Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Chương 57: Cậu không sợ!

Chu Thanh Lạc cảm thấy Tống Lăng thật sự quá đểu cáng luôn.
Tống Lăng của hiện tại, rõ rành rành coi cậu như cô vợ nhỏ luôn rồi, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, không chút kiêng nể gì cả.
Hai người bọn họ bây giờ vẫn chưa là gì của nhau đâu.


Trong tiềm thức của Chu Thanh Lạc cũng cảm nhận được rằng Tống Lăng thích mình, nhưng Tống Lăng vẫn luôn đóng chặt cánh cửa thế giới của bản thân, về quá khứ của hắn, gia cảnh hay là bệnh của hắn đều không nhắc đến một lời nào, hoặc là đối với hắn, cậu chỉ là sự ỷ lại theo bản năng muốn tìm sự cứu giúp, là khao khát mãnh liệt muốn giải thoát.


Con người Tống Lăng tựa như một hố đen với sức hút kinh người, nhưng trong đó cũng ẩn chứa những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Cậu không thể hiểu nổi hắn một chút nào cả.


Vậy cảm giác của cậu đối với Tống Lăng thì sao đây, là thích ư? Hay đây chỉ là sự đồng cảm và thương hại? Mỗi khi tim đập thình thịch như súng bắn, là do bản năng sinh lí hay là sự rung động?


Chu Thanh Lạc chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết làm sao để bắt đầu, nhưng cũng không nên qua loa đâu nhỉ.
Chu Thanh Lạc mím môi nhìn lên trần nhà, lặng thinh không nói gì.
"Thanh Lạc, cậu sao vậy?"
"Tôi đang nghĩ xem phải làm gì."
Tống Lăng nhướng mày.


Chu Thanh Lạc nhân lúc hắn không đề phòng liền trở mình lên, ngồi ở trên người hắn, khóe miệng cong lên, đôi mắt rũ xuống nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.
Tống Lăng hoàn toàn choáng váng rồi, yết hầu nhanh chóng lăn lên lăn xuống hai lần.


Chu Thanh Lạc vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi đứng dậy cuộn chăn và gối lên rồi bước xuống giường.
Tống Lăng đưa hai tay ra gối sau đầu, nhìn cậu với vẻ mặt thích thú.
Chu Thanh Lạc quay đầu lại nhìn hắn cười cười, "Qua đây."


Tống Lăng bất lực nhìn thần hồn của mình bị câu đi trước rồi thân xác mới theo sau.
Chu Thanh Lạc quay đầu nhẹ giọng nói: "Cầm theo một cái gối nữa."


Tống Lăng cảm thấy toàn thân hắn từ trên xuống dưới chỉ có tuyến yên(*) là còn hoạt động được, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, một người nhút nhát dè dặt như Thanh Lạc lại có thể chủ động và nhiệt tình đến vậy.
(*) Tuyến yên: tuyến tiết ra nội tiết tố và hormone tăng trưởng.


Đúng thật là, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Hắn vớ theo cái gối rồi đi theo cậu, "Ngoài ban công à?"
Chu Thanh Lạc gật đầu, "Ừ, ở ban công."
"Được." Gu của Thanh Lạc thật mặn nha, nhưng hắn thích.
Tống Lăng đi theo Chu Thanh Lạc ra bên ngoài, Chu Thanh Lạc nhét chăn bông ở trên tay đưa cho hắn, "Cầm lấy."


Tống Lăng gật đầu, "Được."
Xung quanh yên tĩnh đến khó tin, đó chính là sự yên tĩnh trước khi hormone adrenaline tăng vọt.
(*) Loại hormon sản sinh khi sợ hãi, tức giận hoặc bị kích thích làm cho tim đập nhanh (nhất là trong lúc quan hệ).
Chu Thanh Lạc: "Đợi tôi một chút, tôi đi lấy ít đồ."


Tống Lăng: "Được." Thanh Lạc đúng là biết cách chơi, chắc không phải mấy thứ đồ chơi đó đâu nhỉ?
Chu Thanh Lạc vừa bước vào phòng thì tay đã nhanh lẹ đóng cửa ban công lại rồi kéo khóa.
Nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất rồi quay lại nhìn Tống Lăng một cái.
Tống Lăng: "?"


Chu Thanh Lạc cười như không cười, nhẹ nhàng nói xuyên qua lớp cửa kính: "Anh Lăng, đêm nay phiền anh phải ngủ ngoài ban công rồi."


Tống Lăng ngẩn người nhìn chăn bông và gối đầu trên tay, há hốc mồm không nói nên lời, lại nhìn qua cửa kính cái người tựa như một con hồ ly nhỏ vừa đạt được ý xấu, cái đuôi nguẩy lên và nở một nụ cười ranh mãnh, bây giờ hắn mới nhận ra, hắn bị lừa rồi.


Tống Lăng vỗ vỗ cửa kính: "Chu Thanh Lạc?"
Chu Thanh Lạc liếc nhìn hắn một cái không hề để tâm.
Tống Lăng: "Cậu cho rằng tôi không làm gì được sao? Tôi trèo cửa sổ..."
Hắn vừa nói vừa nhìn vào cửa sổ chống trộm chắc chắn rồi câm nín.


Đây chính là cái gọi là những giọt nước mắt đau khổ sau song sắt.
Chu Thanh Lạc: "Tốt nhất anh nên suy ngẫm lại đi, đừng có mà cả ngày nghĩ đến mấy chuyện tào lao."
Chu Thanh Lạc nói xong, còn chu đáo bật đèn ban công lên cho hắn, rồi nằm lên giường quay lưng về phía hắn.


Tống Lăng tức đến nỗi bật cười, ôm lấy chăn rồi mắt to trừng mắt nhỏ với chậu cây hắn đem qua đây.
Cây trong chậu cũng đã cao lên một chút, hai chiếc lá non cũng mọc dài ra rồi, bên cạnh còn cắm một cây que mà Chu Thanh Lạc dùng để xới đất.


Tống Lăng một tay ôm chăn gối, tay kia thì cầm que nhỏ ngồi xới xới đất.
Chán nản vì không có cái gì khác để nghịch.
Ngay cả gió đêm cũng đến hóng cuộc vui, bất tri bất giác bị gió thổi cho một cái, hắn không kìm được mà hắt hơi hai lần liên tiếp.


Người ở trong phòng bỗng nhiên có chút động tĩnh, dưới sự phản chiếu qua cửa kính ngoài ban công, Tống Lăng có thể nhìn rõ người nào đó đang lặng lẽ kéo chăn ra, nhẹ nhàng quay đầu lại nhưng lại như đang sợ bị hắn phát hiện ra, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu.


Tống Lăng nhướng mày, có người nào đó tâm thì mềm như bông nhưng lại muốn học cách tàn nhẫn.
Tống Lăng trùm chăn bông lên người, khịt khịt hít một hơi, nhìn chằm chằm vào thân hình phản chiếu qua cửa kính, giọng nói có chút run run: "Quả nhiên là mùa thu, lạnh quá đi."


Người nằm trên giường xê dịch một chút.
Tống Lăng lại hắt hơi rồi ho vài cái, "Lạnh quá đi mất."
Người trên giường lại có chút động tĩnh.


Tống Lăng nhếch mày, dậm chân tại chỗ vài cái, giả vờ như đang tự lẩm bẩm: "Cái chậu hoa nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng gió rét đây, bị đông chết thì phải làm sao, lạnh quá, lạnh chết mất thôi."


Cuối cùng người trên giường cũng kéo chăn bông ra, tiếng bước chân loạch xoạch truyền tới, sau đó tiếng cửa trượt mở ra sầm một cái.
Tống Lăng giả bộ kinh ngạc quay đầu lại, Chu Thanh Lạc chỉ hé ra một khe hở, nhìn hắn mà không nói lời nào.
"Sao vậy Thanh Lạc?"
"Anh suy ngẫm thế nào rồi?"


Tống Lăng lắc đầu, "Cứ đối mặt với cậu là tôi lại chẳng thể nghĩ ra được cái gì, đêm nay cậu cứ để tôi ngủ ngoài ban công đi."
Tống Lăng tỏ vẻ bản thân vô cùng có tôn nghiêm mà quay người đi, nhưng miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Haizz, lạnh quá đi."


Chu Thanh Lạc nhìn cái người toàn thân đang phát run, tự kỷ đứng im một chỗ.
Một lúc sau, cậu âm thầm xì một tiếng, giơ nắm đấm lên đánh hai phát vào Tống Lăng trong không khí.
Tống Lăng có thể nhìn rõ ràng những hành động mờ ám của cậu thông qua ảnh phản chiếu trên cửa kính.


Chu Thanh Lạc sau khi lén lút đánh ngầm xong thì làm bộ thờ ơ nói: "Nếu anh muốn vào bên trong ngủ thì nằm yên trên giường anh đi."
Chu Thanh Lạc nói xong liền đảo mắt rời đi.
Tống Lăng cũng biết khi nào thì nên dừng lại, nhanh chóng thu dọn chăn bông rồi đi theo Chu Thanh Lạc vào phòng.


Vừa đặt chăn bông xuống thì Chu Thanh Lạc đã lập tức cảnh cáo hắn: "Không được phép lăn qua đây, nếu không anh cút ra ngoài ban công."
Tống Lăng kéo dài giọng điệu của hắn: "Được, tuân lệnh."
Tống Lăng nằm xuống rồi ngắm nhìn bóng lưng của Chu Thanh Lạc.


Ánh sáng vàng cam của đèn ngủ khiến Chu Thanh Lạc càng có vẻ ấm áp hơn.
Trên thế giới này sao lại có người tốt đến như vậy, có thể khiến một người nhếch nhác thảm hại như hắn lại bắt đầu mơ tưởng xa vời những ngày tháng êm đềm dài lâu sau này.


Chu Thanh Lạc trở mình nằm thẳng lại, mắt chớp chớp thì nhìn thấy Tống Lăng đang nhìn mình rồi mỉm cười.
Cậu thu lại tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía Tống Lăng, Tống Lăng vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.


Cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt Tống Lăng như vậy, rất dịu dàng, sạch sẽ lại thành kính, như đang thỏa mãn, lại giống như một đứa trẻ thành thật với vạn vật trên thế gian này.
Dáng vẻ này của Tống Lăng quá mê người rồi.


Điều mà cậu vẫn không hề hay biết rằng là, trong vô số đêm tối, đã có những lúc Tống Lăng cứ một mực như vậy ngắm nhìn cậu cho đến rạng sáng.
Chu Thanh Lạc không kìm được quay lại nhìn hắn.
Nghĩ đến người đàn ông phải vật lộn trong bóng tối này đã phải ngoan cường đến mức nào.


Hắn hẳn là phải vất vả lắm để sống sót, vô số lần đưa tay ra cầu sự cứu vớt, nhưng tất cả bọn họ đều sợ hãi bối cảnh thế lực lớn đứng đằng sau, không một ai dám dang rộng cánh tay kéo hắn một cái.
Không chỉ là Giang Thời Ngạn, mà còn cả Tiêu Tả lẫn Quan Minh Lãng đều vậy.


Nhưng cậu không sợ.
Cậu sẽ luôn bên cạnh hắn, cùng hắn diệt trừ hết tất cả những kẻ đã lôi hắn xuống vực sâu, để hắn được sống một cuộc sống vui vẻ như bao người bình thường khác.
"Chu Thanh Lạc, mau ngủ thôi, nếu không lát nữa cậu đừng có mà khóc đấy."
Chu Thanh Lạc mỉm cười.


"Lúc nào rồi mà còn dám cười." Tống Lăng cũng cười theo: "Đừng có cậy vào việc ông đây thích cậu mà lộng hành."