Không hiểu sao bị Tống Lăng mi một cái, Chu Thanh Lạc rất tức giận.
Giờ người nào đó không chỉ khua môi múa mép nữa mà bắt đầu chuyển sang hành động rồi.
Bảo Tống Lăng biến mấy câu nói nhố nhăng kia thành hành động, vậy mà cậu lại thảm hơn nhiều!
Chu Thanh Lạc càng nghĩ càng thấy không đúng, tại sao lại lôi mình vào nhỉ!
Cậu tức giận đi ra ngoài, "Anh tự nghĩ cách đi về đi! Xe điện của tôi còn phải chuyển đồ, không có chỗ cho anh đâu."
Tống Lăng: "Chu Thanh Lạc à, cả buổi tối bán kiệt sức cho cậu, không có công lao cũng có khổ lao, sao cậu lại xách quần không nhận vậy?"
Chu Thanh Lạc: "... Anh có thể nói chuyện tử tế không!"
"Tôi đói rồi, muốn ăn hoành thánh nhỏ cơ."
"Xa, không đi."
"Ăn quán trước kia kìa, lái xe đi."
"Anh đi bộ đi."
"Lần này đổi thành tôi cưỡi (lái xe), cậu hưởng thụ."
"..."
"Hay là cậu cưỡi, tôi hưởng thụ?"
"..."
"Hay là đổi thành..."
Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, "Anh im miệng đi."
"Vậy có đi không? Tôi đói thật đó, lát nữa không có sức làm việc đâu."
"Đi đi đi."
Chu Thanh Lạc rất phục cái miệng này của Tống Lăng. Nếu như không đi ăn hoành thánh nhỏ, không biết người này còn có thể nói ra được cái gì.
Chưa ăn được hoành thánh đã gặp chuyện.
Đi ngang qua hẻm nhỏ, Chu Thanh Lạc nghe được loáng thoáng tiếng đấm đá, thi thoảng còn có tiếng thô tục.
Một đám thiếu niên đang vây quanh đấm đá một người thiếu niên. Hẻm nhỏ rất dốc, ít người đi đường, còn vang lên tiếng khóc khe khẽ của cậu bé kia.
Không cần nghĩ cũng biết đây là bạo lực.
Chu Thanh Lạc dừng bước, Tống Lăng còn chưa kịp ngăn lại, cậu đã làm việc nghĩa không chùn bước đi tới, chỉ bọn họ mà quát to: "Này, dừng tay, đám nhóc con kia, chúng mày đang làm cái gì đấy hả?"
Đám người kia dừng một lát, nhanh chân chạy theo bản năng, nhưng thấy người kia tuổi tác không hơn bọn họ là bao, ngoại hình lại lanh lợi thì bước chân bọn chúng dừng lại.
Nam sinh vạm vỡ hung thần ác sát quát: "Cút mẹ mày đi, đm đừng có mà xen vào chuyện của người khác, ngu vl."
Chu Thanh Lạc cười lạnh.
Ây yo, khí thế bố đời này, hồi cậu gây gổ với người khác, con thỏ chết bầm này không biết còn đang ßú❤ sữa mẹ ở đâu.
Hôm nay để ông đây nói cho mày, cái gì gọi là ông mày ăn muối còn nhiều hơn là mày ăn cơm.
Chu Thanh Lạc sát lại gần bên tai Tống Lăng, khẽ nói với hắn: "Nhìn đồng phục thì là học sinh trường cấp ba bên cạnh, lúc nữa tôi mắng chúng nó, anh tranh thủ lúc chúng nó không để ý thì nhanh gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của bọn nó."
"Sao tôi có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm bọn này được?"
"Tôi có, lần trước tôi ship đồ ăn, giúp ông ấy đi tìm học sinh ở quán net suốt đêm. Ông cho tôi số điện thoại, nói là sau này gặp được bọn học sinh ở quán net thì gọi điện thoại cho ông ấy."
Tống Lăng xoa xoa cái tai bị hơi thở của cậu trêu chọc đến mức ngứa ngáy.
Chàng trai vạm vỡ lại bồi thêm một câu, "Đần độn cút đi, nếu không tao đánh cả chúng mày đấy."
Chu Thanh Lạc thay đổi vẻ mặt, hùng hổ đi tới, "Một câu nói mười chữ mà tới năm từ bậy, nhà vệ sinh công cộng cũng không bốc mùi như mồm mày, sao không đến khoa răng hàm mặt khám chút đi? Mày thở một cái cũng lãng phí không khí, đừng có há miệng ô nhiễm môi trường nữa, cẩn thận thanh tra môi trường tới tìm mày đấy. Tra xét mội cái thì? Chao ôi! Đưa mày tới thẳng phòng thí nghiệm sinh học luôn. Mày biết vì sao không? Bởi vì mày còn chưa tiến hoá thành người, đến cả tiếng người cũng chưa biết nói chứ sao."
Giọng Chu Thanh Lạc đều đều không dừng lại, miệng giống như khai quang, từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài, nhả vô cùng rõ ràng.
Tiết tấu của giọng điệu và nhấn nhá còn vô cùng chính xác, vừa mới nói xong một tràng dài vừa đứng đúng trước mặt nam sinh vạm vỡ.
Nam sinh vạm vỡ bị chửi đến mức bối rối, "Con mẹ nó mày là ai hả, chợ tôm chợ cá à, ngu đần, giống hệt mấy con mụ chanh chua."
Tiếng của hắn vừa dứt, Chu Thanh Lạc lập tức tiếp lời, hoàn toàn há mồm không cần suy nghĩ, "Làm sao, chửi mày còn phải chọn giới tính chọn thời gian nữa à? Giờ là năm nào rồi, trai gái ngang hàng có hiểu không, quyền lợi tự do mắng chửi mày, mày dựa vào đâu mà tước đoạt? Hả?"
"..."
Những người đó dù có hung dữ đi nữa thì vẫn là học sinh vị thành niên, thấy một chàng trai chửi người mặt không đỏ tim không gấp cũng có chút sợ sệt.
Đám người vây chung một chỗ tản ra, thiếu niên ngồi trong góc tường ôm đầu, mặt vùi vào đầu gối, cổ tay hơi trầy da, cả người run lẩy bẩy.
Chu Thanh Lạc cười lạnh, đưa điện thoại cho Tống Lăng.
Tống Lăng hơi nhướng mày, nhận lấy điện thoại.
Lúc này thiếu niên mới thấy sau lưng cậu có một người đàn ông, nhìn hơi lạnh lùng, nhưng cũng không biết bao nhiêu tuổi.
Hai tay Chu Thanh Lạc giấu sau lưng, giống như giáo viên chủ nhiệm đi qua đi lại quanh nam sinh vạm vỡ, giễu cợt chậc chậc mấy tiếng, "Có bản lĩnh đó, 108 vị anh hùng Lương Sơn cũng không dũng mãnh thiện chiến như chúng mày. Đến đây, nói cho tao biết chúng mày tên gì, về tao ghi danh nhập ngũ cho chúng mày, đi bảo vệ hoà bình thế giới vinh quang hơn làm rác rưởi của xã hội nhiều."
Nhìn Chu Thanh Lạc như hợp thể với linh hồn của giáo viên chủ nhiệm phòng chính trị, nam sinh vạm vỡ khai thật theo bản năng, "Cái thứ cứt này cưa em gái của anh Khiên, trộm đồ của anh Khiên, lấy tiền của anh Khiên, kiểm tra cũng không ném đáp án cho anh Khiên."
Thiếu niên tóc vàng lười biếng dựa vào tường chậc một cái, ánh mắt thâm tình nhìn thiếu niên vạm vỡ, thiếu niên vạm vỡ liền ngậm miệng lùi lại.
Một đàn em khác lập tức đập vào sau gáy thiếu niên vạm vỡ, "Mày nói cái gì khùng quá vậy!"
Chu Thanh Lạc biết, lông vàng chính là anh Khiên trưởng nhóm đám ngốc này, hình tượng của tên này có phần tương tự với Tống Lăng, là phiên bản sao chép của Tống Lăng.
Chu Thanh Lạc khinh thường, "Thi còn phải có người chuyền đáp án, có xứng làm anh của chúng mày không? Chúng mày nhận anh mà không có yêu cầu gì à? Cứ như vậy luôn?"
Hình tượng của anh Khiên làm người ác không nói nhiều, ánh mắt chợt lạnh đi, hắn trầm mặt nhìn tới chỗ Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc vui vẻ, nhìn thấy ánh mắt muốn lôi người ta xuống địa ngục của Tống Lăng, giờ lại nhìn bản sao chép, không hiểu sao cậu lại có chút buồn cười.
"Mày chính là anh Khiên kiểm tra cũng phải đợi người khác chuyền đáp án hả?"
Ánh mắt anh Khiên nhìn Chu Thanh Lạc hơi khinh bỉ, có chút thẹn quá hoá giận, đoán chừng là hình tượng khinh người không nói nhiều không giữ được nữa, hắn móc một con dao Thuỵ Sĩ nhỏ trong túi ra, lưỡi dao loạch xoạch bật ra, khoé miệng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút đắc ý, dường như đã chuẩn bị xong xem kịch hay của Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc bình tĩnh nói: "Yo, còn có vũ khí nữa, điều kiện kinh tế không tệ nha, lại còn mua được cả dao, mang dao tuỳ thân làm gì? Da mặt dày quá nên khi có thể thì lấy ra gọt cho mỏng bớt đi hả?"
Anh Khiên hoàn toàn không ngờ hắn lấy vũ khí ra lại không uy hϊế͙p͙ được cậu, khuôn mặt cố làm vẻ dữ tợn hơi hoang mang.
Nam sinh vạm vỡ lập tức đẩy Chu Thanh Lạc một cái: "Mau xin lỗi anh Khiên đi, nếu không thì mày sẽ đẹp mặt cho coi."
Chu Thanh Lạc nhìn sang nam sinh vạm vỡ, vô tội chỉ vào mặt mình: "Tao còn chưa đủ đẹp hả?"
Nam sinh vạm vỡ: "?"
Chu Thanh Lạc lại bắt đầu chỉ trỏ, "Nếu tao đẹp mặt đi nữa thì chúng mày sống thế nào? Đứa nào cũng xấu xí, còn không chú ý tu dưỡng làm việc tốt tích đức, cũng không sợ người khác nói chúng mày mặt mày gian xảo, tâm sinh tướng."
Miệng nam sinh vạm vỡ mở ra khép lại, khép lại mở ra, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt quăng lời độc ác, "Con mẹ nó, mày nói thêm câu nữa bố mày xem?"
Chu Thanh Lạc coi thường anh Khiên cầm dao hùng hùng hổ hổ với nam sinh vạm vỡ. Cả đời này hắn chưa bao giờ bị người khác khinh thường trắng trợn như vậy, bèn cầm dao đi tới chỗ Chu Thanh Lạc.
Lúc hắn cách Chu Thanh Lạc hai bước, bỗng nhiên có một vật thể không xác định bay tới, "bộp" một tiếng, đập chính xác lên mặt anh Khiên.
Anh Khiên dừng bước lại, mặt tức giận xoay người gào to: "Cái gì đấy? Đứa nào ném tao?"
Nam sinh vạm vỡ hùng hổ: "Con mẹ mày, mày nói ai là chó?"
Chu Thanh Lạc: "..." Cái gì thế?
Anh Khiên thẹn quá hoá giận, cầm dao nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Tống Lăng.
Lúc vừa rồi anh Khiên cầm dao đi tới chỗ mình, Chu Thanh Lạc không hoảng sợ chút nào, nhưng giờ đây hắn đi tới chỗ Tống Lăng, tim cậu đã dâng tới tận cổ họng.
Ở cạnh Tống Lăng lâu như vậy, Chu Thanh Lạc đại khái biết tính tình của hắn như thế nào.
Trong cơ thể hắn dường như có thừa chỉ số phá hoại khổng lồ, nếu như hắn bị kích thích hoặc chạm đến vết thương hắn không cho phép, những thứ trí mạng kia có thể bộc phát ra ngoài, giống như phá hỏng nghi thức khai trương trung tâm thương mại Nhật Húc, muốn lôi Tống Triệu Quang nhảy xuống, muốn đâm chết Phương Hằng.
Liều mạng với người khác, lấy mạng đổi mạng.
Anh Khiên vừa mới vọt đến trước mặt Tống Lăng, còn chưa kịp làm bất kì động tác nào, Tống Lăng đã nắm được cổ tay hắn vặn một cái, anh Khiên bị đau, tay không còn sức, dao cũng rơi xuống.
Trong nháy mắt dao vừa mới rơi xuống, một bàn tay khác của Tống Lăng đã bắt lấy, đồng thời nắm chặt lấy cổ tay anh Khiên, kéo hắn vào, cánh tay hướng lên, Tống Lăng kẹp ở cổ hắn, giữ chặt sau lưng hắn.
Tiếp đó lưỡi dao trong tay xoay một cái, lưỡi dao lộ ra, nhẹ nhàng đặt lên động mạnh chủ của anh Khiên.
Dao trong tay hắn như mọc thêm mắt.
Một loạt các động tác dễ như trở bàn tay, giống như đang thoải mái chơi đồ chơi vậy.
Anh Khiên sợ đến ngu người, ở cổ có cảm giác lạnh như băng của lưỡi dao, bên tai truyền tới giọng nói hờ hững thản nhiên nhưng lưỡi dao lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
"Sợ hả?"
Chuyện Chu Thanh Lạc lo lắng nhất đã xảy ra.
Đám đệ của anh Khiên trợn tròn mắt, người trước mặt này da trắng lạnh, vẻ mặt u ám, ánh mắt dữ tợn, trên động mạch chủ còn có một hình xăm giương nanh múa vuốt, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục lấy mạng người khác.
Bình thường bọn họ cũng chỉ cầm dao doạ người, chứ chưa từng làm thật.
Giờ gặp được một đại ca xã hội thật sự, bọn họ hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.
Anh Khiên cũng trợn tròn mắt, lờ đi hình tượng đại ca không để ý người khác không nói nhiều, cả người run lên, vì căng thẳng mà giọng nói thay đổi.
"Anh trai, các anh em sau này đều nghe lời anh mà."
Đám đàn em liền vội vàng gật đầu phụ hoạ, "Vâng, anh, ông nội, sau này bọn em nghe anh hết, anh buông dao xuống trước đã."
Tống Lăng không để dao xuống, thậm chí còn nhẹ nhàng đè dao lên động mạch chủ của hắn.
Vẻ mặt anh Khiên phờ phạc, trán đổ mồ hôi.
Tống Lăng cười khẽ, "Mày có biết vẻ mặt bây giờ của mày như thế nào không?"
"Không... Không biết."
Tống Lăng hất cằm lên, chỉ thiếu niên chật vật ngồi xổm trong góc, "Lúc nãy mấy người chúng mày đánh nó, nó cũng giống mày bây giờ, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng, căm ghét, cũng hi vọng chúng mày bỏ qua cho nó."
Nam sinh vạm vỡ bị vẻ mặt của Tống Lăng doạ sợ, vội vàng nắm cánh tay Chu Thanh Lạc cầu xin tha thứ, "Anh ơi, anh khuyên nhủ bạn anh giúp em, bỏ, bỏ dao xuống đi."
Chu Thanh Lạc không biết khuyên thế nào, bởi vì vẻ mặt Tống Lăng lúc này lại có chút không cam lòng và oán hận hiện sơn lộ thuỷ, cảm xúc thái quá rất giống như kích động, tựa như người bị bắt nạt chính là hắn.
Tống Lăng khẽ cười một tiếng, lại nhỏ giọng nói: "Làm sao? Lúc bắt nạt người ta thì tiêu sái như vậy, sao đến lượt mình rồi lại run rẩy thế? Người xấu thì có tư cách gì mà sợ chết chứ? Hử?"
Giọng hắn âm u, anh Khiên cũng sắp khóc đến nơi, "Bọn em, bọn em đùa với cậu ta thôi. Sau này... Sau này bọn em không dám nữa đâu ạ. Thật đấy ạ."
Chu Thanh Lạc cố tình cười ung dung một tiếng, nói với Tống Lăng: "Được rồi, chúng ta không chấp nhặt với đám quỷ này nữa, đi thôi."
Tống Lăng liếc nhìn đồng hồ, cười, lại gần bên tai anh Khiên, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được, nói lạnh như băng, "Giờ tao trả dao cho mày, mày dám đâm tao không? Thằng phế vật bắt nạt kẻ yếu."
Tống Lăng nói xong thì lập tức buông tay, lưỡi dao không gập lại, cán dao nhét vào trong tay anh Khiên, cười khiêu khích.
Anh Khiên cầm được dao, cả người run lên, giống như một con chó điên tức giận, vung tay đâm đến chỗ Tống Lăng.
Tống Lăng được như ý thì cười một tiếng, đưa tay ra đỡ, lưỡi dao quét qua cánh tay hắn, vạch ra một vết rách, máu tươi lập tức tranh nhau phun ra theo vết thương.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền tới một tiếng gầm giận dữ, "Này! Để dao xuống! Cậu đang làm cái gì đấy hả!"
Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều sợ ngu người.
Đám đàn em của anh Khiên nhìn thấy cảnh sát đến thì vội vàng chim muông tan tác, chạy ngược chạy xuôi, chỉ chốc lát đã không còn lại cái bóng.
Anh Khiên bị cảnh sát giữ lại.
Một người đàn ông trung niên chạy tới, hận rèn sắt không thành thép mắng: "Tại sao lại là cậu? Lần trước nhà trường đuổi học cậu, cậu quên mẹ cậu đã cầu xin như thế nào rồi hả?!"
Đầu Chu Thanh Lạc đầy tiếng ong ong vang dội, vội vàng chạy tới, cầm khăn giấy ấn lên vết thương đang chảy máu của Tống Lăng.
Bởi vì quá căng thẳng, cậu rút nhiều lần mới lấy được giấy.
Cậu còn không quên hùng hổ với anh Khiên, "Mày không chỉ bạo lực học đường mà còn cầm dao đâm người bị thương. Anh ấy là nhóm máu RH âm, mất quá nhiều máu thì mày truyền được hả?"
Tống Lăng nhìn vết thương nhỏ như vậy, cũng không đến nỗi mất quá nhiều máu.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ Chu Thanh Lạc lo lắng vì hắn, mất máu quá nhiều cũng không sao.
Chu Thanh Lạc: "Còn vị giáo viên này nữa, ông lại không quản được đám học sinh hư của trường ông rồi. Tôi phải lên mạng đưa các ông ra ánh sáng, để cho tất cả mọi người thấy, trường học của các ông đào tạo được ra thứ rác rưởi gì của xã hội. Nếu như các ông không quản được thì giao cho cảnh sát đến quản đi!"
Người đàn ông trung niên: "Vâng vâng vâng, thật sự rất xin lỗi ạ."
Anh Khiên không phục: "Thầy ơi, là thằng kia cầm dao uy hϊế͙p͙ em, nó còn khích em, nói là để em đâm nó, là thằng đó."
Thầy chủ nhiệm: "Cậu im miệng đi! Người cầm dao là cậu, đâm người cũng là cậu, người ta điên hay sao mà khích cậu đâm người ta?"
Tống Lăng dửng dưng mở miệng: "Nói đúng đó."
Chu Thanh Lạc nhìn về phía Tống Lăng, mặt hắn không cảm xúc, nhưng nhìn vào thì vẫn có thể thấy được sự hài hước trong mắt.
Không biết hắn nói "Nói đúng đó", là đồng ý với lời thầy giáo, hay là đồng ý với...
Điên rồi.
"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, có gì thì đến đồn cảnh sát khai." Cảnh sát mặc thường phục ghi số thẻ căn cước và số điện thoại của hai người vào, "Tiên sinh, trước hết cậu đưa bạn mình đến bệnh viện băng bó chút đi, sau đó đến đồn cảnh sát ghi chép."
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đi ra ngoài, thiếu niên bị bắt nạt đột nhiên chạy tới, cúi người thật sâu với bọn họ, "Cảm ơn anh."
Chu Thanh Lạc: "Cậu tên là gì?"
"Ngô Hàm ạ."
Chu Thanh Lạc vung tay một cái: "Đừng cảm ơn chúng tôi, 110 không cần tín hiệu không mất tiền điện thoại cũng có thể gọi được, hơn nữa có người tiếp 24/24, đã muộn thế này, nhỡ gặp người mù đi bộ còn khó khăn hơn cả tìm cảnh sát."
Cảnh sát thiếu chút nữa đã bị Chu Thanh Lạc chọc cười.
Chu Thanh Lạc nhìn về phía Tống Lăng, "Đi thôi, đến bệnh viện băng bó chút."
Tống Lăng bực bội không lên tiếng, lát sau mới yên lặng mở miệng: "Chu Thanh Lạc này, với ai cậu cũng mềm lòng như vậy sao?"
Thấy người đáng thương là có thể đưa tay kéo một cái, giống như đối xử với hắn, đã vô số lần đưa tay kéo hắn một cái cứu viện.
Chu Thanh Lạc đối với ai cũng như vậy hết sao? Cũng không phải chỉ đối xử như vậy với riêng hắn.
Tống Lăng càng nghĩ càng không vui.
"Gặp phải chuyện bất bình thì hét một tiếng, lúc nên ra tay thì ra tay, đừng nói nhảm nữa, đến bệnh viện."
Tống Lăng: "Đỡ tôi một chút."
Chu Thanh Lạc đỡ hắn lên.
Tống Lăng: "Lo cho tôi vậy à?"
Chu Thanh Lạc dừng chân, nhớ lần trước Tống Lăng giả vờ chuột rút bắt cậu khiêng nửa ngày thì buông tay.
"Tự đi đi, anh không bị thương ở chân."
"Chậc, vừa rồi rõ ràng cậu còn rất lo cho tôi, sao lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?"
Chu Thanh Lạc nghĩ thầm người lật mặt nhanh hơn lật sách phải là anh mới đúng.
Chu Thanh Lạc không biết Tống Lăng có phải người có hai nhân cách không, một nhân cách không biết xấu hổ, quấn quýt không tha, dường như chuyện trong thiên hạ cũng đều có thể dùng một câu để nói giống như bây giờ, nhân cách khác thì từng bước cực kì âm lãnh tàn bạo điên cuồng, chỉ cần kích thích một chút là có thể khiến cho hắn muốn đi huỷ thiên diệt địa.
Sao hắn có thể nhảy qua nhảy lại, chuyển đổi tự nhiên giữa hai nhân cách này như vậy.
Nhưng Tống Lăng thật sự bị bệnh.
Nếu người nào đó không có tay, Tống Lăng không thể làm gì khác hơn là tự túc, đi đến khoác cánh tay mình lên bả vai người ta, tựa nửa người vào người cậu.
"Thật sự bị thương đó, đỡ một chút thôi nha."
Chu Thanh Lạc: "Anh đợi tôi một chút, tôi gọi điện thoại cho ba, để ông ấy bớt lo."
"Điện thoại ở đâu?"
"Trong túi quần."
Tống Lăng đưa cánh tay chưa bị thương tìm đến túi quần Chu Thanh Lạc.
Cách lớp vải mỏng, Chu Thanh Lạc có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của hắn, hơi lạnh, nơi tay hắn lướt qua có hơi buồn.
Chu Thanh Lạc không tự chủ được mà cứng đờ cả người, "Anh nhanh lên chút đi."
Tống Lăng thong thả lấy điện thoại ra, "Đừng gấp, tôi không sờ loạn đâu."
"..."
Chu Thanh Lạc trợn mắt nhìn hắn, còn chưa mở miệng mắng chửi người, Tống Lăng đã chơi đòn phủ đầu, "Cậu không có tay, tôi đành phải cầm giúp cậu vậy."
"..."
"Chu Thanh Lạc à, giờ cậu rất trắng, mặt đỏ lên nhìn rõ lắm."
Chu Thanh Lạc giận cười, "Tại sao miệng anh lại dài như vậy hả?"
Người nào đó trả lời nghiêm túc, bấm bấm ngón tay đếm, "Để n cơm này, nói chuyện này, còn có hôn nữa."
"..."
"Miệng không dài thì nụ hôn đầu của cậu cũng sẽ không có đâu."