Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 9: Chuyện tốt (1)

Editor: Maria Nyoko

Tiêu Ngọc Chi rất hưởng thụ, cũng cảm thấy mình thật là có phúc lớn.

Lại nhìn Tiêu Ngư bên cạnh. Phong quang vài chục năm thì tính sao? Không tới cuối cùng, ai cũng không biết được ông trời sẽ an bài như thế nào? Vốn tưởng rằng làm hoàng hậu sẽ nhất phi trùng thiên (một bước lên trời), làm sao biết, đang êm đẹp liền trở thành quả phụ, vậy cũng thôi đi, làm quả phụ cũng không yên ổn, toàn bộ hoàng gia đều bị lật đổ.

Tiêu Ngọc Chi nghĩ đến mấy ngày nay phụ thân dạy bảo nàng, muốn nàng thời khắc ghi nhớ mình là nữ nhi Tiêu gia, chớ có nhớ kỹ đối nghịch cùng Tiêu Ngư.

Phụ thân nàng ta quá nghe lời Đại bá phụ nói.

Tuy nhiên nàng ta làm Hoàng hậu, tất nhiên có thể là chỗ dựa cho phụ thân, ngày sau toàn bộ phủ Hộ Quốc Công, cũng đều phải dựa vào tam phòng họ.

Tiêu Ngư nói chuyện dễ nghe, tâm tình Tiêu Ngọc Chi tốt, nói với Tiêu Ngọc Cẩm và Tiêu Ngư: "Bất kể nói thế nào, vị trí Hoàng Hậu đã là của Tiêu gia chúng ta, chúng ta là đường tỷ muội, ta làm Hoàng Hậu, đối với các ngươi cũng là có chỗ tốt."

Thattj ra là nàng ta rất vui sướng làm mai cho hai đường tỷ muội, Tiêu Ngọc Cẩm ôn nhu hiền lành, có thể tìm một người tốt, Tiêu Ngư nha... Vừa nghĩ tới ngày sau có thể chi phối hôn sự Tiêu Ngư, trong lòng Tiêu Ngọc Chi phá lệ hưng phấn, đã có chút không kịp chờ đợi muốn xuất giá. (Nữ phụ ảo tưởng dễ sợ)

Chỉ là nàng ta chưa từng thấy bộ dáng tân đế, nghe người ta nói qua một hai, là nam tử cao lớn anh vĩ, cảm thấy cũng coi như hài lòng.

Tiêu Ngư khẽ cười cười, lúc giương mắt, đối diện ánh mắt Tiêu Ngọc Cẩm, nàng cũng mỉm cười. Đều hiểu rõ tính cách Tiêu Ngọc Chi, tất nhiên cùng nhìn nhau cười một tiếng, cũng không nói thêm.

Nữ quyến Tiêu gia đến Hoàng Cung, Tiêu Ngư cùng Tiêu Ngọc Cẩm xuống xe ngựa trước. Tiêu Ngọc Chi trong xe ngựa sửa sang dung nhan lại một phen, mới chậm rãi từ từ xuống, nha hoàn bên người bước lên phía trước nâng đỡ.

Sau khi xuống, Tiêu Ngư đi tới bên mẫu thân La thị. La thị mỉm cười nắm chặt tay của nàng, song song đi tới cùng nàng, thoáng nhìn qua mẹ con Liễu thị cùng Tiêu Ngọc Chi, mới hạ giọng hỏi nàng: "Ngũ nha đầu có khi dễ con không?"

Làn da La thị rất đẹp, ngũ quan thanh tú, là nữ tử dịu dàng như nước, gả cho Tiêu Hoài vì tục huyền (làm vợ kế của người khác), thành đương gia chủ mẫu phủ Hộ Quốc Công, mới chậm rãi có chút quyết đoán. Dù sao lời nói của nàng đại biểu cho phủ Hộ Quốc Công, tuyệt đối không thể làm phủ Hộ Quốc Công mất mặt mũi.

Những năm này lại đi theo bên người Tiêu Hoài, mưa dầm thấm đất, học khí độ lạnh nhạt tự nhiên của Đại tướng, La thị hiện tại, đã không thể so sánh với ngày xưa.

"Mẫu thân..."

Gió lạnh thổi chóp mũi Tiêu Ngư có chút phiếm hồng, đôi mắt nàng giống như những vì sao, sáng dịu dàng, nói, " Người còn coi ta là hài tử ư. Người yên tâm đi, ngũ tỷ tỷ khi dễ ta không được."

Trong mắt La thị, Tiêu Ngư không phải là tiểu nữ nhi. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hai mắt sáng ngời, cảm thấy Lục cô nương Tiêu gia sinh ra rất xinh đẹp. Bà đưa tay thắt chặt dây lưng áo choàng một chút giúp nàng, ôn nhu mà nói: "Vậy là tốt rồi."

Tiêu Ngư đi theo bên cạnh La thị, cùng nhau đi dự tiệc. Nàng thuở nhỏ được cô mẫu Hoàng Hậu yêu thương, ngoại trừ phủ Hộ Quốc Công, ở lâu nhất chính là Hoàng Cung, đối với nơi này rất quen thuộc. Chẳng qua trước đây nàng thường vào cung, cung tỳ nội giám ân cần đủ kiểu đối với nàng, hiện tại Phượng Hoàng không bằng gà, từng người, nhưng cũng không dám ân cần đối đãi với nàng, ngược lại là chạy đến tam phòng bên kia.

Tiêu Ngư có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, tự nhiên hiểu được mấy kẻ nịnh hót. Nàng cũng không có tức giận, ngược lại có chút thông suốt, một là Thái hậu tiền triều, một là Hoàng Hậu tương lai, nếu là nàng, cũng biết nên xum xoe đối với người nào. Chỉ là thông suốt thì thông suốt, chuyện này rơi vào trên đầu nàng, tóm lại trong lòng có chút không thoải mái. Chỉ là một chút không thoải mái, còn chưa tới mức chi phối tâm tình nàng.

Đi qua ngự hoa viên, xa xa, liền nghe thanh âm thanh thúy: "Mẫu thân!"

Ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh cây mai, có tiểu tử tròn tròn mặc cẩm bào màu xanh sẫm, bên cạnh là cung tỳ theo chân hắn. Đại khái rất kinh hỉ ở chỗ này thấy được nàng, hồng hộc chạy tới, nhưng chạy trong chốc lát lại nghĩ tới điều gì, có chút do dự, liền đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn nàng.

Tâm Tiêu Ngư đều mềm nhũn, thấp giọng van xin La thị: "Mẫu thân..."

Sao La thị không biết được tính tình Tiêu Ngư, trong cung hơn nửa năm, cô nhi quả mẫu cùng tiểu Hoàng Đế sống nương tựa lẫn nhau, hoạn nạn dễ dàng bồi dưỡng tình cảm nhất. Chỉ là thời điểm này, thật sự là không tốt có nhiều tiếp xúc cùng An vương... La thị do dự, nàng lẳng lặng nhìn mặt mày Tiêu Ngư, biết trong nội tâm nàng lo lắng, mới nhỏ giọng nói: "Đi thôi. Bất quá chớ có chờ lâu."

Trong lòng Tiêu Ngư cũng rõ ràng, gật đầu với La thị, lập tức liền vui vẻ nói: "Nữ nhi biết."

La thị cười cười, Tiêu Ngư đi tới phía Triệu Hoằng, vốn do dự đứng trong đống tuyết, nhìn ánh mắt Tiêu Ngư, lại chờ đợi lại tâm thần bất định, khi Tiêu Ngư đi qua, con mắt lập tức phát sáng lên.

Tiểu hài tử tươi cười dễ dàng cuốn hút người, La thị liền mỉm cười nói: "Đứa nhỏ này, dáng dấp thật là tốt..."

"Mẫu thân, Hoằng nhi nhớ người? Mẫu thân nhớ Hoằng nhi sao?"

Nhìn thấy Tiêu Ngư đi về phía bên mình, Triệu Hoằng không kịp chờ đợi chạy tới, hắn ôm cánh tay Tiêu Ngư thật chặt, ngước cổ nhìn nàng, tươi cười vô cùng xán lạn.

Tiêu Ngư cúi người, hắn mặc áo nhỏ màu xanh sẫm, che phủ nghiêm nghiêm thật thật, như quả bóng nhỏ, khuôn mặt mập trắng hồng nhuận phơn phớt, như phụ thân nói, hạ nhân phủ An vương chiếu cố hắn rất tốt.

Nàng cũng cười nói: "Đương nhiên nhớ, mẫu thân nhớ Hoằng nhi."

Nghe xong mẫu thân nhớ hắn, trong lòng Triệu Hoằng như nở hoa, hắn còn sợ mẫu thân quên đây.

Tiêu Ngư lại hỏi hắn mấy ngày nay trôi qua trong phủ An vương như thế nào. Tiểu gia hỏa liền nhăn nhăn lông mày nho nhỏ, chững chạc đàng hoàng trả lời: "Chiếu cố Hoằng nhi chính là Trịnh mama, mẫu thân biết, nàng đối với Hoằng nhi rất tốt. Trong phủ hạ nhân cũng rất nghe lời, tất cả mọi người rất cung kính đối với Hoằng nhi, còn có tiên sinh chuyên môn, dạy Hoằng nhi đọc sách, ân... Chỉ là thanh tịnh một chút, có chút nhớ nhung mẫu thân."

Trôi qua cũng không tệ.

Bất quá thanh tĩnh... nụ cười trên mặt Tiêu Ngư dần dần thu lại, nhẹ nhàng sờ lên mặt Triệu Hoằng. Hắn là Hoàng Đế tiền triều, có người nào dám lui tới cùng hắn?

"Bất quá ——" Triệu Hoằng nhớ ra cái gì đó, nói, "Tứ hoàng thúc đến xem Hoằng nhi, mang một chút sách thú vị cho Hoằng nhi."

Tứ hoàng thúc.

Tiêu Ngư nghĩ nghĩ.

Chỉ thấy Triệu Hoằng sờ cái đầu nghi ngờ nói: "Mới vừa rồi còn nhìn thấy, cùng Hoằng nhi vào cung dự tiệc..."

Tiếp lấy lại hô một tiếng, "Tứ hoàng thúc."

Trong ngự hoa viên hoa mai trắng hơn tuyết, ám hương phù động (nhẹ nhàng lan tỏa hương thơm). Nghe có âm thanh giày dẫm lên trên tuyết đọng, Tiêu Ngư mới chậm rãi đưa mắt lên nhìn.

Chỉ thấy sau cây mai kia, một nam tử trẻ tuổi đi tới, mặc áo màu lam nhạt, thân hình thon dài, dung mạo tuấn tú điệt lệ ([đẹp đẽ mỹ mạo] vì là nam tử nên ta để nguyên âm hán việt nhé), ôn nhuận như ngọc. Có hoa mai và tuyết đọng vô ý rớt xuống trên vai của hắn, phong thái nhanh nhẹn. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Ngư, Triệu Hoằng gọi hắn một tiếng Tứ hoàng thúc.

Đây là...

Tiêu Ngư có chút ngoài ý muốn: "Kỳ Vương."

Sắc mặt Triệu Huyên lạnh nhạt, nhìn thấy Tiêu Ngư, liền kêu một tiếng: "Thái hậu nương nương."

Quả thật là Kỳ Vương Triệu Huyên. Tiêu Ngư không quan tâm đối với chuyện của hắn lắm, vậy mà không biết khi nào Triệu Huyên về Tấn Thành. Nghe hắn gọi mình như vậy, liền nói: "Vương gia chớ có lại xưng hô như vậy, ta đã không phải là Thái hậu."

Thân hình Triệu Huyên cao lớn, đại khái là cảm thấy lời nói Tiêu Ngư có lý, dường như ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng một chút, thanh nhuận mở miệng.

"Tẩu tẩu."

Nàng đích xác là thê tử Triệu Dục cưới hỏi đàng hoàng, chính là Triệu Dục chết sớm, Kỳ Vương Triệu Huyên xưng hô nàng là tẩu tẩu, ngược lại là không có khuyết điểm gì.

Chỉ là mặc dù nàng quen thuộc hoàng gia Đại Ngụy, nhưng Kỳ Vương Triệu Huyên, sáu năm trước rời Tấn Thành đi đất phong Thông Châu, tự nhiên có chút lạ lẫm, dưới mắt gặp lại, vậy mà không biết nói cái gì. Nàng không biết tại sao Triệu Huyên lại mạo hiểm tiếp xúc cùng Triệu Hoằng như vậy, nếu là lúc trước, tất nhiên nàng nghĩ đến sự tình hoàng gia tranh quyền đoạt vị, nhưng hôm nay Triệu Hoằng nghèo túng, Triệu Huyên tiếp xúc cùng hắn, căn bản không vớt được chỗ tốt gì.

Hẳn là, thật là hảo tâm?

Nàng tinh tế nghĩ đến sự tình Triệu Huyên.

Hắn khác biệt cùng Triệu Dục, xuất thân không tốt, mẫu thân chính là cung tỳ thân phận thấp, sau đó sinh hạ hắn không lâu liền qua đời. Triệu Dục được phong làm Thái Tử, bất quá hắn là tiểu Hoàng tử không đáng chú ý trong cung. Nếu là nàng không nhớ lầm, khi còn bé Triệu Huyên ngày thường gầy gò nho nhỏ, không quá thích nói chuyện, tính tình cũng rất cổ quái. Không nghĩ tới bây giờ...

Mặt mày của hắn cùng Triệu Dục có chút tương tự, bất quá càng thanh tú, nhưng không có nửa phần âm nhu của nữ nhi giarất là tuấn nhã. Lại nhìn hắn đơn bạc, cùng khí độ lạnh nhạt, đã không phải tiểu Hoàng tử ốm yếu lúc trước... Chí ít thân thể tốt, không sợ lạnh.

Tiêu Ngư cùng Triệu Hoằng nói chuyện một hồi, Triệu Hoằng liền muốn theo Triệu Huyên cùng nhau đi qua. Gặp nàng lưu luyến không rời, Triệu Huyên một mực trầm mặc ít nói mở miệng: "Dưới mắt thế cục bức bách, tẩu tẩu không nên chờ lâu cùng Hoằng nhi. Bất quá tẩu tẩu yên tâm, ta sẽ thường xuyên đi qua nhìn hắn."

Điều này cũng tốt, nàng đang lo cái này, dù sao phụ thân nàng nghe ngóng tin tức Triệu hoằng, nếu bị tân đế biết, sợ là đối với Tiêu gia không được tốt.

Mắt Tiêu Ngư sáng rực lên, khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Triệu Huyên: "Vậy làm phiền vương gia."

Nguyên ma ma đã bắt đầu thúc giục nàng, Tiêu Ngư cùng bọn hắn nói tạm biệt, liền vội vàng đi dự tiệc.

Triệu Hoằng chăm chú nhìn bóng lưng Tiêu Ngư, yếu ớt kêu một tiếng mẫu thân, nghiêng đầu nhìn Tứ thúc bên cạnh, gặp hắn cũng đang nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Tứ hoàng thúc, trước kia ngươi... Nhận biết mẫu thân sao?"

Thân hình Triệu Huyên sừng sững, gió lạnh nhẹ nhàng buông thõng vạt áo hắn, cúi đầu đối đầu mắt to đen lúng liếng của Triệu Hoằng, mới dùng tay thon dài nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, nhàn nhạt nói: "Nhận biết."

...

Tiêu Hoài đang ở đình Bích Phù ngự hoa viên, cùng với những văn võ đại thần khác đi theo Đế Vương thưởng tuyết.

Tiêu gia có hoàng hậu, lúc trước một số đại nhân tránh hắn bắt đầu cùng hắn bắt chuyện. Mặc dù thuở nhỏ Tiêu Hoài ở tại quân doanh, nhưng cũng rèn luyện  trong triều đã lâu, tuy là thấy rõ miệng của những người này, trên mặt lại là nửa điểm không lộ.

Hắn khẽ vuốt cằm nhìn đại nhân bên cạnh, ngẩng đầu, liền nhìn Đế Vương trẻ tuổi bỗng nhiên hào hứng, cầm cái ná của hài tử, bắn bắn mấy lần.

Trên cây đọng tuyết, giờ phút này tuyết nhao nhao rơi xuống, một cái ổ chim non rơi xuống.

Bên cạnh nội giám đi qua, nâng cái tổ chim kia lên, bên trong là hai con chim Tước màu xanh lục, còn nhỏ, còn chưa hoàn toàn học bay.

Đế Vương phảng phất có phần hứng thú đối với chim chóc, thả các văn võ đại thần sau lưng, chỉ để lại Tiêu Hoài. Tiêu Hoài đứng ở phía sau, gặp Đế Vương một lòng chơi với chim chóc, mới lên đi về trước một bước. Sau đó liền nghe được hắn gọi một tiếng: "Tiêu ái khanh."

Tiêu Hoài ngẩng đầu nhìn, nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ trước mặt, bây giờ là quân vương bễ nghễ thiên hạ.

Hắn cúi đầu nói: "Hoàng Thượng."

Tiết Chiến nhìn lấy Tiêu Hoài, nói: "Trẫm nghe nói, Tiêu cô nương đã tiến cung... chim này có phần thú vị, ngươi nói, nếu trẫm tự tay đưa chim cho nàng, nàng sẽ thích?"

Tiêu Hoài là vì cả nhà trên dưới phủ Hộ Quốc Công mới quay về cúi đầu loạn thần tặc tử xưng thần, mấy ngày này tiếp xúc, minh bạch người này có thể xưng đế hoàn toàn có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn không có quy thuận.

Hôm nay nữ quyến Tiêu gia vào cung là thật, Tiêu Ngọc Chi sắp vào cung làm hậu cũng là sự thật, cũng mặc kệ là hoàng gia hay là người nhà bình thường, nhất là quy củ, còn chưa thành thân liền tự mình gặp mặt, có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa... Chỉ là, Tiêu Hoài biết hắn thủ đoạn sấm rền gió cuốn, ngay cả lập thánh chỉ đều qua loa như vậy, chớ nói chi là giảng lễ phép.

Thôi.

Tiêu Hoài liền phân phó tùy tùng sau lưng, thấp giọng nói cùng hắn: "Đi gọi người tới."

...

Tiêu Ngọc Chi như là được chúng tinh củng nguyệt vây quanh, Tiêu Ngư ngồi ở một bên, bên cạnh quạnh quẽ rất nhiều, phi thường bình tĩnh nhìn Tiêu Ngọc Chi cười đến run rẩy. Đợi đến tùy tùng bên Tiêu Hoài người tới, nói cùng Tiêu Ngọc Chi, Tiêu Ngọc Chi mới thẹn thùng đỏ mặt, nhìn thoáng qua Tiêu Ngư, liền nói với tùy tùng: "Ta lập tức đi qua."

Quý nữ giao hảo Cùng Tiêu Ngọc Chi, nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi xấu hổ mang dáng vẻ xinh đẹp, liền đoán được mấy phần.

Tiêu Ngọc Chi đỏ mặt liên tục nói: "Chớ nói chi, chớ nói chi." Tuy là nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt chưa giảm mấy phần.

Chỉ là tân đế như thế không kịp chờ đợi muốn gặp Tiêu Ngọc Chi, có thể thấy được đối nàng vẫn rất hài lòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiêu Ngọc Chi làm hậu sẽ phi thường được sủng ái.

Như thế là chuyện tốt. Tiêu Ngư thầm nghĩ.

Tiêu Ngọc Chi sửa lại dung nhan một chút, lại sợ Hoàng Thượng chờ lâu, liền cùng tùy tùng đi đình Bích Phù.

Đình Bích Phù chính là chỗ tốt thưởng tuyết thưởng mai trong ngự hoa viên, dọc theo hành lang quanh co, mỗi một bước Tiêu Ngọc Chi đi đều mười phần tâm thần bất định.

Sắp đến, Tiêu Ngọc Chi khó nhịn hiếu kỳ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy hai bóng dáng cao lớn đứng thẳng trong đình, bên trong một người mặc quan phục nhất phẩm đại quan đỏ tươi, chính là đại bá của nàng Tiêu Hoài; mà một người khác, long bào thêu sắc tơ vàng, thân hình anh vĩ cao lớn, bóng lưng thẳng tắp, đứng chung một chỗ cùng Tiêu Hoài, dáng vẻ lại vẫn cao hơn một tấc.

Nhất thời tâm Tiêu Ngọc Chi nhảy loạn, cúi đầu bước khoan thai đi vào.

Tiến đình, hành lễ: "Thần nữ gặp qua Hoàng Thượng."

Nàng buông tầm mắt xuống, khóe miệng mỉm cười.

... Thật lâu chưa nghe thanh âm Đế Vương.

Tiêu Ngọc Chi mới sững sờ ngẩng đầu lên.

Nam tử trước mặt là khí tức lạnh nhạt đặc hữu của quân vương, bễ nghễ thiên hạ. Nam tử nhìn qua vô cùng tuổi trẻ, lông mày  dài chạm tóc mai, đôi mắt thâm thúy, màu da hơi thẫm, ngũ quan tuấn mỹ vô song, ánh mắt kia vừa rơi xuống đến trên người của nàng, nàng liền cảm giác lấy có chút không thở nổi.

Đúng là nam tử anh tuấn như vậy...

Tiêu Ngọc Chi khẩn trương lại mừng rỡ, gặp hắn cũng đang nhìn mình, chính khó nhịn mừng rỡ. Lại chợt thấy khóe môi hắn nhếch lên ý cười nhạt, cũng không phải là vui sướng, dường như... mỉa mai.