Nhìn bốn quầng sáng, Lôi Cương trầm ngâm một lát rồi đi tới quầng sáng đỏ như lửa, trong đầu khẽ gọi tứ hoàng.- Lôi Cương! Đã đột phá. - Âm thanh vui sướng của Hỏa Hoàng vang lên trong đầu Lôi Cương. Qua bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hỏa Hoàng có cảm giác vui sướng. Nhìn bốn quầng sáng từ từ hiện lên bóng người có nét giống mình, chỉ có màu da là khác nhau, Lôi Cương nở nụ cười rồi nói:- Hỏa hoàng đột phá vậy còn tam hoàng Lôi, Thổ và Kim đâu?- Ba người bọn chúng đã đạt tới đỉnh chỉ còn cách sự đột phá một bước ngắn. - Hỏa Hoàng nhìn tam hoàng rồi nói.- Ừm! Đi! Quay về lôi phủ Hạo Huyền. - Lôi Cương nhạt giọng nói. Lúc này, tứ hoàng và Lôi Cương đi vào trong Lôi phủ, phân thân hệ Mộc và hệ Thủy vẫn ngồi xếp bằng trong đại điện.Sau khi tứ hoàng ngồi xếp bằng, Lôi Cương lên tiếng hỏi:- Hỏa hoàng! Ngươi đột phá có thể ngăn cản được Hỗn độn hỏa long lực hay không?- Ta là....linh hỏa trong hỗn hỏa đều do ta sinh ra. Không chỉ có ta mà ngay cả bọn họ cũng đều như vậy. Bởi vì do ngươi làm cho chúng ta trưởng thành cũng với ngươi. Ta đã đạt được tới mức độ Hỗn độn hỏa long, nếu như là trước kia chúng ta không biết nhưng bây giờ, chúng ta đã có sự hạn chế. Theo người tu luyện các ngươi mà nói thì khi đạt tới hỗn độn long lực thì được chia ra làm bốn cấp độ. Theo ta đón thì bây giờ ta chưa thể đạt được tới tầng thứ hai có nghĩa là hỗn độn hỏa long lực dưới địa giai. - Hỏa hoàng nói một cách thản nhiên.- Hỗn độn long lực lại còn chia thành bốn cấp Thiên địa huyền hoàng? - Lôi Cương sửng sốt. Nhưng sau đó hắn hiểu được dù sao thì hỗn độn cương thần cũng chia ra làm bốn cấp bậc như vậy. Có điều, hắn lại càng thêm cảm nhận được sự thần bí của mấy hoàng.- Ta là hỗn... Vạn hỏa đều từ nơi ta mà sinh ra? Chẳng lẽ mấy Hoàng đều có liên hệ với hỗn độn? Nếu như vậy thì làm sao bọn họ lại bị mình gọi ra?" Lôi Cương cảm thấy khó hiểu.- Không cần phải nghĩ nhiều. Chuyện gì tới lúc rồi ngươi sẽ biết, nếu chưa tới lúc thì ngươi có nghĩ ngát óc cũng không hiểu được. Tu luyện cho tốt đi. - Hỏa Hoàng nói xong liền nhắm mắt.Lôi Cương nghe vậy liền trầm tư. Sau đó, hắn có gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu rồi bắt đầu tìm hiểu làm thế nào để tạo tháp tu luyện. Đặc biệt là trong tảng đá lớn kia có bí mật gì mà có thể lấy được tu vi của người khác. Sau khi xem xét cẩn thận thứ mà Minh Lôi cho vào đầu, Lôi Cương từ từ hiểu được. Có điều khiến cho Lôi Cương vẫn cảm thấy khó hiểu đó là kẻ sáng tạo được vật tà ác như vậy phải là Tà Hồn giả, bởi vì Lôi Cương thấy hấp thu tu vi của người khác có liền quan tới thần hồn. Chỉ cần xuất ra được một cái thủ ấn phức tạp thì bất cứ thứ gì chạm phải sẽ có quan hệ tới hàng vạn thần hồn, từ đó hấp thu sự tu luyện.Mà cái thủ ấn phức tạp đó tên là Luân Hồi ấn, lấy thần hồn của bản thân làm suối nguồn, một khi người tu luyện khác hay thứ gì đó chạm phải nó đều tạo ra ấn ký, do đó không thể thoát được Luân Hồi ấn. Có điều nó chỉ có tác dụng đối với những người tu luyện có tu vi thấp hơn. Nếu Lôi Cương muốn thoát khỏi Luân Hồi ấn của Lộ Vân Đạo thì tu vi chỉ cần vượt qua là thoát khỏi.Trầm ngâm một lúc thật lâu, Lôi Cương đoán tu vi của Lộ Vân Đạo không kém với tiền bối Giác Đạo là mấy. Còn câu nói của tiền bối Minh Lôi, chỉ cần trong vòng vạn năm mình có thể đạt tới Cương thần hỗn độn thì có hỏa hoàng, mượn thực lực của hắn là có thể so sánh. Lôi Cương nghĩ tới đầy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù còn chưa cảm nhận được cái tốt mà tháp tu luyện mang tới nhưng mình cũng không cần phải lo lắng trong vạn năm không đạt được yêu cầu của Minh Lôi tiền bối.Sau đó, Lôi Cương đi ra khỏi Lôi phủ Hạo Huyền, xuất hiện dưới nền đất của ngọn tháp. Sau đó, hắn đi ra khỏi tháp tu luyện, đi dạo trong thành Tụ Anh chờ Lộ Thiên Bích tới.Trong thành Tụ Anh gần như tất cả là đệ tử của Lộ gia, chỉ có ăn mặc những màu sắc khác nhau, nhưng trên ngực đều thêu chữ Lộ.Lúc này, Lôi Cương đang ở trong một cửa hàng đan dược lớn của thành Tụ Anh xem xét. Trong cửa hàng này, đan dược có rất nhiều, nhưng thấp nhất cũng hơn một ngàn thần thạch, mà đắt thì hơn trăm vạn. Sau khi xem một lúc, Lôi Cương liền hỏi nữ tử trẻ tuổi đứng trong quầy: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Đạo hữu! Nơi này có thần đan tăng cường thân thể hay không? - Lôi Cương biết thân thể mình đã tới bình cảnh, muốn đột phá cần phải rèn luyện. Lôi Cương dự định dùng thần đan để cường hóa.- Thân thể? - Nữ tử thấy vậy liền kinh ngạc. Bình thường, mọi người chỉ mua đan dược nâng cao tu vi, thần hồn, chữa thương vậy mà người này là cường hóa thân thể? Thiếu nữ nhìn Lôi Cương rồi tươi cười nói:- Đạo hữu xin chờ chút. Đan dược cường hóa thân thể cũng hiếm thấy, ta đi gọi chưởng quỹ tới. Cái này y quen hơn. - Thiếu nữ cười xin lỗi rồi đi vào trong một căn phòng.Nửa khắc sau, một lão già đi ra cùng với thiếu nữ. Thiếu nữ chỉ Lôi Cương rồi nói nhỏ vào tai lão già mấy câu, sau đó đi theo lão. Khuôn mặt nàng hơi nở nụ cười, nhìn chữ Lôi trên trán Lôi Cương mấy lần rồi nói:- Đạo hữu. Không biết ngươi cần đan dược trợ giúp cho thân thể tới cấp mấy?- Quý điếm có loại gì tốt nhất? - Lôi Cương suy nghĩ một lát rồi hỏi.- Đạo hữu! Đan dược thân thể cũng không có nhiều người mua nên bổn điếm không có hàng. Nếu đạo hữu cần thì chỉ cần báo danh tính, trong vòng trăm năm sẽ giao hàng có được không? - Lão già nói một cách chậm rãi.- Trăm năm? - Lôi Cương nhướng mày rồi lắc đầu, nói:- Đa tạ chưởng quỹ. Tại hạ sắp rời khỏi đây. Có lẽ là không đợi được. - Nói xong, Lôi Cương định quay đầu bỏ đi.- Khoan... - Lão già suy nghĩ một lúc rồi vội vàng lên tiếng. Lôi Cương dừng lại, nghi hoặc nhìn lão.- Đạo hữu! Nếu cần gấp thì ba ngày sau, trong một hạp cốc ở dãy núi nằm phía Bắc thành Tụ Anh có một hội giao dịch tư nhân cứ trăm năm tiến hành một lần. Lão phu nghe nói ở đó đang có một gã cường giả có loại đan dược này. Nếu đạo hữu cần, lão phu tranh thủ tặng đạo hữu một vị trí có được không? - Âm thanh của lão già vang lên trong đầu Lôi Cương hiển nhiên là truyền âm.- Hội giao dịch tư nhân? - Lôi Cương sửng sốt nhìn lão già. Hắn thầm nghĩ có lẽ lão già này nhận ra thân phận sứ giả của mình nên mới như vậy. Có điều, Lôi Cương cũng muốn biết hội giao dịch tư nhân như thế nào nên gật đầu đồng ý.Lôi Cương đi dạo ở thành Tụ Anh ba ngày liền đi về phía Bắc cách thành Tụ Anh chừng ngàn dặm. Hiện ra trong tầm mắt của Lôi Cương là một dãy núi dài hút tầm mắt. Thần thức của hắn vừa mới tản ra liền hơi giật mình vì cảm nhận được ở đây ở mấy làn khí tức rất mạnh. Trong lòng hắn liền có hứng thú với hội giao dịch tư nhân. Khi Lôi Cương xuất hiện trong hạp cốc, hơn mười ánh mắt liền nhìn về phía hắn.- Mạc lão đệ! Đây là người mà ngươi nói? Tiểu tử Cương thần huyền giai? - Lôi Cương vừa mới xuất hiện, một âm thanh liền vang lên. Hắn quay sang nhìn thì thấy lão già ở cửa hàng đan dược đang đứng lẫn trong đám người. Bên cạnh lão là một nam tử trung niên đang kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Nghe thấy câu nói đó, rất nhiều ánh mắt nhìn Lôi Cương liền có sự thay đổi.- A! - Trong đám người lại có tiếng kinh ngạc thốt lên. Một lão già cứ vậy nhìn chằm chằm chữ Lôi trên trán Lôi Cương.- Thần sử? - Có người nhanh chóng hô lên đầy kinh ngạc. Những ánh mắt khinh thường trước đó liền biến mất thay vào đó là sự hâm mộ và ghen tị. Mặc dù những người này được coi là bất phàm nhưng đối mặt với sứ giả, họ vẫn giữ sự tôn kính.Lôi Cương nhìn mười tám người đó, trong lòng có sự kinh ngạc. Hội giao dịch này tới mức nào mà trong đó có ba người hắn không thể nhìn ra được tu vi. Điều này khiến cho Lôi Cương có cảm giác bí hiểm. Ba người đó theo thứ tự là người trung niên nói đầu tiên, cùng với một lão già mặc áo đen và một lão già mặc áo vàng. Những người còn lại, ngoại trừ lão già ở cửa hàng ra thì đều đạt tới Cương thần hỗn độn Huyền Giai. Lôi Cương hít sâu một hơi, thầm hỏi tại sao bọn họ lại đến đây? Tu vi của họ đều sánh với trưởng lão của Lộ gia.- Chư vị đạo hữu. Hôm nay có thể tới tham dự hội giao dịch tư nhân của Lý mỗ khiến cho Lý mỗ cảm thấy vinh hạnh. Lần này hội giao dịch giống như lần trước, mọi người lấy ra vật phẩm của mình đi. - Nam tử trung niên cười nói sang sảng rồi vung tay phải lên phát ra một cái kết giới bao phủ hạp cốc.Những người khác nghe thấy vậy đều lấy ra vật mình cần bán. Đột nhiên, Lôi Cương nhìn chằm chằm về phía lão già áo đen bởi trong mấy thứ vật phẩm của lão có một cuộn thiết quyển.