sự không được thì hát cho nó nghe." Nghe được tiếng khóc Giản Hân bước nhanh hơn, đồng thời không quên dặn Hoa Thần dỗ con nít như thế nào.

Hát? Hoa Thần đỡ trán, ngón tay thon dài nâng đầu đứa bé, "Con muốn nghe cái gì?"

Tất nhiên, câu hỏi của Hoa Thần không nhận được câu trả lời nào cả. Hai người đối mặt một lát, nhưng Hoa Thần không lên tiếng.

Người như Hoa Thần cũng có thứ anh không am hiểu, ví dụ như -- hát, từ trước đến nay anh hát luôn lệch giai điệu, nên từ nhỏ đã không chịu mở miệng hát, các loại nhạc thiếu nhi cũng đặc biệt xa lạ với anh.

Hai cha con giằng co như thế, cuối cùng bảo bối nhỏ cũng mất kiên trì, nhanh chóng mở cái miệng nhỏ nhắn ra vẻ muốn khóc.

Huyệt thái dương của Hoa Thần giật giật: "Không bằng kể chuyện cổ tích cho con?"

Ads by

Bảo bối nhỏ chớp mắt một cái, giống như không phản đối đề nghị này, Hoa Thần mở miệng, nhưng vẫn không nói ra cái gì, kể cổ tích gì đây?

Thực sự không nghĩ ra được, thế là anh móc điện thoại ra, tìm kiếm truyện cổ tích Grimm, mở phần đầu tiên -- hoàng tử ếch, dựa theo nội dung rồi đọc.

Trẻ em mới ra đời rất hứng thú với âm thanh, có người nói chuyện với mình thì rất ngạc nhiên, nhất là giọng nói của người cha, giọng nói của đàn ông rất sâu sắc, nên đứa bé này yên lặng cẩn thận lắng nghe.

Hoa Thần thở phào nhẹ nhõm, nhẫn nại đọc, sau khi đọc được vài đoạn thì cục cưng trong ngực lại bắt đầu nháo loạn khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn bập môi vài cái rồi khóc lên.

Tiểu tổ tông này lại xảy ra chuyện gì nữa>! Hoa Thần tức giận ôm con lên, nghĩ rằng tính tình con mình hư như thế, chờ khi nó trưởng thành nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt.


Lúc Giản Hân cầm bình sữa về đến phòng thì nhìn thấy Hoa Thần ôm con đi qua đi lại, vừa bực bội kể chuyện cổ tích, thỉnh thoảng vửa cảnh cáo con không được khóc nữa.

Có ai mà dỗ con như thế đâu.

Giản Hân bật cười hì một cái, rồi nhận lấy con từ tay đối phương, vừa ôm con vỗ nhẹ, vừa dùng giọng nói dịu dàng tiếp tục kể con nghe chuyện cổ tích mà Hoa Thần chưa kể hết.

Một bộ phận trên người Hoa Thần vẫn đang khó chịu, nhìn Giản Hân ôm con dỗ nhẹ đầy ấm áp, anh bắt đầu hối hận sau lại sinh ra một tiểu phiền phức như vậy.

Đợi lúc tiểu tử kia ngừng khóc, ôm bình sữa, chẹp chẹp uống hết sữa trong bình, lúc này Hoa Thần mở miệng chế nhạo, "Bụng nhỏ như thế, nhưng cái gì cũng có thể ăn."

Đứa bé này không phải con ruột của anh mà? Nào có người cha nói con mình như vậy đâu, Giản Hân xấu hổ, ôm con đi qua đi lại một hồi, đợi con ngủ lần nữa, mới ôm con thả trên giường.

Hoa Thần thấy tối nay Giản Hân lại muốn ôm con ngủ, lúc này chân mày anh cau lại, Hoa Thần ôm con đang ngủ trong lòng cô đi, để vào giữa giường dành cho trẻ em bên cạnh.

"Không nên cưng chìu nó, sau này nó tập thành thói quen đều phải ôm em ngủ."

"Nhưng nó mới có một tháng thôi -- "

"Con trai phải nhanh chóng tự lập."

"..."

Giản Hân còn muốn nói gì đó, nhưng cả người lại bị Hoa Thần đè trên giường, mở hai chân ra.

Quần áo đã bị anh mạnh mẽ cởi ra từng món, bây giờ cơ thể mượt mà run rẩy hiện ra dưới thân anh. Anh cúi đầu tách hai múi thịt non của cô và ngậm lấy, Giản Hân không nhịn được cúi đầu "Ừm" một tiếng, ngửa đầu xuống thở gấp, ngón tay trắng noãn bất ngờ xuyên vào bên trong mái tóc đen của anh: "Hoa Thần..."

Đầu lưỡi của anh chơi đùa trong khe hở, liếm qua lại nơi mẫn cảm run rẩy nhô lên, thân thể Giản Hân càng run lên, bắp đùi của cô căng chặt lên. Cô cảm giác được bản thân mình tiết ra từng cơn ẩm ướt, sau đó lại bị đầu lưỡi linh hoạt của anh quét sạch. Cô liên tục kích động run rẩy.

Hoa Thần chờ phía dưới cô hoàn toàn trơn mượt, lúc này anh mới buông cô ra, ôm hông của cô chỉnh tư thế cô thành quỳ sấp xuống, cọ xát nơi ẩm ướt của cô, rồi từ từ đi vào.

Đã lâu không làm việc này, bỗng dưng lại bị lấp đầy, cảm giác đột ngột đó làm cho Giản Hân suýt nữa kêu thành tiếng, sợ con mình bên cạnh giật mình tỉnh giấc, cô kiềm chế tiếng rên rỉ, Hoa Thần đã bắt đầu liếm vành tai của cô, bàn tay nóng bừng nắm hai luồng trắng noãn của cô đè cô ra sô pha.

"Đầy quá..." Giản Hân đặt bàn tay lên phần ngực cứng rắn của Hoa Thần, ngửa đầu thở dốc, "Chậm một chút..... Không cần sâu như vậy... A..."

Nhưng là người đàn ông đã lâu chưa làm thì động tác sao có thể chậm lại được, anh nắm lấy mông của cô, không ngừng lao tới. Giản Hân ma sát với vật cứng của anh, sau đó thở hổn hển vài cái.

Hoa Thần cảm giác được sự co rút của cô mặc dù sóng nhiệt đang dâng trào nhưng anh vẫn khàn giọng hỏi: "Nhanh như thế thì sao?"

Hai tay anh mạnh mẽ bóp chặt bắp đùi non mềm của cô, tách ra thật xa, cố sức đẩy hai cái, sắc mặt Giản Hân đột ngột thay đổi, hai tay ôm lấy cô anh: "Thần, nhẹ một chút!"

Hoa Thần không thể làm gì khác là kiềm chết bẩn thân, chờ Giản Hân từ từ lấy lại sức, mới bắt đầu hung hăng đâm về phía trước. Giản Hân vừa đau vừa tê dại, cuối cùng đợi đến lúc Hoa Thần phóng ra ngoài, cả người cô đã xịu lơ.

Chất lỏng nóng rực ở trong cơ thể cô, thấy đối phương có ý muốn một lần nữa, ngược lại Giản Hân cũng rất phối hợp, ôm Hoa Thần, "Thần, chúng ta tạo ra một bé gái có được không?"

Tạo ra một bé gái? Hoa Thần nhớ bộ dáng Giản Hân trước đây khi ở trên bàn phẫu thuật, trong phòng còn có một tiểu phiền toái...

Cự vật vừa có xu hướng cương cứng, ngẩng đầu lên lập tức mềm nhũn xuống dưới, Hoa Thần rời khỏi cơ thể của Giản Hân, ôm cô đi ngay vào phòng tắm.

Sau đó lập tức giống như vậy, bảo bối nhỏ mới đầy một tháng đã bắt đầu ngủ một mình, mà lúc Hoa Thần và Giản Hân làm gì đó cũng nhiều hơn một bước, đó chính là mang bao cao su.