Một ngày trước khi Tống Lăng trở về, quán cơm Hồng Tinh của Chu Thủ Lâm giảm giá.
Khách hàng chỉ cần viết một lời chúc phúc cho người tên "Tiểu Mãn" lên giấy ghi chú vào lúc tính tiền, đồ ăn sẽ được giảm 6.6*, báo hiệu lục ( ) lục ( ) đại thuận, đại cát đại lợi.
* Giảm 6.6 tương đương với hơn 40%
Người trong quán ăn đầy ắp, người dán giấy ghi chú cũng nhiều, Chu Thủ Lâm đặt những tờ giấy ghi chú đã dán này vào trong hộp vuông màu đỏ. Cái hộp rất cổ quái, bốn phía đều viết bốn chữ ánh vàng rực rỡ "Đại cát đại lợi", nhìn giống như hộp bảo vật cầu được từ trong một ngôi miếu nào đó, lại còn được đại sư làm phép rồi.
Chu Thủ Lâm vừa về đã lấy đưa cho Chu Thanh Lạc, nói cái này là chúc phúc của mọi nhà, có thể đem lại may mắn.
Chu Thủ Lâm còn nói nhà họ Tống có trướng khí, Tống Lăng xui xẻo lắm mới đụng phải, giảm giá là hao tài tiêu tai, mà lời chúc phúc của mọi người có thể trừ tận gốc chướng khí, giúp cho Tống Lăng bình an suốt quãng đời còn lại.
Chu Thanh Lạc đã quen với việc làm mê tín thường ngày của Chu Thủ Lâm, cũng làm theo lời ông.
Lần này, Chu Thủ Lâm còn chuẩn bị một chậu lửa lớn gấp đôi lần trước và dây mây còn lớn hơn lần trước, sắp xếp trong nhà, còn đặt đồ ăn, chờ bọn Chu Thanh Lạc đi đón Tống Lăng về.
Mấy hàng xóm nhiệt tình cũng tới rửa rau, cắt rau.
Chu Thủ Lâm: "Mấy người về nghỉ ngơi đi, tôi tự làm là được."
"Không sao, lúc trước chúng tôi cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của cô Nghiêm Sanh mà, việc nên làm thôi."
Bận rộn xong, hàng xóm cũng phải trở về.
Chu Thủ Lâm: "Mọi người ở lại cùng ăn cơm đi."
"Không được, hôm nay thằng bé vừa trở về, để thằng bé nghỉ ngơi cho khoẻ, hôm khác chúng tôi tới dùng cơm."
Mà lúc này Chu Thanh Lạc đang lái xe, nghiêm túc lái xe trên đường ngựa xe như nước.
Tống Lăng ngồi ở vị trí phó lái, hắn cười nhìn hoa hướng dương đồ chơi gật gù thành một hàng, sau đó nhìn về phía Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc nhàn tản ngồi ở ghế tài xế, lái xe thành thạo, cậu không mở bản đồ, nhưng quen đường quen nẻo, giống như đã đi không biết bao nhiêu lần.
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn mãi cũng thấy không đủ.
Vừa rồi Thanh Lại chạy vọt vào ngực hắn, một cái ôm như vậy, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Thanh Lạc thật sự là càng ngày càng mê người, da rất đẹp, đường cong từ cằm đến cổ thật đẹp, vô cùng thích hợp để in dấu hôn.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Chu Thanh Lạc dừng xe, cậu quay đầu nhìn hắn, cười khẽ một tiếng, "Nhìn em làm gì?"
"Nhìn cho đỡ thèm."
"?"
"Giờ không thể làm những việc khác, chỉ có thể nhìn thôi."
Chu Thanh Lạc khanh khách, "Lưu manh."
Tống Lăng nhéo má cậu, "Nói thật mà cũng là đùa giỡn lưu manh hả? Vậy đùa giỡn lưu manh thật thì sao giờ nhỉ?"
Đèn đỏ đã hết, Chu Thanh Lạc nổ máy, "Được rồi, em phải lái xe."
Tống Lăng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mặt cậu, thu tay về, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm, "Anh nhớ em."
Chu Thanh Lạc cong khoé miệng, cậu nhìn hắn, nghiêm túc lái xe.
Chu Thanh Lạc hỏi: "Ba em có chuẩn bị chút nghi thức cho anh, anh muốn đến nhà máy gạch Hồng Tinh không?"
Tống Lăng cười: "Có phải chú Chu chuẩn bị chậu lửa và dây mây rồi không?"
Chu Thanh Lạc ho khan, "Ừm, còn lớn hơn lần trước nữa."
"Đi thôi, đừng để chú Chu lo lắng."
Tống Lăng rất thích nhà máy gạch Hồng Tinh.
Người ở đó lương thiện, làm theo nguyên tắc "Anh tốt với tôi, tôi tốt với anh hơn. Anh không tốt với tôi, tôi cho anh chịu không nổi luôn", đối nhân xử thế đơn giản, không tính toán.
Phần lớn người trên thế giới đều chung sống như vậy, vừa ấm áp lại tràn đầy hơi ấm.
Có lẽ đây mới là gia đình.
"Thanh Lạc, anh rất thích người ở nhà máy gạch Hồng Tinh."
Chu Thanh Lạc cười cười: "Được được, vậy em lên sườn núi."
Chu Thanh Lạc nói xong, phía trước xuất hiện giao lộ phân nhánh, Chu Thanh Lạc gạt xi-nhan trái, đổi hướng lên sườn núi.
Quen đường quen nẻo, giống như đã đi rất nhiều lần rồi.
Tống Lăng mở gương ở ghế phó lái, liếc nhìn đầu tấc, "Thanh Lạc này, đầu tấc của anh đẹp trai không?"
Chu Thanh Lạc lại nhìn hắn.
Xương cốt của Tống Lăng rất đẹp, đầu tấc khiến cho ngũ quan lại càng lập thể, càng sâu sắc, có mấy phần chính nghĩa, nhưng cộng thêm hình xăm trên cổ, lại thêm mấy phần lưu manh, ngang tàng.
Hai loại khí chất tương phản khiến người đi đường không nhịn được mà nhìn lâu hơn mấy lần, nhưng lại sinh ra sợ hãi trong lòng.
Tống Lăng: "Không đẹp trai hả?"
Chu Thanh Lạc: "Đẹp trai."
"Vậy sao em không nhìn nhiều hơn đi."
Chu Thanh Lạc cười cười: "Em đang lái xe, phải nhìn đường."
Tống Lăng hài lòng đóng gương lại, "Vậy buổi tối em nhìn nhiều hơn chút nhá."
Tống Lăng đang nói nhảm với cậu, Chu Thanh Lạc cũng chỉ cãi vã với hắn.
"Buổi tối tắt đèn thì nhìn kiểu gì."
"Bật đèn lên."
"Được."
"Nhìn trong ánh sáng."
"..."
Chu Thanh Lạc không nói gì nhìn hắn một cái, yên lặng lái xe.
Trong lúc nhất thời cậu không biết là ai đang lái xe.
Tống Lăng: "Vợ ơi, có được không vậy?"
Chu Thanh Lạc cười mắng: "Anh im đi."
"Không im được, anh có rất nhiều lời muốn nói với em."
"Vậy anh nói đi."
"Em có thể dừng xe để anh hôn em trước một cái được không?"
"... Anh nói cái gì nghiêm túc chút đi."
"Vậy thì không còn nữa, câu này là nghiêm túc nhất rồi."
"..."
"Vậy anh còn có thể nói nữa không?"
Chu Thanh Lạc không nói nữa nhìn hắn một cái, "Không, anh im miệng đi."
"Được, buổi tối nói."
Chu Thanh Lạc không để ý tới hắn nữa, tập trung lái xe.
Tống Lăng nhìn dáng vẻ lái xe quen đường của cậu: "Em không mở bản đồ, vẫn có thể biết đường hả."
Chu Thanh Lạc gật đầu: "Biết chứ."
Xe xuống khỏi cầu cao, lại rẽ qua mấy con phố nữa là đến khu nhà thuộc nhà máy gạch Hồng Tinh quen thuộc.
Tống Lăng rất kinh ngạc, hơn nửa năm trôi qua, hắn chỉ gặp Chu Thanh Lạc một lần, Chu Thanh Lạc đi đi về về cũng hai lần, sao có thể không dùng app dẫn đường nhỉ.
Chu Thanh Lạc đến rồi bọn Tiêu Tả vẫn chưa tới.
Chu Thanh Lạc: "Chắc là bọn họ không theo kịp, chúng ta vào trước đi."
Chu Thanh Lạc đang định xuống xe, Tống Lăng kéo cậu lại: "Thanh Lạc, em đã đi đến đó rất nhiều lần hả?"
Chu Thanh Lạc lắc đầu.
"Vậy sao em lại quen đường như vậy?"
Chu Thanh Lạc im lặng, nói: "Em không biết, rõ ràng mới chỉ đi hai lần nhưng em lại rất nhớ."
Không hiểu sao, tim Tống Lăng nhũn ra, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay của hắn dán lên khuôn mặt Chu Thanh Lạc, nhìn vào mắt cậu, nhỏ giọng gọi cậu: "Thanh Lạc."
Chu Thanh Lạc cụp mắt, mặc cho hắn cạ gò má của cậu, hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Có thể là ngày nào em cũng muốn đến đón anh ở về nên nhớ rất rõ thôi."
"Tiểu Mãn, chào mừng anh về nhà."