Đối với Giản Hân mà nói, Hoa Thần chính là một món vật phẩm xa xỉ không biết tại sao lại đại hạ giá (cũng không thể nói là giảm giá, quả thực chính là SƠN TRẠI GIỚI) rồi vô tình rơi vào tay mình. Nhưng cô lại cảm thấy được ở chung một chỗ với anh, cảm giác cứ như đang trên mây, hạnh phúc lâng lâng, lại xen lẫn lo lắng, không biết khi nào sẽ ngã xuống.
Lẽ ra tình yêu cuồng nhiệt của người phụ nữ vốn không nên có loại cảm giác lo được lo mất này, nhưng Giản Hân lại chưa từng yêu đương, không biết mấu chốt nằm ở chỗ nào, vì vậy đành tự an ủi mình: Chắc tại điều kiện của Hoa Thần tốt quá, khiến cho người ta dù có nắm được trong tay cũng sợ mất.
Ví dụ như hiện tại, Giản Hân vốn muốn mượn danh nghĩa đưa tài liệu để đến văn phòng của Hoa Thần tìm người, ai ngờ vừa vào cửa đã bắt gặp một người đẹp đang ngồi trên ghế của Hoa Thần, lập tức ý thức được nguy cơ tăng cao.
Người đẹp kia có mái tóc tím quăn, làn da trắng nõn, nhìn qua không những không có cảm giác yếu đuối mà còn làm nổi bật cơ thể tinh xảo như búp bê, cô ta hơi ngửa đầu, ngồi trên ghế của Hoa Thần, hai chân tùy ý gác lên bàn, đôi chân kia trắng muốt thon dài, thẳng tắp, đường cong thớ thịt đầy đặn, Giản Hân là phụ nữ mà khi nhìn thấy vẫn không nhịn được muốn nhìn thêm.
Người đẹp kia nhìn thấy Giản Hân, tư thế không thay đổi, để cái ly vốn là của Hoa Thần xuống, liếc nhìn Giản Hân, "Cô là trợ lý của HoaThần?"
Dáng vẻ kia mười phần đều như mình chính là nữ chủ nhân. Giản Hân ừ một tiếng coi như trả lời.
"Mới tới hay sao?" Người đẹp có vẻ không vui, nâng mắt nhìn cô.
"Ừ." Giản Hân lên tiếng, lần nữa từ chối cho ý kiến, trong lòng có chút khó chịu.
"Nói chuyện thật súc tích quá." Người đẹp thấy thái độ của cô như thế thì nheo mắt, môi nhếch lên.
"Ừ." Giản Hân lại ừ thêm lần nữa, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Trong ba mươi sáu tiêu chí của nhân viên Hoa Liên, năng suất công việc đứng thứ nhất."
"Vậy sao, cũng không tệ ——, cô tên là gì?" Người đẹp hừ lạnh, đôi chân đang gác trên mặt bàn đặt xuống, đẩy ghế ra, hai chân bắt chéo nhìn Giản Hân, "Rất hiểu việc của nhân viên, tôi sẽ nói với giám đốc của cô để khen thưởng."
Giản Hân đương nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của cô ta, cô thật không tin cô ta có thể làm cho Hoa Thần đuổi cô. Trong lòng càng khó chịu, Giản Hân càng không muốn phải báo danh.
Đúng lúc này, cửa ban công bỗng nhiên mở ra, nữ vương tóc tím ưu nhã mang phong thái của nữ chủ nhân sung sướng đứng dậy khỏi ghế, cả người lắc lư đi về phía cửa.
Giản Hân quay đầu, chỉ thấy mỹ nữ kia mỉm cười ngọt ngào, y như chú chim non nép vào người Hoa Thần, ôm lấy cánh tay anh: "AnhThần… "
Giản Hân nổi hết da gà, sững sờ nhìn cánh tay Hoa Thần bị ôm, trong lòng chỉ cảm thấy chướng mắt, vô cùng chướng mắt.
Hoa Thần tựa hồ đã chú ý tới ánh mắt của Giản Hân, anh nhìn cô, sau đó mặt không cảm xúc, đẩy người đẹp trong ngực ra: "Tới đây làm gì?"
"Anh Thần, người ta đến bước đường cùng rồi." Giọng nói và thân người mĩ nữ đều uốn éo như nhau, vừa nói ra đã khiến người nghe phải cứng người, cô ta lại còn cố ý ra vẻ, dùng giọng nói ỏn ẻn làm người ta run rẩy nói tiếp: "Anh Thần, người ta là đến chỗ anh để kiếm ăn đấy, anh nhất định phải giữ người ta lại."
Da gà của Giản Hân rơi đầy đất, đứng đơ tại chỗ, không biết có nên nghe tiếp hay không.
Ngược lại, Hoa Thần rất bình tĩnh, bước đến ghế của mình, nhìn Giản Hân khó chịu đến mặt mày nhăn nhó, mở miệng nói: "Em ra ngoài trước đi, tan làm đến khách sạn chờ anh."
"Vâng." Giản Hân nhẹ gật đầu, mặc dù phải ra khỏi phòng nhưng lại thích thú, ra đến ngoài cửa còn mơ hồ nghe được cô gái kia đã trở về với phong thái nữ vương, giật mình nói, “Hoa Thần, anh mới đổi khẩu vị à? Đó là nước luộc mì sợi đấy, anh nuốt trôi được sao?"
Cô mới là nước luộc mì sợi, cả nhà cô đều là nước luộc mì sợi!
Lớn từng tuổi này, đây là lần đầu tiên Giản Hân bị người ta hình dung như vậy, trong lòng đang thầm hỏi thăm tám đời nhà cô ta, đã thấy Alex đi về phía mình.
"Jess, có phải Tần đại tiểu thư đã đến?" Alex hỏi.
"Tần tiểu thư? Tần tiểu thư là ai?" Giản Hân quay lại, ra vẻ không hiểu nhìn chằm chằm vào văn phòng của Hoa Thần, "Tôi chỉ thấy một cô gái tóc tím ở bên trong."
"Đó chính là Tần Lộ." Alex nhẹ gật đầu.
Tần Lộ?! Tần gia đại tiểu thư của tập đoàn Tần thị giàu có nghìn vàng, người thiếu chút nữa đã đính hôn với Hoa Thần? Giản Hân từ khó chịu cảm thấy có chút vô lực, khoảng cách địch ta lớn như vậy, đến cả tư cách tức giận cô cũng không có nữa rồi.
"Đúng vậy, Tần đại tiểu thư đến, cô phải chú ý vài điểm." Alex tốt bụng nhắc nhở.
"...?" Giản Hân nhớ lại tình hình vừa rồi trong văn phòng, cảm thấy quả cũng nên chú ý thêm một chút, vì vậy vội vàng ngỏ lời nhờ Alex giúp đỡ, "Alex, anh đã từng tiếp xúc với Tần tiểu thư sao?"
"Ừ, từng gặp hai ba lần." Alex vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng Giản Hân bỗng nhiên được điều đến làm trợ lí đặc biệt, anh cũng ít nhiều nhìn ra được giữa boss nhà mình và Giản Hân có chút mờ ám. Nhưng cái để ý của boss này được đến bao nhiêu thì rất khó nói, nhất là bây giờ, khi Tần gia đại tiểu thư đã về nước.
Nghĩ đến Giản Hân vốn đơn thuần, Alex cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở cô một câu, lúc này mới kể lại mấy sự kiện nhỏ, không tính là tiếp xúc với Tần tiểu thư lúc trước cho cô nghe.
Alex nhớ rõ có một lần boss nhà anh đang họp, Tần tiểu thư gọi điện tới, boss bỏ cả buổi họp để nghe, ngay chiều hôm đó Alex chạy tới một cửa hàng thuộc sở hữu của công ty, cuối cùng cũng tìm được thứ boss muốn để gửi ra nước ngoài.
Còn có một lần BOSS đang ăn cơm cùng Lục tiểu thư con của Hoành Đại sinh, Tần đại tiểu thư gọi điện muốn BOSS rời đi, cuối cùng Alex đành phải lái xe đưa Lục tiểu thư kia về.
Lần gặp cuối cùng là lần Tần tiểu thư đến Hoa Liên, lúc ấy tâm trạng không tốt, miệng lưỡi cay độc, mắng hai nhân viên mới đến một trận, hai nhân viên kia khóc ngay tại chỗ, tuyên bố sẽ không ký hợp đồng với công ty nữa...
Nhớ lại chuyện cũ, Alex chỉ kết luận một câu đơn giản: "Tóm lại, Tần đại tiểu thư này... Chẳng phải người dễ ở chung."
Alex thạo đời khéo đưa đẩy, nói mọi người khó ở chung, chính là ngầm nói Giản Hân không thể ở chung. Mấu chốt ở chỗ, nhìn bề ngoài, HoaThần giống như còn rất quan tâm đến đối phương. Nghĩ đến đây, Giản Hân thấy trong miệng đắng ngắt, không nói được lời nào.