Địa điểm đãi tiệc rượu là một biệt thự ven biển, mọi người tập trung trong một sân hình chữ V, sàn nhà làm bằng thủy tinh vàng tỏ ra ánh kim quang, đây là nơi phồn hoa...
Khách đã tới đầy đỉ, Giản Hân đi theo ánh đèn cùng Hoa Thần bước vào, thỉnh thoảng có người mang ly rượu đỏ sang, hoặc là cúi đầu chào hòi, khi bọn họ nhìn thấy Giản Hân thì cũng có chút bấy ngờ, nhưng cũng chẳng có ai lấy can đảm hỏi Hoa Thần vì sao lại thay đổi bạn gái.
Đây không phải là nơi quen thuộc của Giản Hân, cô cũng không am hiểu về trường hợp xã giao này. Cô đứng sau lưng Hoa Thần thì thấy hình như mình phiền đến anh, sau đó chạy đi chỗ khác tìm thức ăn.
“Cám ơn nhiều.”
Giản Hân nhận lấy khăn lau xong, ngẩng đầu lên nhìn, chiếc khăn tay này là của vị tiểu soái ca kia, mà hiện tại cậu ta đang nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay mình bằng ánh mắt cổ quái.
Có vấn đề gì không? Giản Hân có chút kỳ quái, nhìn kỹ một chút tờ khăn kia trên mặt có ghi một chuỗi số điện thoại, bên trái còn ghi một cái tên bằng tiếng Anh --- Oscar.
“Ha ha, tôi vô ý quá..” Giản Hân cười khan hai tiếng, thấy sắc mặt đối phương bắt đầu có chút khó coi, vội vàng rút môt tờ khăn giấy trên bàn đưa tới, “Nếu cậu thực sự muốn cho, thì cứ viết lại là được rồi.”
“Cái gì là tôi thực sự muốn cho ---” Tiểu soái ca nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu, “Đây là lần trước cô hỏi số điện thoại của tôi đó, cô không nhớ gì sao?”
Cái gì? Cô muốn?!
Giản Hân nhớ kỹ mình ngoại trừ mặt dày xin số điện thoại Hoa Thần nhiều lần, cũng chưa từng cùng người đàn ông thứ hai làm như vậy. Trước mắt nhìn tiểu soái ca này cũng không tệ, nhưng nếu so sánh với Hoa Thần thì quả là không cùng cấp bậc, cô làm sao có thể không có mắt nhìn như thế được.
Nhưng quả thực mình không hề xin, thì bây giờ đang xảy ra chuyện gì đây? Giản Hân ngẫm nghĩ một hồi nhất thời phản ứng lại --- Đừng manh động.
Giản Hân cười cười đến gần hai bước, nhìn dáng vẻ như “Chị đã hiểu” cô nhìn thẳng tiểu soái ca, thoải mái mà vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Em trai à, đây là thủ đoạn có sáng kiến, nhưng chị đã có..”
Nghĩ đến biểu cảm của Hoa Thần, vẫn là không nên nói ra từ bạn trai, nhưng mà nhìn dáng vẻ của đối phương như bị tổn thương:
“Giản Hân, cô thật sự không biết tôi?!” Vẻ mặt tiểu soái cca khiếp sợ, thiếu chút nữa là tiến lên bóp chặt cổ cô, “Khuya ngày hôm trước cô còn muốn lên giường cùng tôi. Ngày hôm nay cô liền không biết tôi?!”
Cái gì? Cô muốn lên giường cùng anh ta?! Giản Hân đưa tay bịt miệng tiểu soái ca lại, kéo cậu ta tới một góc.
“Chúng ta quen biết?”
“Ừ.” Vẻ mặt Oscar như tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.
“Chuyện khi nào?”
“Khuya ngày hôm trước, trong tiệc rượu của công ty.” Khóe môi Oscar nhếch lên.
Giản Hân suy nghĩ một chút, vỗ đùi, “Cậu là ca sĩ mà công ty mới ký hợp đồng đó sao?”
Oscar nhìn cô, dáng vẻ như “giờ này cô mới nhớ ra sao”
Giản Hân lại có chút khẩn trương, nghĩ đến đêm đó bản thân mình uống say, cô lại vội vàng mở miệng hỏi: “Anh nói chuyện tôi muốn lên giường cùng anh, đây là chính miệng tôi nói.”
“Cũng không phải là chính miệng cô nói, nhưng mà hàm ý vẫn là như vậy.”
Cái gì mà hàm ý vẫn là như vậy, anh nói chuyện thật dễ nghe”
Khóe miệng Oscar càng nhếch lên: “Lúc đó tôi nói cô lớn lên ngày càng đẹp có nhớ tới không?”
“Nói nói điểm chính!” Giản Hân cắt đứt Oscar, nhỏ giọng thầm thì nói, “Tôi biết tôi lớn lên rất đẹp...”
Nói thầm vẫn không thấy đúng, bởi vì lúc này trong đầu cô bỗng hiện lên đoạn hai người đối thoại.
Oscar nói: “Em lớn lên xinh đẹp quá a, vào Hoa Liên sao không đi làm minh tinh, dáng vẻ này của em rất thích hợp thể hiện trước ống kính.”
Giản Hân sửng sốt một hồi: “Trước ống kinh, tôi không có hứng thú, cậu xem bộ dáng của tôi có thích hợp trên giường không?”
....
Khúc sau Giản Hân không thề nào nhớ nổi, cô quay đầu hoảng sợ nhìn Oscar, cô không cùng anh làm việc đó chứ.. Nhưng rõ ràng cô tỉnh dậy trên giường Hoa Thần mà.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều ——” Oscar nhìn vẻ mặt nghĩ ngợi của cô, lại mở miệng nói, “Sau đó Jeff nói cô chưa làm xong việc, liền gọi cô đi.”
A, thì ra là như vậy! Giản Hân thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
“Này, dáng vẻ của cô là có ý gì hả?!” Oscar lại mất hứng, giọng điệu khó chịu nói, Đúng là chính miệng cô nói muốn lên giường mà.”
“Tôi nói là lên giường, nhưng không hề nói muốn lên giường cùng cậu.” Giản Hân ra vẻ khinh bỉ.
“Cô...” Oscar tức giận, hừ một tiếng mở miệng nói, “Đừng tưởng rằng mình xinh đẹp! Cô muốn lên giường cùng tôi còn phải đợi tôi đồng ý nữa đó. Tôi không phải là người tùy tiện như vậy!”
Vậy cậu cho tôi số điện thoại làm gì chứ?
Giản Hân rất muốn hỏi cậu ta câu này, nhưng thấy người xung quanh đều nhìn Oscar, cảm thấy lúc này không thích hợp cùng dây dưa với cậu ta, cô nâng váy đi tìm toilet, ai biết còn chưa đi xa cánh tay đã bị người nào đó kéo lại.
Mặt Hoa Thần tức giận, kéo Giản Hân ra khỏi biệt thự, đến phía trước xe anh, anh mới buông lỏng tay.
“Tổng..... Tổng giám đốc...”
“Lên xe.”
“Vậy còn tiệc rượu kia..”
“Em còn có mặt mũi ở lại?”
“.....”
“Hay là coi trọng tên tiểu háo sắc kia? Không muốn đi?”
“Không có, không có!!”
Giản Hân bật người tự mở cửa xe ngồi lên. Chờ Hoa Thần lên xe, vội vàng mở miệng giải thích:
“Tổng giám đốc.... Vừa rồi cái kia chính là hiểu lầm... Em không nhận ra cậu ta,.. Sai rồi, phải nói là không hề quen biết, à chỉ gặp có một lần...”
“Gặp qua một lần đã la hét trên giường.” Mặt Hoa Thần đen lại ngắt lời cô.
“...” Trong lúc nhất thời Giản Hân không có cách nào phản bác.
“Giản Hân, em cũng vừa phải thôi.” Hoa Thần tức giận nhìn cơ, giọng nói lạnh đi, “Lên giường của tôi mà vẫn còn muốn dụ dỗ với người đàn ông khác sao.”
“Không có.... Làm sao như vậy được, đừng nói vậy, em không hề dụ dỗ, cho dù muốn dụ dỗ, cũng không phải anh ta.”
“Vậy em muốn loại nào?”
Lời nói này của Hoa Thần làm Giản Hân rất khó chịu, anh nói cô giống như là rất lẳng lơ vậy, cô cảm thấy nhiều năm đơn phương của mình lại bị chà đạp như vậy, cô nắm chặt tay, nổi giận hét lên, “Tổng giám đốc anh có thể nghi ngờ phẩm chất của em, nhưng nhất định không được chà đạp lên tình yêu của em... Em thật sự không hề dụ dỗ, cho dù có cũng là tổng giám đốc! Không được chà đạp lên IQ của em, bôi nhọ thẩm mỹ của em, phá vỡ nguyên tắc của em!”
...
Một trận gió thổi qua, Giản Hân nói thật nhanh.
Còn Hoa Thần, đầu tiên là ngẩn người, khuôn mặt dần dần dịu lại, trong mắt nổi lên ý cười.
Cười nhếch miệng...
Giản Hân âm thầm cúi đầu: Phải! Đời này của Giản Hân trước mặt Hoa Thần không thể nào có hai từ “da mặt” được.