Thể Tôn

Chương 53: Mục tiêu

Thần Vân rời khỏi Luyện Khí tông nói là một mình quay trở về Kiếm Đỉnh môn. Do còn vướng đại hội giao lưu nên mấy người Cương Kiếm tử cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy âm thầm bất đắc dĩ nhưng cũng không dám nói ra. Luyện Đan tông không phải là chỗ mà Kiếm Đỉnh môn có thể động. Mặc dù tức giận nhưng cũng bọn họ cũng không dám nói gì. Hơn nữa, sau khi nghe nói rằng Thần Vân có lỗi, mấy người Cương Kiếm tử hoàn toàn im lặng.Trận chiến của Thần Vân và Đan Thần khiến cho rất nhiều đệ tử cảm thấy kính sợ đối với Đan Thần. Vốn nụ cười của Đan Thần khiến cho người ta cảm thấy ấm áp thì bây giờ trong mắt bọn họ chẳng khác gì ác ma. Nghĩ tới kết quả của Thần Vân, đám đệ tử đều cảm thấy ớn lạnh, trong lòng thầm cầu nguyện vòng thứ hai không gặp phải Đan Thần.Hai người Đan Thần và Luyện Hư ngồi xếp bằng trong Luyện Khí tông mà cười nói với nhau khiến cho người ta không còn thấy được sự hung ác lúc trước.- Luyện Hư! Sắp tới lượt ngươi rồi. Ha ha! Đừng làm ta thất vọng. Lộ mấy đường để cho Lôi Cương tiểu tử được chứng kiến đi.Đan Thần cau mày nhìn Lôi Cương đang ngồi trên vách đá rồi nói với Luyện Hư.Luyện Hư cũng hơi quay đầu nhìn về phía Lôi Cương mà gật đầu.Lôi Cương thấy hai người Đan Thần và Luyện Hư ngồi ở đó thi thoảng lại liếc nhìn một cái khiến cho hắn cảm thấy bứt rứt. Nhưng trong lòng Lôi Cương vẫn không chịu bỏ đi, chỉ muốn ngồi bên Tử Vận một lúc, dường như sau này không còn có cơ hội nữa.- Tử Vận...Lôi Cương nhìn gương mặt lạnh lùng của Tử Vận rồi nhỏ giọng gọi.Tử Vận từ từ quay đầu, nghi hoặc nhìn Lôi Cương rồi nói:- Lôi Cương! Có chuyện gì thế?Lôi Cương nhìn Tử Vận chăm chú như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:- Sao ta cả thấy ngươi đang có tâm sự?Tử Vận cười nhạt một tiếng rồi nói:- Ngươi đa tâm rồi.Có điều nụ cười của Tử Vận cũng khiến cho người ta có cảm giác bên ngoài cười còn bên trong thì không. Lôi Cương gật đầu không nói gì. Mặc dù hắn cảm nhận được nụ cười của Tử Vận không hề tự nhiên nhưng nếu nàng không muốn nói thì Lôi Cương cũng không ép.Trong lúc cả hai cùng đang mang đầy tâm sự thì một tiếng hét to vang lên:- Mờ số một ngàn chín trăm tám mươi bảy lên lôi đài.Luyện Hư đang nói chuyện với Đan Thần chợt sững người. Gã liếc mắt nhìn Lôi Cương một cái rồi nhảy lên, bước tới lôi đài số bảy. Lúc này, một gã thanh niên áo xám mi thanh mục tú cũng từ từ đi lên lôi đài. Khi nhìn thấy hình thêu trên ngực Luyện Hư, y thở dài bất đắc dĩ. Lần đại hội giao lưu này, đệ tử của thất đại môn phái chiếm một nửa, tương đương với khoảng gần một ngàn người. Còn lại là đệ tử của các môn phái nhỏ khác trên Trung Xu giới. Mà đám đệ tử của các môn phái nhỏ đều cầu nguyện không gặp phải đệ tử của bảy đại môn phái. Và người thanh niên này là một trong số đó.Trải qua mấy ngày tỉ thí, ý chí chiến đấu trong lòng đám đệ tử do Hỏa Đức kích động đã lạnh dần. Đều là cảnh giới Cương Sư nhưng chênh lệch giữa nhau khiến cho mọi người phải thở dài. Lục tục có những đệ tử bị loại quay trở về tông môn, không muốn ở lại Luyện Khí tông tới một khắc. Bọn họ cần phải tìm lại sự tự tin một lần nữa, nhưng vốn ngạo khí đã bị mài mòn nên rất khó có thể kiêu ngạo giống như trước.- Cực Minh Tử của Cương Tu môn.Người thanh niên mi thanh mục tú hướng tới Luyện Hư mà nói nhỏ.- Luyện Hư của Luyện Khí tông.Luyện Hư liếc mặt nhìn Cực Minh Tử rồi nói lạnh lùng.Cực Minh Tử sửng sốt. Luyện Hư của Luyện Khí tông? Lúc Cực Minh Tử còn chưa tới Luyện Khí tông, tông chủ của Cương Tu môn đã nói cho y biết những người không thể coi thường trong đại hội giao lưu lần này trong đó có Luyện Hư. Cực Minh Tử không thể ngờ được rằng ngay ở vòng thứ nhất mình lại gặp phải Luyện Hư. Sau khi cẩn thận đánh giá Luyện Hư một lúc, Cực Minh Tử cảm thấy lo lắng. Mặc dù Cực Minh Tử là người đứng đầu trong số thế hệ thanh niên của Cương Tu môn nhưng với tổng số người chỉ gần một ngàn người thì người đứng đầu làm sao có thể sánh với bảy đại môn phái?- Mời!Cực Minh Tử dằn suy nghĩ lại rồi thấp giọng nói.- Mời!Luyện Hư cũng lên tiếng. Sau đó cả hai người cùng di chuyển. Trong chiến đầu, tiện hạ thủ vi cường đó là điểm quan trọng để giành chiến thắng.Linh kiếm trong tay Cực Minh Tử nhanh chóng nhằm thẳng về phía Luyện Hư. Nhưng Luyện Hư cũng biến mất ngay tại chỗ...- Vô Sắc luyện hỏa! Hủy diệt đại trận.Luyện Hư nhanh chóng di chuyển trên không trung, hai tay liên tục bắt những thủ quyết phức tạp, vừa quát khẽ. Âm thanh của gã vang lên khiến cho kết giới kêu những tiếng ong ong. Không khí trong nháy mắt nóng hẳn lên. Vô số ngọn lửa màu vàng không ngờ tạo thành một trận thế từ trên trời giáng xuống người Cực Minh Tử.Vị trung niên nam tử bên cạnh lôi đài số bảy chợt mở mắt nhìn Luyện Hư với ánh mắt cưng chiều. Mà trên vách đá, vị đại trưởng lão của Luyện Khí tông cũng mở đôi mắt đục ngầu, ôn hòa nhìn Luyện Hư trên lôi đài.- A a!Cực Minh Tử hét lên một tiếng thảm thiết, trang phục trên người bốc lên một làn khói nhẹ rồi nhanh chóng cháy đen. Hơi nóng khiến cho Cực Minh Tử kêu lên thảm thiết. Y nổi giận, nhìn cơn đau mà xoay người nhảy lên không trung rồi bổ một kiếm về phía Luyện Hư.Sắc mặt Luyện Hư vẫn không thay đổi nhanh chóng di động. Một quả cầu lửa từ trong tay Luyện Hư bay ra khiến cho Cực Minh Tử phải bỏ qua công kích ngăn cản ngọn lửa nổ tung.- Thu!Âm thanh lạnh lùng của Luyện Hư lại vang lên. Ngọn lửa đang bao phủ trong kết giới nhanh chóng co lại quanh người của Cực Minh Tử.- A! A!Cực Minh Tử kêu lên thảm thiết.Đột nhiên, ngọn lửa đang bao quanh người Cực Minh Tử liền biến mất. Luyện Hư lơ lửng trên không trung mà nói lạnh lùng:- Ngươi thua.Cực Minh Tử cắn chặt răng. Da thịt toàn thân y bị nướng cho đỏ hồng. Ánh mắt y không cam lòng nhưng cũng không hề oán hận vì biết nếu Luyện Hư muốn giết mình thì bản thân y không hề có sức mà trả đòn. Cực Minh Tử hít một hơi rồi trầm giọng nói:- Đa tạ sư huynh Luyện Hư hạ thủ lưu tình.Luyện Hư gạt đầu tán thưởng.Đám đệ tử đứng dưới líu lưỡi mà nhìn trận chiến đã chấm dứt trên lôi đài số bảy. Ánh mắt họ nhìn Luyện Hư thêm vài phần kính sợ.Gương mặt Đan Thần giật giật mấy cái, ra vẻ tức giận, nói:- Hừ! Cái tên Luyện Hư này ngay cả Hủy Diệt đại trận của Luyện Khí tông cũng học xong. Ha ha! Cũng may là ta cũng học xong đại trận của tông môn, nếu không bị bị tên Luyện Hư này ngăn chặn rồi.Nói xong, Đan Thần hơi quay đầu nhìn Lôi Cương đang kinh hãi.Lúc này, trong lòng Lôi Cương cảm thấy rất khiếp sợ, không thể tin được nhìn cảnh Cực Minh Tử bị nướng chín mà kết thúc trận đấu. Cái đại trận vừa rồi không biết kinh khủng tới mức độ nào? Đột nhiên, bên tai của Lôi Cương vang lên một câu nói mà lúc chia tay ở tiểu Thập Vạn đại sơn, Đan Thần đã nói:- Đừng thấy lực chiến đấu của chúng ta không bằng người. Chúng ta phải đạt tới cảnh giới Luyện Khí hóa thần mới có thể tu luyện được pháp quyết.Lúc ấy Lôi Cương cũng không chú ý nhưng bây giờ mới sự nhớ ra.- Nếu Cực Minh Tử có thể chịu đựng sự dày vò của Luyện Hỏa đại trận thì thắng bại còn chưa rõ ràng.Tử Vận liếc mắt nhìn gương mặt kinh hãi của Lôi Cương mà nói một cách thản nhiên. Chỉ một câu nói của nàng đã vạch trần điểm yếu của Hủy Diệt đại trận. Uy lực của đại trận mặc dù khủng bố nhưng chân khí trong kinh mạch của Luyện Hư cũng không cầm cự được lâu. Hỏa Lãnh ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn Tử Vận rồi bật cười bất đắc dĩ. Thiếu nữ này không biết là ai mà lại có quan hệ chặt chẽ với tên tiểu tử này như vậy. Mặc dù sống đã lâu nhưng tới lúc này, Hỏa Lãnh cũng phải thầm ghen tị với Lôi Cương.Không lâu sau, tỉ thí vòng thứ nhất cũng chấm dứt. Tổng cộng có một ngàn đệ tử lọt vào vòng sau. Rất nhiều đệ tử bị loại liền quay về tông môn. Nhưng cũng có không ít đệ tử ở lại chờ xem trận chung kết của đại hội giao lưu.Kế tiếp đó là tỷ thí của vòng thứ hai. Trong số một ngàn đệ tử sẽ có một nửa người bị loại trong vòng thứ hai.Sau khi rút được số thứ tự, Lôi Cương cùng với Tử Vận liền rời đi. Cả hai người đi bộ trên con đường lớn của Luyện Khí tông mà không ai mở miệng nói trước, dường như cũng không có người nào muốn phá vỡ sự yên lặng đó. Cả hai sóng vai đi bên nhau trên con đường lớn khiến cho rất nhiều đệ tử phải ghen tị mà nhìn Lôi Cương.- Đạo hữu chờ đã.Một âm thanh chợt vang lên. Một gã thanh niên tuấn tú chạy theo trên con đường nhỏ, đuổi kịp hai người. Ánh mắt y nhìn vóc dáng xinh đẹp của Tử Vận chằm chằm với một chút dục vọng ẩn chứa trong đôi mắt.Lôi Cương quay đầu, nghi hoặc nhìn lại phía sau mà hỏi:- Có chuyện gì?- Ha ha! Lôi Cương đạo hữu tốt chứ? Ta là Chân Cương, đệ tử của Cương Chân môn.Gương mặt Chân Cương ấm áp nhìn Lôi Cương, nhưng tâm tư lại tập trung về phía Tử Vận. Vì thế mà tuy rằng y nở nụ cười nhưng lại không hề có một chút tự nhiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn- Cương Chân môn?Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhớ tên tên đệ tử mà mình đánh bại cũng là đệ tử của Cương Chân môn. Trong lòng Lôi Cương có chút bồn chồn. "Chẳng lẽ Chân Cương tới tìm mình báo thù?" Nhìn nụ cười không tự nhiên của Chân Cương cung với ánh mắt nhìn Tử Vận chằm chằm, Lôi Cương cảnh giác lên tiếng:- Không biết có chuyện gì?Chân Cương nhìn Lôi Cương rồi lại nhìn Tử Vận mà nói:- Đạo hữu! Không biết...Chân Cương còn chưa nói hết, Tử Vận đã từ từ bước đi. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng cũng không hề quay người hay liếc mắt nhìn Chân Cương lấy một cái.- Lôi Cương! Đi thôi.Âm thanh trong trẻo của Tử Vận vang lên một cách lạnh lùng. Lôi Cương hơi nheo mắt nhìn Lôi Cương rồi đi theo nàng.Chân Cương nhíu mày, che đậy sự tức giận cùng với dục vọng trong lòng. Y nắm chặt hai tay mà lẩm bẩm:- Chân Cương ta sớm hay muộn cũng phải chạm được vào ngươi. Hừ! Lôi Cương! Đại hội giao lưu, ngươi đừng để gặp được ta.Trong mắt Chân Cương lóe lên sát khí rồi quay đầu mà đi.Cả hai người Tử Vận và Lôi Cương lại rơi vào trầm mặc. Đột nhiên, Tử Vận đứng lại, ánh mắt đăm chiêu quay đầu nhìn Lôi Cương. Âm thanh trong trẻo của nàng hết sức nghiêm túc, nhỏ giọng nói:- Lôi Cương! Mục tiêu sau này của ngươi là gì?Lôi Cương nghi hoặc nhìn Tử Vận, suy nghĩ một lát rồi mới nói chậm rãi:- Hiện giờ ta chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được ca ca của ta để cả hai đoàn tụ. Còn sau này thì đi một bước tính một bước.Tử Vận sững người, ánh mắt suy tư. Thật lâu sau, nàng khẽ thở dài rồi từ trong đáy mắt, có chút thất vọng.- Đi thôi!Âm thanh lạnh lùng của Tử Vận lại vang lên.