The Viscount Who Loved Me

Chương 6

Buổi hoà nhạc của Lady Bridgerton đã chứng tỏ thực sự là một sự kiện âm nhạc (nhưng không, Bổn Tác Giả bảo đảm với các bạn, phải luôn luôn theo tiêu chuẩn của những buổi hoà nhạc). Nghệ sĩ khách mời trình diễn không ai khác hơn là Maria Rosso, nữ danh ca người Ý này đã ra mắt tại Luân Đôn vào hai năm trước, và đã trở lại sau một phần việc ngắn ngủi trên sân khấu Vienne.

Cùng với mái tóc dày, đen mượt và đôi mắt thẫm lấp lánh, Miss Rosso đã chứng tỏ là cô tuyệt đẹp trong vóc dáng cũng như trong giọng hát, và đã có nhiều hơn một (tất nhiên, nhiều hơn cả tá) những kẻ tự nhận là quý ông trong xã hội thấy thật khó khăn để rời mắt khỏi người cô, ngay cả sau khi buổi trình diễn đã kết thúc.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 27 tháng 4 năm 1814

Kate biết phút nào anh ta bước vào căn phòng.

Cô cố gắng tự nói với mình rằng chẳng có gì liên quan đến ý thức của cô về anh ta. Anh ta đẹp trai đến mức gây đau đớn; đó là một sự thật, không phải một ý kiến cá nhân. Cô không thể hình dung rằng mọi phụ nữ đều không nhận thấy anh ta ngay lập tức.

Anh ta đã đến muộn. Không quá muộn - nữ danh ca chắc còn chưa hát hết mười hai nhịp trong phần trình diễn của cô nữa. Nhưng đủ trễ để anh ta phải cố mà giữ yên lặng khi trượt vào một cái ghế về hướng đối diện sân khấu gần gia đình anh ta. Kate giữ không nhúc nhích tại vị trí của cô ở cuối phòng, hoàn toàn chắc chắn là anh ta đã không thấy cô khi anh ta ổn định chỗ ngồi cho vở diễn. Anh ta không nhìn về hướng cô, và bên cạnh đó, một vài cây nến đã bị thổi tắt, để lại căn phòng tắm trong một quầng sáng nhẹ, lãng mạn. Bóng tối chắc chắn là đã che phủ gương mặt cô.

Kate đã cố để giữ cho mắt cô nơi Miss Rosso trong suốt cả buổi diễn. Tính khí của Kate đã không được cải thiện, dù vậy, bởi sự thật là cô ca sĩ không thể rời mắt khỏi Lord Bridgerton. Đầu tiên Kate tưởng cô chắc là đã tưởng tượng sự say mê của Miss Rosso đối với Lord Bridgerton, nhưng cho đến khi nữ danh ca đã gần hoàn thành vở diễn của cô ta, thì không còn nghi ngờ gì nữa. Maria Rosso đang phát tín hiệu mời mọc với đôi mắt cô ta.

Tại sao điều này lại làm cho Kate buồn phiền đến thế, cô cũng chẳng biết. Cuối cùng thì, điều này chỉ là một mảnh ghép nhỏ nữa trong các bằng chứng rằng anh ta là một tên trác táng phóng đãng mà cô đã luôn biết anh ta như thế. Cô nên cảm thấy tự mãn. Cô nên cảm thấy đã được chứng minh là đúng.

Thay vào đó, tất cả những gì cô cảm thấy là sự thất vọng. Đó là một cảm giác nằng nề, khó chịu quanh trái tim cô, để lại cô hơi sụp xuống chiếc ghế cô đang ngồi.

Khi màn trình diễn kết thúc, cô không thể ngăn mình nhận thấy cô nữ danh ca, sau khi duyên dáng nhận tràng vỗ tay tán thưởng dành cho mình, đi thẳng tới chỗ ngài tử tước và tặng cho anh ta một trong những nụ cười quyến rũ - loại mà Kate sẽ chẳng bao giờ học được cho dù có cả tá những cô ca sĩ opera cố chỉ cho cô. Chẳng có gì nghi ngờ về ý của cô ta trong nụ cười đó.

Trời ơi, người đàn ông đó còn không cần phải săn đuổi phụ nữ nữa. Họ thật sự đã tự rơi rụng đến chân anh ta.

Nó thật là ghê tởm. Thật đấy, cực kỳ đáng ghê tởm.

Vậy mà Kate không thể ngừng quan sát được.

Lord Bridgerton tặng cho nữ danh ca opera một nụ cười nửa miệng bí hiểm. Rồi anh ta vươn tới và thật sự đã vén một lọn tóc của cô ta ra sau tai.

Kate rùng mình.

Giờ anh ta đang nghiêng người tới trước, thì thầm điều gì đó vào tai cô ta. Kate cảm thấy tai cô nhướng tới phía họ, ngay cả khi hoàn toàn là cô không thể nghe được dù chỉ một từ ở khoảng cách xa thế này.

Nhưng mà, có thật nó là một tội lỗi khi quá tò mò? Và -

Trời ơi, có phải anh ta vừa hôn lên cổ cô ta không? Chắc chắn anh ta sẽ không làm thế trong nhà mẹ anh ta chứ. Well, cô cho rằng Bridgerton House về lý thuyết là nhà anh ta, nhưng mẹ anh ta sống ở đây, cũng như các em của anh ta. Thật đấy, người đàn ông này cần phải hiểu rõ hơn thế chứ. Một tí phẩm giá khi có sự hiện diện của gia đình sẽ không bị coi là tắc trách.

“Kate? Kate?”

Nó có thể là một nụ hôn nhỏ, chỉ một cái phớt nhẹ như lông hồng của môi anh ta trên làn da của nữ ca sĩ, nhưng nó vẫn là một nụ hôn.

"Kate!"

“Đúng! Vâng?” Kate gần như nhảy lên cả nửa thước khi cô quay vụt sang đối diện với Mary, người đang chăm chú nhìn cô với một vẻ chắc chắn là khó chịu.

“Ngừng quan sát ngài tử tước đi.” Mary rít lên.

“Con không - à, được thôi, con đang nhìn, nhưng người có vừa thấy anh ta không?” Kate thì thầm gấp gáp. “Anh ta thật không biết xấu hổ.”

Cô nhìn lại vào anh ta. Anh ta vẫn đang ve vãn cùng Maria Rosso, và rõ ràng là không quan tâm ai thấy họ.

Đôi môi của Mary mím chặt thành một đường trước khi bà nói, “Ta chắc chắn là cách cư xử của ngài ấy không phải là việc của chúng ta.”

“Tất nhiên nó là việc của chúng ta. Anh ta muốn kết hôn với Edwina.”

“Chúng ta không biết chắc về điều đó.”

Kate nghĩ lại những lần đối thoại với Lord Bridgerton. “Con sẽ nói đó là một vụ cá cược rất, rất chắc.”

“Nào, ngừng quan sát ngài ấy đi. Ta chắc chắn ngài ấy chả muốn dính dáng gì đến con sau vụ ở Hyde Park ấy. Và bên cạnh đó, có rất nhiều quý ông thích hợp ở đây. Con tốt hơn là nên ngừng nghĩ đến Edwina mọi lúc mọi nơi, và bắt đầu tìm kiếm cho con đi.”

Kate cảm thấy đôi vai cô rũ xuống. Chỉ cái ý nghĩ cố gắng hấp dẫn một người đeo đuổi đã kiệt sức rồi. Tất cả đều chỉ quan tâm đến Edwina thôi. Và ngay cả khi cô không muốn dính dáng gì đến ngài tử tước, nó vẫn nhức nhối khi Mary nói bà chắc chắn anh ta không muốn dính dáng gì đến cô.

Mary nắm lấy cánh tay cô với một lực ám chỉ không được phản đối. “Thôi nào, Kate.” Bà nói điềm đạm. “Hãy đến chào nữ chủ nhà của chúng ta nào.”

Kate nuốt xuống. Lady Bridgerton? Cô phải gặp Lady Bridgerton? Mẹ của ngài tử tước? Nó đã đủ khó để mà tưởng tượng rằng một sinh vật như anh ta cũng có một người mẹ.

Nhưng phép cư xử vẫn cứ là phép cư xử, và dù cho Kate có muốn lỉnh ra đại sảnh và đi về đến bao nhiêu đi nữa, thì cô vẫn biết cô phải cám ơn nữ chủ nhà của cô vì đã cho trình diễn một vở diễn đáng yêu như thế.

Và nó đã đáng yêu đấy chứ. Mặc dù Kate miễn cưỡng phải thú nhận nó, đặc biệt là khi người phụ nữ đó đang bám riết lấy ngài tử tước, Maria Rosso thực sự sở hữu một chất giọng thiên thần.

Với cánh tay của Mary dắt cô đi một cách vững chãi, Kate đến mặt trước căn phòng và chờ đến lượt cô được gặp tử tước phu nhân. Bà có vẻ là một phụ nữ đáng yêu, với mái tóc sáng màu và đôi mắt trong, và hơi nhỏ nhắn để có thể làm mẹ của những đứa con trai to lớn như thế. Ngài tử tước quá cố phải là một người đàn ông cao to, Kate suy luận.

Cuối cùng thì họ đến đầu của đám đông, và nữ tử tước nắm lấy tay của Mary. “Mrs.Sheffiled.” Bà nói ấm áp. “Thật là vui khi được gặp lại bà. Ta đã rất thích thú với cuộc gặp gỡ của chúng ta tại dạ hội ở Hartside tuần trước. Ta rất vui vì bà đã chấp nhận lời mời của ta.”

“Chúng tôi sẽ không dám mơ đến việc trải qua buổi tối ở bất cứ nơi nào khác,” Mary trả lời, “và liệu tôi có thể giới thiệu con gái của tôi chứ?” Bà chỉ về phía Kate, người đang bước tới trước và nhún gối chào ngoan ngoãn.

“Thật vui được gặp cháu, Miss Sheffield.” Lady Bridgerton nói.

“Và cháu cũng rất lấy làm vinh hạnh.” Kate trả lời.

Lady Bridgerton chỉ vào một quý cô trẻ ở bên cạnh bà. “Và đây là con gái ta, Eloise.”

Kate cười ấm áp với cô gái, người trông gần như cùng độ tuổi với Edwina. Eloise Bridgerton có cùng màu tóc với các anh trai cô, và khuôn mặt cô được thắp sáng bởi một nụ cười rộng thân thiện. Kate thích cô ngay lập tức.

“Cô khoẻ chứ, Miss Bridgerton.” Kate nói. “Có phải đây là mùa vũ hội đầu tiên của cô?”

Eloise gật đầu. “Thật ra,i Daphne của tôi đã ra mắt vào hai năm trước, và chị ấy luôn luôn miêu tả mọi người và mọi thứ cho tôi rất chi tiết, tôi cảm thấy như mình đã nhận ra gần như tất cả mọi người.”

“Daphne là con gái lớn nhất của phu nhân sao?” Mary hỏi Lady Bridgerton.

Nữ tử tước gật đầu. “Con bé kết hôn với ngài Công tước của Hastings vào năm ngoái.”

Mary mỉm cười. “Phu nhân chắc phải rất vui.”

“Tất nhiên. Ngài ấy là một công tước, và quan trọng hơn, là một người đàn ông tốt và yêu con gái tôi. Tôi chỉ hy vọng những đứa trẻ còn lại cũng có được những đám tuyệt vời như thế.” Lady Bridgerton hơi nghiêng đầu sang một bên và quay sang Kate. “Ta được biết, Miss Sheffield, rằng em gái của cháu không thể tham dự vào tối nay.”

Kate chiến đấu chống lại một cái rên rỉ. Rõ ràng là Lady Bridgerton đã ghép đôi Anthony và Edwina trên con đường trải thảm rồi. “Cháu sợ là em ấy đã bị cảm lạnh vào tuần trước.”

“Không có gì nghiêm trọng chứ, ta hy vọng thế?” Nữ tử tước nói với Mary, trong một giọng kiểu các-bà-mẹ-với-nhau.

“Không, không hề.” Mary trả lời. “Thật ra, con bé đã gần như khoẻ hẳn rồi. Nhưng tôi nghĩ nó nên có thêm một ngày nghỉ ngơi trước khi ra ngoài. Sẽ không tốt cho con bé nếu nó lại tái phát.”

“Không, tất nhiên không.” Lady Bridgerton ngừng lại, rồi cười. “Chà, thế thì tệ thật. Ta đang mong được gặp tiểu thư ấy. Edwina là tên cô ấy, phải không?”

Kate và Mary cùng gật đầu.

“Ta đã nghe rằng tiểu thư ấy rất đáng yêu.” Nhưng ngay cả khi Lady Bridgerton nói những lời đó, bà lại liếc về hướng con trai của mình - người đang ve vãn điên cuồng với ca sĩ opera người Ý - và cau mày.

Kate cảm thấy điều gì đó không ổn trong bụng cô. Theo như những gì viết trong Whistledown, Lady Bridgerton đang có một sứ mệnh là gả vợ cho con trai bà. Và trong khi ngài tử tước không phải thuộc kiểu chiều theo ý mẹ (hoặc bất cứ Kate có một cảm giác là Lady Bridgerton sẽ có khả năng tạo ra một áp lực đáng kể nếu bà quyết định như vậy.

Sau thêm một hồi trò chuyện lịch sự, Mary và Kate rời Lady Bridgerton để chào hỏi những vị khách còn lại. Họ sớm được tham gia thêm bởi Mrs.Featherington, với cương vị là mẹ của ba cô gái chưa kết hôn, luôn luôn có cả đống thứ để nói với Mary về rất nhiều chủ đề. Nhưng khi người đàn bà béo mập soi vào họ, đôi mắt bà tập trung hoàn toàn vào Kate.

Kate ngay lập tức tìm vài đường chạy trốn có thể.

“Kate!” Mrs.Featherington nói oang oang. Bà từ lâu đã tuyên bố mình ở mức độ sử dụng tên với người nhà Sheffield. “Thật là ngạc nhiên khi thấy cháu ở đây.”

“Và tại sao lại thế, Mrs.Featherington?” Kate hỏi, bị khó hiểu.

“Chắc là cháu đã đọc Whistledown sáng nay.”

Kate cười yếu ớt. Nó hoặc là thế hoặc là nhăn mặt. “Ôi, ý bà là về cái sự cố nhỏ liên quan đến chú chó của cháu.”

Lông mày Mrs.Featherington nhướng lên nửa inch. “Từ những mà ta đã nghe, nó hơn là ‘cái sự cố nhỏ’.”

“Nó gây ra hậu quả nhỏ,” Kate nói vững chắc, mặc dù thật ra mà nói, cô đang gặp khó khắn khi không gầm gừ với người phụ nữ nhiều chuyện này. “Và cháu phải nói là cháu không ưa Lady Whistledown đề cập đến Newton như một chú chó không xác định được giống. Cháu cho bà biết rằng nó là một chú corgi thuần chủng.”

“Thực sự nó không quan trọng.” Mary nói, cuối cùng cũng bảo vệ Kate. “Tôi ngạc nhiên khi nó còn được đề cập đến trong cột báo.”

Kate tặng cho Mrs.Featherington một nụ cười lễ phép nhất của cô, hoàn toàn nhận thức rõ rằng cả cô và Mary đang nói dối tỉnh bơ. Nhận chìm Edwina (và gần như nhận chìm Lord Bridgerton) vào The Serpentine không phải là một sự cố với “hậu quả nhỏ”, nhưng nếu Lady Whistledown đã không thấy cần thiết phải thuật lại toàn bộ chi tiết, Kate chắc chắn là sẽ không lấp đầy khoảng trống này.

Mrs. Featherington mở miệng, một cái hít lấy hơi sắc bén nói cho Kate biết rằng bà đang chuẩn bị cho một bài độc thoại dài dòng về chủ đề của sự quan trọng của thái độ tốt (hoặc phép cư xử lễ độ, hoặc được giáo dục tốt, hoặc bất cứ cái gì tốt mà chủ đề ngày hôm nay đề cập), thế là Kate nhanh chóng thốt ra, “Cháu có thể lấy cho hai người nước chanh không?”

Cả hai người đều nói có và cám ơn cô, và Kate lẩn đi. Khi cô trở về, cô cười ngây thơ và nói, “Nhưng cháu chỉ có hai tay, và giờ cháu phải quay lại để lấy một ly cho cháu đây.”

Và với câu nói đó, cô rời đi.

Cô dừng một chút tại bàn nước chanh, chỉ đề phòng Mary đang nhìn, và rồi đi ra khỏi phòng và vào đại sảnh, nơi cô ngồi sụp vào một cái ghế dài cách phòng nhạc khoảng mười mét, háo hức cho một tí không khí trong lành. Lady Bridgerton đã để những cánh cửa Pháp của phòng nhạc mở ra về hướng một khu vườn nhỏ đằng sau ngôi nhà, nhưng phòng quá đông đến mức không khí trở nên ngột ngạt, ngay cả với cơn gió nhẹ lùa vào từ bên ngoài.

Cô ngồi lại đó trong nhiều phút, còn hơn cả hài lòng vì những người khách khác đã không chọn cách tràn ra đại sảnh. Nhưng rồi cô nghe một giọng đặc biệt nổi lên khỏi tiếng lầm rầm của đám đông, theo sau là một tràng cười du dương, và Kate nhận ra với nỗi kinh hãi rằng Lord Bridgerton và người tình tương-lai của anh ta đang rời khỏi phòng nhạc và đi vào đại sảnh.

“Ôi, không.” Cô rên rỉ, cố gắng giữ giọng mình nhỏ chỉ cho mình cô nghe. Điều cuối cùng cô muốn là cho ngài tử tước vấp vào cô khi cô đang ngồi một mình trong đại sảnh. Cô biết ngồi đây vì lựa chọn của cô, nhưng anh ta chắc chắn là sẽ nghĩ cô bỏ trốn khỏi đám đông vì cô là một sự thất bại của xã hội và cả công chúng đều chia sẻ ý kiến của anh ta về cô - rằng cô là một mối đe doạ xấc láo, khó ưa cho xã hội.

Mối đe doạ cho xã hội? Răng Kate nghiến chặt lại. Sẽ rất, rất lâu trước khi cô tha thứ cho anh ta vì lời sỉ nhục đó.

Nhưng mà, cô đang mệt mỏi, và cô không cảm thấy muốn đối mặt anh ta lúc này, thế là cô nhấc váy lên cả vài inch để cứu cô khỏi bị trượt chân và lẩn vào cánh cửa bên cạnh chiếc ghế của cô. Nếu may mắn, anh ta và người tình sẽ đi ngang qua, và chuồn vào phòng nhạc trở lại, không có ai có thể biết được cả.

Kate nhanh chóng nhìn quanh khi cô đóng cánh cửa. Có một cái đèn lồng trên một chiếc bàn, và khi mắt cô đã quen với ánh lờ mờ, cô nhận ra cô đang ở trong phòng làm việc của ai đó. Những bức tường được xếp vởi những hàng giá sách, mặc dù không đủ để đây có thể là thư viện của Lady Bridgerton, và căn phòng được thống trị bởi một cái bàn gỗ sồi to nặng. Những giấy tờ được sắp xếp thành chồng ngăn nắp, và một cây bút lông và lọ mực vẫn còn ở trên bàn thấm.

Rõ ràng phòng làm việc này không chỉ để phô trương. Có ai đó thật sự đã làm việc ở đây.

Kate đi thơ thẩn đến chiếc bàn, sự tò mò của cô đã chiến thắng, và lướt những ngón tay dọc theo đường viền bằng gỗ. Không khí vẫn còn phảng phất mùi mực, và có lẽ là một tí mùi khói của tẩu thuốc.

Tổng thể, cô quyết định, đó là một căn phòng dễ thương. Tiện nghi và thiết thực. Một người có thể trải qua hàng giờ ở đây trong sự trầm ngâm uể oải.

Nhưng khi Kate vừa mới dựa vào chiếc bàn, thưởng thức sự cô đơn tĩnh lặng của mình, cô nghe một âm thanh khủng khiếp.

Tiếng tách của cái nắm cửa.

Với một cái thở gấp điên cuồng, cô chui xuống gầm bàn, thu mình lại vào khối khống gian trống và cám ơn trời rằng cái bàn thật sự vững chắc, thay vì những chiếc bàn với bốn chân thon nhỏ.

Hít thở vừa đủ, cô lắng nghe.

“Nhưng em đã nghe đây sẽ là năm mà chúng tôi cuối cùng sẽ thấy Lord Bridgerton nổi tiếng rơi vào chiếc bẫy chuột của người mục sư.” thốt lên một giọng nữ du dương với một âm vực của Ý.

“Và em đã nghe được ở đâu?” Một giọng không thể nhầm lẫn được là của ngài tử tước, theo sau là một âm thanh khủng khiếp tách của cái nắm cửa.

Kate nhắm mắt trong sự thống khổ. Cô bị kẹt trong phòng làm việc với một cặp tình nhân. Cuộc đời không thể trở nên tệ hơn được

Chà, cô có thể bị phát hiện. Việc đó có thể tệ hơn. Thật hài hước làm sao mà điều đó chẳng làm cho cô cảm thấy khá hơn về hoàn cảnh của cô hiện tại.

“Ở khắp nơi trong thành phố, thưa ngài.” Maria trả lời. “Tất cả mọi người đang nói rằng ngài đã quyết định ổn định và chọn một cô dâu.”

Có một quãng im lặng, nhưng Kate có thể thề cô nghe được anh ta nhún vai.

Vài tiếng bước chân, gần như chắc chắn là đang đem những người tình đến gần nhau, rồi Bridgerton thì thầm. “Nó chắc chắn chỉ là thời gian rảnh rỗi thôi.”

“Ngài đang làm tan vỡ trái tim em, ngài có biết không?”

Kate nghĩ cô có thể nôn mất.

“Thôi nào, signorina[1] đáng yêu của ta” - tiếng động của môi trên da - “chúng ta đều biết rằng trái tim của em cứ trơ ra với mọi mưu đồ của ta mà.”

[1] (Tiếng Ý) Tiểu thư.

Sau đó là tiếng sột soạt, mà Kate cho rằng Maria dứt ra làm dáng, theo sau là, “Nhưng em không có ý muốn cho một sự đùa giỡn, thưa ngài. Em không tìm kiếm hôn nhân, tất nhiên - điều đó sẽ là ngu ngốc nhất. Nhưng khi em chọn một người bảo hộ mới, thì phải là, chúng ta có thể nói rằng, một mối quan hệ lâu dài.”

Tiếng bước chân. Có lẽ Bridgerton đang thu hẹp khoảng cách giữa họ lần nữa?

Giọng anh ta trở nên nhỏ và khàn khàn khi anh ta nói, “Ta chẳng thấy vấn đề gì cả.”

“Vợ của ngài có thể thấy vấn đề đấy.”

Bridgerton cười nhỏ. “Lý do duy nhất để một người từ bỏ nhân tình là nếu người đó yêu vợ kia. Và vì ta đã có ý chọn một người mà ta không yêu, ta không thấy có lý do gì để mà từ chối mình niềm vui với một phụ nữ đáng yêu

Và ngươi muốn kết hôn với Edwina? Kate phải cố lắm mới không thét lên. Thật sự, nếu cô không đang ngồi xổm như một con ếch với đôi tay quấn quanh cổ chân, cô chắc chắn đã lướt ra như một Vị Thần Báo Thù và cố giết người đàn ông đó.

Sau đó là một vài tiếng động khó hiểu, mà Kate cầu nguyện rằng đó không phải là màn dạo đầu của điều gì đó thân mật hơn. Sau một lúc, giọng ngài tử tước thoát ra rõ ràng. “Em có muốn thứ gì để uống chứ?”

Mary thì thầm lời tán thành, và những sải dài mạnh mẽ của Bridgerton vang vọng khắp sàn nhà, đến gần hơn và gần hơn, cho đến khi...

Ôi, không.

Kate do thám cái bình rượu, đang ngồi chễm chệ trên khung cửa sổ, trực tiếp đối diện với chỗ trốn của cô dưới cái bàn. Nếu anh ta chỉ giữ mặt mình vào cái cửa sổ khi anh ta rót, cô có thể thoát khỏi bị phát hiện, nhưng nếu anh ta quay chỉ nửa góc thôi...

Kate đóng băng. Thật sự đóng băng. Hoàn toàn ngừng thở.

Đôi mắt mở to và không chớp (liệu mi mắt có thể gây ra tiếng động không?) cô nhìn với nỗi kinh khiếp hoàn toàn khi Bridgerton đi vào tầm mắt, dáng người vận động viên phô ra trong màn biểu diễn đầy kinh ngạc từ góc nhìn của cô ở trên sàn.

Hai chiếc cốc va nhẹ vào nhau khi anh ta để chúng xuống, rồi anh ta giật nút chai ra khỏi bình rượu và rót hai đốt chất lỏng nâu đỏ vào mỗi cốc.

Đừng quay lại. Đừng quay lại.

“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Maria gọi với đến.

“Hoàn hảo.” Bridgerton trả lời, mặc dù anh ta trông hơi mất tập trung. Anh ta nâng hai cái cốc lên, ngân nga nhẹ khi cơ thể bắt đầu chậm chạp xoay lại.

Đi tiếp. Đi tiếp. Nếu anh ta đi khỏi trong khi anh ta xoay, anh ta sẽ quay trở lại với Maria và cô sẽ được an toàn. Nhưng nếu anh ta xoay lại, và rồi bước đi, khác gì đã chết.

Và cô không nghi ngờ gì là anh ta sẽ giết cô. Thành thật mà nói, cô đã ngạc nhiên khi anh ta đã không cố làm điều đó tuần trước tại The Serpentine.

Chậm chạp, anh ta xoay. Và xoay. Và không bước đi.

Và Kate cố gắng để nghĩ về tất cả những lý do tại sao chết ở tuổi hai mươi mốt không thật sự là một điều tồi tệ.

* * *

Anthony biết rất rõ tại sao anh lại đem Maria Rosso vào lại phòng làm việc của anh. Chắc chắn không người đàn ông máu nóng nào có thể thờ ơ trước sức hấp dẫn của cô. Thân hình cô ấy đầy đặn, giọng cô khiêu gợi, và anh biết từ kinh nghiệm rằng sự đụng chạm của cô cũng có sức ảnh hưởng như thế.

Nhưng ngay cả khi anh ngắm nhìn mái tóc đen mượt mà đó và đôi môi đầy, mọng, ngay cả khi những thớ thịt của anh thắt lại với ký ức về những phần đầy đặn, chín mọng khác của cô, anh biết anh đang sử dụng cô.

Anh chẳng cảm thấy tội lỗi gì rằng anh đang sử dụng cô ấy cho khoái lạc của anh. Nhìn theo cách đó, cô ấy cũng sử dụng anh. Và cô ít nhất sẽ được đền bù vì điều đó, nếu anh đưa ra vài món nữ trang, một phần tiền trợ cấp, và một căn nhà thuê trong một vùng thời thượng (nhưng không quá thời thượng) ở thành phố.

Không, nếu anh có cảm thấy mất bình tĩnh, nếu anh cảm thấy bị thất bại, nếu anh cảm thấy muốn vụt nấm đấm chết tiệt của anh xuyên qua một bức tường gạch, nó là bởi vì anh đang sử dụng Maria để gạt bỏ cơn ác mộng là Kate Sheffield trong trí anh. Anh không bao giờ muốn thức dậy căng cứng và bị tra tấn nữa, biết rằng Kate Sheffield là nguyên do. Anh muốn nhấn chìm mình trong một phụ nữ khác cho đến khi ký ức về giấc mơ đó tan biến vào hư không.

Bởi vì có Chúa mới biết anh sẽ không bao giờ diễn như trong giấc mơ khiêu gợi đặc biệt đó. Anh còn không thích Kate Sheffield. Ý nghĩ về việc ngủ với cô làm cho anh toát mồ hôi lạnh, ngay cả khi nó xoáy một đợt sóng thèm khát xuyên qua ruột gan anh.

Không, chỉ có một cách mà giấc mơ đó sẽ trở thành hiện thực, nếu anh đang mê sảng vì lên cơn sốt... và có thể cô ta cũng phải bị mê sảng nữa... và có lẽ họ sẽ phải cùng bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang vắng, hoặc bị nhốt chung để tử hình vào sáng hôm sau, hoặc...

Anthony rùng mình. Điều đó đơn giản là sẽ không xảy ra.

Nhưng chết tiệt, người phụ nữ đó nhất định phải bỏ bùa anh rồi. Chẳng có cách giải thích nào khác cho giấc mơ - không, coi nó như một ác mộng đi - và bên cạnh đó, ngay cả bây giờ anh cũng có thể thề là anh có thể ngửi thấy cô ta. Đó là sự pha trộn điên loạn giữa hoa ly ly và xà phòng, cái mùi hương đánh lừa trực giác đã ngấm khắp người anh khi họ đi ra ngoài ở Hyde Park tuần trước.

Anh đang ở đây, rót một ly rượu whiskey hảo hạng cho Maria Rosso, một trong ít những người phụ nữ anh quen biết cách làm thế nào để tán dương một thứ rượu whiskey hảo hạng và cả sự say sưa quỷ quái theo sau đó, và tất cả những gì anh có thể ngửi là cái mùi hương chết tiệt của Kate Sheffield. Anh biết cô ta đang ở trong ngôi nhà - và anh đã gần như sẵn sàng giết mẹ anh vì điều đó - nhưng điều ấy thật lố bịch.

“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Maria gọi với ra.

“Hoàn hảo.” Anthony nói, giọng anh nghe cứng nhắc trong tai anh. Anh bắt đầu ngân nga, một thứ gì đó anh luôn làm để thả lỏng bản thân.

Anh xoay người và bắt đầu bước một bước tới trước. Cuối cùng thì, Maria đang đợi anh.

Nhưng lại là cái mùi hương chết tiệt đó nữa. Hoa ly ly. Anh có thể thề là đó là hoa ly ly. Và xà phòng. Hoa ly ly rất kích thích, nhưng xà phòng thì có thể hiểu được. Một phụ nữ thực tế như Kate Sheffield sẽ chà sạch mình với xà phòng.

Chân của anh ngập ngừng ở giữa chừng, và bước đi tới trước của anh trở thành một bước nhỏ thay vì một bước sải dài thông thường của anh. Anh không thể hoàn toàn thoát khỏi cái mùi hương này được, và anh tiếp tục xoay, mũi anh theo bản năng kéo cặp mắt anh đến hướng mà anh biết chẳng có hoa ly ly nào, vậy mà mùi hương, không thể tin được, đang ở đó.

Và rồi anh thấy

Dưới bàn làm việc của anh.

Nó là điều không thể.

Chắc chắn đây là một cơn ác mộng. Chắc chắn là nếu anh nhắm mắt lại và mở chúng ra một lần nữa, cô ta sẽ biến mất.

Anh chớp mắt. Cô ta vẫn ở đó.

Kate Sheffield, người phụ nữ điên khùng nhất, gây khó chịu nhất, hiểm ác nhất trong toàn nước Anh, đang ngồi xổm như một con ếch dưới bàn của anh.

Thật là một kỳ tích anh đã không thả rơi ly whiskey.

Đôi mắt họ gặp nhau, và anh thấy mắt cô ta mở to với sợ hãi và kinh hoàng. Tốt, anh nghĩ man rợ. Cô ta nên bị kinh hoảng. Anh sẽ đập cái mông chết tiệt của cô ta cho đến khi nó bật máu.

Cô ta đang làm cái quái gì ở đây? Chẳng phải dội nước bẩn của The Serpentine vào anh đã đủ cho tâm hồn khát máu của cô ta rồi sao? Chẳng phải cô ta đã thoả mãn với những cô gắng của cô ta để phá hỏng những đeo đuổi của anh với em gái cô ta? Cô ta có cần phải do thám anh nữa không?

“Maria.” Anh nói trơn tru, di chuyển về phía chiếc bàn cho đến khi anh dậm lên tay Kate. Anh không dậm mạnh, nhưng anh nghe cô ta kêu chít lên.

Điều này làm cho anh vô cùng hài lòng.

“Maria,” anh lặp lại, “ta vừa chợt nhớ ra một công việc quan trọng cần được giải quyết gấp ngay lập tức.”

“Ngay tối nay?” Cô hỏi, nghe hoàn toàn ngờ vực.

“Ta e là thế. Arg!”

Maria chớp mắt. “Có phải ngài mới vừa gầm gừ không?”

“Không.” Anthony trả lời, cố gắng không mắc nghẹn vì từ đã gỡ bỏ găng tay của cô ta và quấn tay cô ta quanh đầu gối anh, bấu móng tay cô ta xuyên thẳng qua lần vải quần anh và vào da anh. Mạnh.

Ít nhất thì anh hy vọng đó là móng tay cô ta. Đó có thể là răng của cô ta.

“Ngài có chắc là không có gì không ổn chứ?” Mary hỏi.

“Không...” - dù cho có là phần nào của người Kate đang cắm ngập vào chân anh ngập sâu hơn một tí nữa - “hề!” Chữ cuối cùng thốt ra nghe như một tiếng hú, và anh đá chân anh tới trước, tiếp xúc với thứ gì đó mà anh có một nghi ngờ là bụng của cô ta.

Bình thường, Anthony thà chết trước khi đánh một phụ nữ, nhưng đây thực sự là một trường hợp ngoại lệ. Thật ra, anh có một tí khóai trá khi đá cô ta lúc cô ta đang bò dưới đất.

Cô ta đang cắn chân anh mà.

“Cho phép ta tiễn em ra cửa.” Anh nói với Maria, giũ Kate khỏi cổ chân anh.

Nhưng cặp mắt của Maria đang tò mò, và cô bước một vài bước tới trước. “Anthony, có phải có một con thú dưới bàn của ngài không?”

Anthony để lọt một tiếng ho cười cợt. “Em có thể nói thế.”

Nấm đấm của Kate dộng xuống chân anh.

“Đó có phải là một con chó không?”

Anthony thật sự nghiêm túc trả lời câu hỏi đó với một câu xác nhận. Nhưng ngay cả anh cũng không đến mức tàn ác như thế. Kate rõ ràng là tán thưởng hành động chưa thực hiện của anh, bởi vì cô thả chân anh ra.

Anthony lợi dụng tình thế và bước nhanh ra khỏi chiếc bàn. “Ta có quá thô lỗ không,” anh hỏi, sải bước tới chỗ Maria và nắm lấy cánh tay cô, “nếu ta chỉ tiễn em đến cánh cửa và không đến tận phòng nhạc?

Cô cười, một âm thanh trầm, khêu gợi mà đáng ra đã quyến rũ được anh. “Em là một p trưởng thành, thưa ngài. Em tin là em có thể thu xếp được khoảng cách ngắn đó.”

“Thứ lỗi cho ta chứ?”

Cô bước ra ngoài cánh cửa mà anh mở cho cô. “Em tin là không có một phụ nữ còn sống nào có thể từ chối tha thứ cho ngài cho nụ cười đó.”

“Em là một phụ nữ hiếm có, Maria Rosso.”

Cô cười lần nữa. “Nhưng rõ ràng là không đủ hiếm có.”

Cô lướt ra, và Anthony đóng cánh cửa với một tiếng tách chắc chắn. Và rồi, con quỷ nào đó ở trên vai anh nhất định là đã xúi giục anh, anh xoay chìa khoá trong ổ và bỏ vào túi.

“Cô.” Anh nói oang oang, thu hẹp khoảng cách đến cái bàn trong bốn bước sải dài. “Ra ngay.”

Khi Kate không chui ra đủ nhanh, anh cúi xuống, kẹp chặt tay anh quanh cánh tay của cô ta, và kéo mạnh cô ta đứng lên.

“Giải thích đi.” Anh rít.

Đôi chân Kate gần như oằn lại khi máu chảy tràn lại vào đầu gối cô đã bị uốn cong trong gần mười lăm phút. “Đó là một tai nạn.” Cô nói, chụp lấy mép bàn làm chỗ dựa.

“Thật buồn cười khi những từ đó cứ thoát ra khỏi miệng cô với sự thường xuyên đến kinh ngạc.”

“Nó là sự thật!” Cô phản đối. “Tôi đang ngồi trong đại sảnh, và - ” Cô nuốt xuống. Anh ta đã bước tới trước và giờ đang ở rất, rất gần. “Tôi đang ngồi trong đại sảnh,” cô nói lần nữa, giọng cô nghe nứt ra và khản đặc, “và tôi nghe hai người đang đi tới. Tôi chỉ cố tránh mặt ngài thôi.”

“Và thế là cô xâm lược phòng làm việc riêng tư của tôi?”

“Tôi đã không biết nó là phòng làm việc của ngài. Tôi - ” Kate hít một hơi thở sâu. Anh ta di chuyển đến còn gần hơn nữa, ve áo rộng, bảnh bao của anh ta giờ chỉ cách bộ váy của cô có vài inchô biết sự gần kề của anh ta là có chủ ý, rằng anh ta tìm cách doạ dẫm hơn là quyến rũ, nhưng nó cũng không có ích gì cho trái tim đang đập điên cuồng của cô.

“Tôi nghĩ có thể cô đã biết rằng đây là phòng làm việc của tôi.” Anh ta thì thầm, để cho ngón trỏ lướt dọc xuống một bên má cô. “Có lẽ cô không hề tìm cách tránh mặt tôi.” Kate run rẩy nuốt xuống, đã qua khỏi mức cố gắng giữ nguyên sự điềm tĩnh của mình từ lâu rồi.

“Mmmm?” Ngón tay anh ta trượt theo quai hàm cô. “Cô nói gì về điều đó?”

Đôi môi Kate há ra, nhưng cô chẳng thể thốt lên được một từ cho dù cuộc sống của cô có phụ thuộc vào điều đó đi nữa. Anh ta không mang găng tay - anh ta nhất định là đã gỡ bỏ nó trong cuộc hẹn hò với Maria - và cái đụng chạm của da anh trên da cô thật đầy quyền năng đến mức nó dường như kiểm soát cô. Cô thở khi anh ta ngừng, và ngừng thở khi anh ta di chuyển. Cô không nghi ngờ rằng trái tim cô đang đập cùng lúc với mạch đập của anh ta.

“Có lẽ,” anh ta thì thầm, giờ đã ở rất gần đến mức hơi thở của anh ta hôn lên đôi môi cô, “cô đã mong muốn điều gì đó khác.”

Kate cố lắc đầu, nhưng những cơ bắp trong người cô từ chối vâng lời.

“Cô có chắc không?”

Lần này, cái đầu cô đã phản bội cô và lắc đầu nhẹ. Anh ta cười, và cả hai đều biết rằng anh ta đã thắng.