“Cho bọn chị thêm ít phút nữa đi, Philip.” Ivy nói. “Bọn chị muốn xem phần còn lại của những bức vẽ này.”
“Em nghĩ em sẽ đi tìm Gregory.”
Ivy vươn nhanh tay để nắm vào lưng áo của cậu em trai. “Không phải hôm nay. Em mắc kẹt với Beth và chị rồi.”
Trong bốn ngày vừa qua, Ivy trải qua rất ít thời gian với Gregory, chỉ thỉnh thoảng gặp anh ta vào những bữa ăn gia đình và trong những dịp tình cờ lướt qua nhau ngoài sảnh. Bất cứ khi nào đường đi của họ giao nhau, cô thận trọng để không bắt đầu một cuộc chuyện trò kéo dài. Khi anh ta tìm kiếm cô – Cô càng né tránh, anh ta càng tìm kiếm cô nhiều hơn – cô tuyên bố rằng cô đang trên đường đến phòng âm nhạc để tập luyện.
Gregory tỏ ra bối rối và giận dữ về khoảng cách cô đang đặt ra giữa họ. Nhưng cô có thể làm được gì khác đây? Họ đã trở nên quá thân thiết. Không chỉ có thế. Ivy đã ngày càng lệ thuộc vào anh ta. Nếu cô không rút lui bây giờ, cô hẳn sẽ đánh mất tình bạn của cô với Suzanne.
Chiều hôm đó, Suzanne và Beth đã gặp Gregory, Philip và Ivy trong thị trấn, tại cuối Main Street, nơi khai mạc lễ hội. Ngay lập tức Suzanne quàng cánh tay quanh lưng của Gregory và trượt bàn tay vào trong túi anh ta, tách anh khỏi Ivy và Philip. Ivy có trách nhiệm lái Philip theo một hướng khác. Beth bị bỏ lại ở một góc đường.
“Đi cùng bọn tớ nào.” Ivy gọi cô. “Chúng ta sẽ đi xem tranh.”
Vật phẩm trưng bày được sắp dọc theo một đường mòn hẹp của một cửa hàng cũ chạy trở lại từ Main Street. Một sự sắp hàng cư dân thị trấn – những phụ nữ đẩy xe nôi, những quý bà lớn tuổi đội nón rơm, những đứa trẻ với gương mặt sơn vẽ, và hai anh chàng ăn mặc như những anh hề - đi thành hàng nhìn ngắm những bức tranh, cố đoán xem họa sĩ là ai. Mỗi bức tranh có một tựa đề và được đánh số, nhưng tên của người họa sĩ đã bị che dấu để sự đánh giá sẽ phân hạng sau ngày hôm đó.
Ivy, Beth và Philip gần như đã đi đến cuối khu trưng bày khi Philip nhặng xị lên về việc tìm kiếm Gregory.
Lúc này, Ivy chỉ vào một bức tranh kỳ lạ, cố làm cậu bé xao lãng. “Em nghĩ gì về bức này?” Cô hỏi.
“Mẫu vật.” Cậu bé đọc tựa đề với một vẻ cáu kỉnh.
“Với tớ, trông chúng như một hàng những thỏi son môi ấy.” Beth nói. “Hoặc đám cây cối vào mùa thu, cũng có thể là những cây nến giáng sinh, hay những chai tương cà, hoặc tên lửa lúc hoàng hôn…”
Philip nhăn mặt. “Với em nó có vẻ giống thứ gì đó ngu ngốc.” Cậu bé nói to.
“Shh! Philip, giữ giọng em nhỏ xuống nào,” Ivy cảnh báo. “Với tất cả những gì chị biết, người họa sĩ có thể ở ngay sau lưng chúng ta đấy.”
Philip quay người nhìn quanh. Đột nhiên vẻ cau có biến mất. Gương mặt cậu bé sáng lên. “Không.” Cậu bé nói, “Nhưng có một…” Cậu bé lưỡng lự.
“Gì?” Beth hỏi.
Ivy liếc nhanh ra phía sau cô. Không có ai ở đó.
Philip nhún vai nhẹ. “Không được nhắc đến.” Cậu bé thở dài.
Họ di chuyển đến đề mục cuối cùng, một tấm bảng với bốn bức tranh bằng màu nước.
“Wow!” Beth nói. “Những thứ này thật khó mà tin được. Số ba mươi ba, dù anh là ai, anh là người chiến thắng của tôi.”
“Tớ cũng vậy.” Ivy đồng ý. Màu sắc của người họa sĩ gần như rạng rỡ và lan tỏa với ánh sáng của riêng nó.
Ivy chỉ vào một bức tranh vẽ một khu vườn. “Tớ ước chi tớ có thể ngồi ở đó, mãi mãi. Nó khiến tớ cảm thấy quá đỗi thanh bình.”
“Em thích con rắn.” Philip nhận xét.
Chỉ một cậu bé mới có thể tìm ra con rắn đó, Ivy nghĩ, đã được vẽ trong tranh hết sức kín đáo.
“Tớ muốn nói đến người phụ nữ trong bức tranh cuối cùng,” Beth nói.
Người phụ nữ bên dưới một tán cây, khuôn mặt quay đi khỏi người họa sĩ, những bông hoa đang tuôn đổ xuống trên cô, những bông hoa táo lấp lánh, nhưng chúng khiến Ivy nghĩ đến tuyết. Cô nhìn vào tựa đề : Quá sớm.
“Có một câu truyện ẩn sau bức tranh đó.” Beth nói êm ái.
Ivy gật đầu. Cô biết câu truyện, hoặc cảm giác giống như vậy, về việc mất đi ai đó trước khi bạn có cơ hội để…
Trong một thoáng, mắt cô nhức nhối. Rồi cô chớp mắt và nói. “Chúng ta đã ngắm nghía mọi thứ được trưng bày. Chúng ta hãy đi tiêu tiền thôi.”
“Yeah!” Philip reo vang. “Xe ngựa ở đâu nhỉ?”
“Không có xe ngựa đâu, không, tại một lễ hội như thế này.”
Philip ngừng lại bất chợt. “Không xe ngựa sao?” Cậu bé không thể tin được. “Không xe ngựa!”
“Tớ nghĩ là chúng ta sẽ có một buổi chiều lê thê đây.” Ivy bảo Beth.
“Chúng ta chỉ cần tiếp tục vỗ béo cậu bé.” Beth đáp.
“Em muốn về nhà.”
“Chúng ta hãy đi trở lại đường chính,” Ivy đề nghị. “Và xem coi mọi người đang bán thứ gì.”
“Nó chán phèo.” Em trai cô mang cái vẻ bướng bỉnh có ý nghĩa là rắc rối. “Em sẽ đi tìm Gregory.”
“Không!” Cô nói điều đó với một vẻ gay gắt đến nỗi Beth liếc nhìn cô.
“Anh ấy đang hẹn hò, Philip.” Ivy nhắc cậu bé một cách lặng lẽ. “Và chúng ta không thể quấy rầy anh ấy được.”
Philip bắt đầu lê chân như thể cậu bé đã đi bộ hàng dặm đường. Beth cũng đi chậm rãi, nghiên cứu Ivy.
“Chỉ là vì điều đó không công bằng với Gregory,” Cô bảo Beth, như thể cô ấy đã yêu cầu cô một lời giải thích. “Anh ấy không quen với việc có một đứa bé chín tuổi lẽo đẽo đi theo anh ấy mọi nơi.”
“Vậy à.” Cách Beth nhìn đi chỗ khác nói với Ivy rằng bạn cô biết điều này không hoàn toàn là sự thật. “Và dĩ nhiên, Suzanne cũng không hề quen thuộc với điều đó chút nào.”
“Tớ đoán là không.” Beth đáp một cách hòa nhã.
“Những thứ này chán phèo, chán phèo, chán phèo.” Philip phàn nàn. “Em muốn về nhà.”
“Vậy thì đi đi!” Ivy cáu kỉnh.
Beth nhìn quanh. “Về việc chụp ảnh thì thế nào?” Cô gợi ý. “Mọi năm có một chỗ gọi là Old West Photos – Hiệu ảnh miền Viễn Tây xưa. Họ có những trang phục lạ mắt mà chúng ta có thể mặc. Vui lắm.”
“Ý tưởng tuyệt đấy!” Ivy đáp. “Chúng ta sẽ chụp đủ một album,” Cô thêm vào bên dưới hơi thở, “Nếu nó giữ cho cậu bé bận rộn.”
Một khu vực được che màn lắp đặt phía trước tiệm ảnh và nhìn giống như một kiểu sân khấu nhỏ. Có vài phông hậu cảnh để chọn lựa, những rương quần áo mà những đứa trẻ và cả những người lớn đang lựa chọn, những gậy chống nằm rải rác đây đó – những khẩu súng ngắn, những vại bia bằng gỗ, một cái đầu bò buffalo bằng lông giả. Tiếng nhạc piano xập xình tạo cho căn lều một không khí của một quán rượu vùng viễn Tây xưa.
Bản thân người chụp hình đang đội một chiếc nón cao bồi, áo khoác, và chiếc quần bằng da bò chật khít. Beth ngắm nghía anh từ phía sau. “Xinh thật.” Cô nhận xét. “Cực xinh luôn.”
Ivy cười.
“Tớ yêu bất kỳ thứ gì mang giày ống.” Beth nói, hơi quá lớn một chút.
Anh chàng cao bồi quay lại.
“Will!”
Will cười với Beth, người đang đỏ bừng trong ngượng ngùng. Anh đặt một bàn tay an ủi lên cánh tay cô, rồi gật đầu với Ivy. Philip đi vơ vẩn đến những hòm quần áo.
“Các bạn thế nào?” Will hỏi.
Beth nện vào đầu mình. “Em hoàn toàn quên mất rằng, với công việc của anh, anh hẳn phải đang làm điều này.”
Anh cười với cô – một nụ cười rộng mở và thoải mái. Không thể nào nhìn thấy đôi mắt Will dưới bóng của chiếc mũ rộng vành, nhưng Ivy có thể nói, khi anh nhìn từ Beth qua cô, nụ cười của anh không còn rộng mở và thoải mái như thế nữa.
“Nghĩ về việc có những bức hình hoàn chỉnh của các bạn chưa?” Anh hỏi.
Philip đã vùi sâu tới khuỷu tay trong đống quần áo. “Nhìn có vẻ giống như cuộc hẹn mà chúng ta muốn ấy nhỉ” Beth nói với Ivy.
“Cuộc hẹn của các bạn?”
“Em trai em, Philip,” Ivy giải thích. Cậu bé đang len bản thân vào giữa hai anh chàng đủ to lớn để làm cầu thủ bóng bầu dục dự bị. “Cái người có một khúc ấy.”
Will gật đầu. “Có lẽ anh nên hướng cậu bé đến một chiếc rương khác. Trang phục của quý bà ở đàng kia,” Will nói thêm qua vai anh, chỉ về hướng những chiếc rương nơi có một đám các cô gái đang tụ tập.
Vài cô lớn tuổi hơn Ivy và Beth, Những cô khác trẻ hơn hai đến ba tuổi. Tất cả bọn họ đều quay đầu, nhìn Will và cười khúc khích.
“Này, chàng cao bồi.” Beth gọi theo một cách êm ái sau anh. “Em cá là họ thích sự giúp đỡ của anh thậm chí còn nhiều hơn Philip nữa đó.”
“Họ đang làm tốt mà.” Anh nói, và tiếp tục đi.
“Yêu cặp bánh sữa nhỏ đó quá đi.” Will ngừng lại. (Ý muốn nói là cặp mông của Will í hahah)
Ivy nhìn Beth, và Beth nhìn Ivy. Ivy biết rằng cô không nói điều đó, nhưng Beth hành động như thể cô ấy cũng không. Cặp mắt xanh của cô ấy đang lấp lánh ánh cười và sự ngạc nhiên.
“Tớ không nói điều đó.”
“Tớ cũng không.”
Will chỉ lắc đầu và tiếp tục đi.
“Nhưng bạn đang nghĩ về điều đó.” Ai đó nói. Ivy nhìn quanh.
“Chà, có lẽ tớ có nghĩ, Ivy.” Beth thú nhận. “Nhưng…”
Will quay lại.
“Tớ không nói điều đó.” Ivy khăng khăng.
“Nói điều gì vậy?” Will hỏi, vênh mặt lên.
Ivy chắc chắn anh đã nghe thấy. “Rằng anh có… Rằng em nghĩ… Rằng…” Ivy liếc Beth. “Ôi, Đừng bận tâm.”
“Cô ấy đang nói về cái gì vậy?” Will hỏi Beth.
“Thứ gì đó về cặp bánh sữa nhỏ của anh thôi mà.” Beth nói.
Ivy vung tay lên trời. “Tớ không quan tâm đến những chiếc bánh sữa của anh ấy.”
Tiếng rì rầm của những giọng nói bên dưới tán mái vòm ngừng lại. Mọi người nhìn Will, rồi Ivy.
“Cậu có thích nhìn những chiếc bánh sữa của tôi không?” Ai đó hỏi anh chàng bóng bầu dục.
“Ôi, gừ zzz!” Ivy bực bội.
Will bật cười.
“Má cậu đỏ bừng rồi kìa.” Beth bảo Ivy.
Ivy đặt đôi tay lên mặt.
Beth kéo họ ra xa. “Màu sắc đó tốt cho cậu nhiều hơn nhiều so với màu tím và vàng.”
Mười lăm phút sau đó, Ivy nhăn nhó khi Beth kéo khóa kéo của cô lên phía trước một tấm gương trong phòng thay đồ. “Nếu tớ cúi xuống. Will sẽ có một cú bấm hình tốt đó.”
“Anh ấy sẽ có một cú bấm hình tốt cho dù cậu đứng thẳng.” Beth nhận xét.
Họ đã quyết định ăn mặc như những cô gái quán rượu trong trang phục đỏ và đen y hệt nhau, “áo váy gái làng chơi” như Beth đã gọi chúng. Cô ấy vuốt đôi tay qua bờ hông phì nhiêu của mình. “Tớ không quan tâm liệu anh chàng của tớ có tuân thủ luật pháp hay không.” Cô phát âm theo giọng mũi của vùng viễn Tây, “chỉ cần anh ấy tuân theo luật của tớ.”
Ivy bật cười, rồi nhìn lại chính mình trong gương. Beth đã đưa cho cô một bộ nhỏ hơn để mặc nên chẳng có đường cong nào mà không lộ ra. Ivy miễn cưỡng bước qua tấm màn của phòng thay đồ, cho dù Beth đã loan báo với cô rằng hai anh chàng bóng bầu dục đã rời đi. Ivy có thể xử lý được cặp anh em nhà Macho; chính Will mới là người khiến cô cảm thấy bẽn lẽn.
Có lẽ anh cảm nhận được điều đó. Anh vươn dài bàn tay tới Beth, khi cô ấy và Ivy bước ra khỏi phòng thay đồ “Ôi, quý cô Lizzie,” Anh nói, “Hôm nay trông cô hết sức tuyệt. Cô cũng thế, quý cô Ivy.” Anh vội vã thêm vào.
“Em thì sao?” Philip hỏi. Cậu bé bước ra trong chiếc quần dài đính tua và một chiếc áo khoác gần như vừa khít với cậu. Nhưng chiếc mũ mười gallon thì có khoảng chín gallon dư thừa.
“Đáng sợ.” Will nói. “Đáng sợ và tuyệt vời, giá như anh có thể nhìn thấy được cằm em.”
Ivy cười, cảm thấy thoải mái trở lại.
“Thế nào nếu chúng ta thử một chiếc có kích thước nhỏ hơn nhỉ?”
“Lấy cái màu đen nhé.” Philip nói.
“Đúng rồi, Mỏng manh.”
Will tìm nón và sắp cả ba người bọn họ xếp hàng trước ống kính, chỉnh họ vào đúng tâm điểm, rồi anh hất chiếc nón của anh ra sau lưng và bước ra phía sau ống kính. Đó là một chiếc máy chụp ảnh mới đặt trong thân của một chiếc cũ kỹ, được lắp dựng để phát ra một làn khói lớn – đó là một phần của cuộc trình diễn. Nhưng sau khi ánh sáng lóe lên và khói tỏa ra, đầu Will nhô lên từ phía sau thiết bị, trông anh hết sức tức cười, và thoạt đầu Ivy nghĩ đó là một phần của show diễn, nhưng với cách Will đang nhìn chằm chằm khiến cả ba người bọn họ quay người để nhìn vào phía sau.
“Anh… ah… anh sẽ chụp một tấm khác,” Anh nói. “Các bạn có thể làm giống y như đã làm trước đó không?”
Họ làm và một giây sau, làn khỏi tỏa ra.
“Có gì không đúng trong lần chụp đầu sao?” Beth hỏi.
“Anh không chắc.”
Một ánh mắt Ivy mà không thể hiểu được lướt qua giữa anh và Beth. Anh lắc đầu. Rồi chiếc nón lại che phủ đôi mắt anh lần nữa.
“Thứ này sẽ mất một vài phút để in ra. Các bạn muốn hai hay ba tấm?” Will hỏi họ.
“Hai là tốt rồi.” Ivy đáp. “Một cho Beth và một cho bọn em.”
“Em muốn một tấm của riêng em,” Philip nói.
“Cứ làm thế đi.” Một giọng nói khác vang lên. Mọi người nhìn quanh.
“Xin chào, cộng sự.” Gregory nói, chìa tay ra với Philip. “Các quý cô.” Ánh mắt anh ta nấn ná trên Ivy, di chuyển xuống dưới người cô một cách chậm rãi.
Suzanne trao chô một cái liếc nhanh. “Cậu chắc chắn đã bó chặt bản thân trong thứ đồ đó,” Cô nhận xét. “Thật kỳ lạ là đám đông đã không tụ tập lại đấy.”
Will kéo chiếc quần dài chật căng của anh. “Em đang nói về cô ấy hay là anh vậy?” Anh hỏi nhẹ nhàng.
Gregory bật cười. Beth cũng cười vang sau khi Gregory cười, rồi liếc nhìn Suzanne một cách thiếu thoải mái. Suzanne không có vẻ gì là thích thú.
Will đẩy hai cuộn film vào trong chiếc máy cải tiến, rồi sắp đặt cho nhóm khách hàng kế tiếp.
“Suzanne, chỉ có hai chiếc váy giống nhau thôi,” Ivy nói nhanh, “Beth và tớ đều muốn xứng cặp với nhau, vì vậy bạn ấy lấy cái đó và tớ lấy… Nói với bạn ấy đi, Beth.”
Nhưng khi Beth lập lại lời giải thích, Ivy tự nhủ, tại sao lại phải bận tâm cơ chứ? Cho đến khi ánh mắt của Gregory liên tục vẩn vơ đến những cô gái khác, điều đó thật vô vọng. Dù vậy, cô ao ước anh lang thang vượt qua họ đến Beth.
Cô quay người tiến về phòng thay đồ. Gregory bắt lấy cánh tay cô. “Bọn anh sẽ đợi em.” Anh ta nói. “Chúng ta sẽ đi xem những bức họa của Will.”
Ivy nhìn Suzanne qua góc mắt, cô ấy đang gõ nhịp những ngón tay trên chiếc rương đựng đồ, chiếc nhẫn màu hồng lóe sáng.
“Bọn em đã xem rồi.” Cô bảo anh ta.
“Dù bọn em không biết bức nào là của anh ấy.” Beth nói. “Tên của người họa sĩ vẫn còn bị che đi.”
“Chúng là những bức vẽ bằng màu nước.” Gregory kể với họ.
“Màu nước ư?” Ivy và Beth lập lại cùng lúc.
“Will,” Gregory gọi. “Mục của cậu là số mấy vậy?”
“Ba mươi ba.” Anh đáp.
Beth và Ivy trao đổi ánh mắt.
“Anh đã vẽ một khu vườn, nơi mà Ivy muốn ngồi ở đó hàng giờ.” Beth nói.
“Và một con rắn.” Philip nói.
“Và một phụ nữ với những bông hoa đang rơi xuống quanh cô ấy giống như tuyết vậy.” Ivy thêm vào.
“Đúng vậy.” Will tiếp tục làm việc, sắp xếp các khách hàng của anh trước ống kính.
“Chúng thật đáng kinh ngạc!” Beth nói.
“Em thích con rắn.” Philip nói.
Ivy quan sát Will mà không nói gì. Anh đang trở thành Will O’Leary lạnh nhạt lần nữa, đang hành động y như thể những bức vẽ của anh và những gì họ nói về chúng không quan trọng đối với anh. Rổi cô thấy một cú xoay đầu nhanh, như thể anh đang kiểm tra xem cô có còn ở đó hay không. Cô nhận ra rằng anh muốn cô có lời bình luận.
“Những bức vẽ của anh thật sự… uh…” Tất cả những từ cô có thể nghĩ đến đều có vẻ tẻ nhạt.
“Không sao mà.” Anh nói, cắt ngang lựa chọn của cô trước khi cô có thể tìm được sự mô tả chính xác.
“Các em sẽ đi cùng để xem thêm lần nữa chứ?” Gregory hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Cho em một phút nhé.” Beth đáp, vội vã tiến về phòng thay đồ.
Philip vừa đến phòng thay đồ vừa cởi áo cùng lúc.
“Em không thể.” Ivy nói với Gregory. “Em biểu diễn vào lúc năm giờ và em cần…”
“Luyện tập?” Đôi mắt anh ta lóe sáng.
“Em cần thời gian để trấn tĩnh bản thân, để nghĩ về những gì em sắp chơi, chỉ vậy thôi. Em không thể làm được điều đó khi mọi người ở xung quanh.”
“Tớ rất tiếc là cậu không thể đi cùng.” Suzanne nói, và Ivy biết cô ấy sắp rời đi. Tuy vậy, cô tổn thương khi thấy Gregory quay bước.
Cô lần lữa trong phòng thay đồ đủ lâu để những người khác đi khỏi. Khi cô ra ngoài, chỉ còn hai người khách ở lại, thử đội những chiếc mũ và cười vang.
Will thư giãn trên một chiếc ghế vải với một chân gác lên chiếc rương, đang nghiên cứu những tấm hình trong tay anh. Anh lật úp nó xuống khi trông thấy cô. “Cám ơn đã ghé qua.” Anh nói.
“Will, anh đã không cho em cơ hội để nói với anh về những thứ em thích trong những bức tranh của anh. Em không thể tìm ra từ ngữ đúng để diễn tả vào lúc đó…”
“Anh không câu những lời bình luận, Ivy.”
“Em không quan tâm anh có câu hay không.” Cô nói, và thả người vào chiếc ghế đối diện với anh. “Em có vài thứ cần nói.”
“Được rồi.” Miệng anh cong nhẹ. “Bắn đi.”
“Đó là về một bức tranh có tên là Quá Sớm.”
Will giở nón ra. Cô ước chi anh giữ nguyên nó ở đó. Không hiểu sao – dường như càng ngày càng nhiều hơn – việc nhìn vào mắt anh khiến cô thật khó mở lời. Cô nhủ thầm rằng chúng chỉ là một đôi mắt nâu sâu thẳm, nhưng bất cứ khi nào cô nhìn vào trong chúng, cô cảm thấy y như thể cô đang rơi tự do.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, cô đã đọc được điều đó trước đây. Và của anh thì rộng mở.
Cô tập trung vào đôi tay cô. “Thỉnh thoảng, khi thứ gì đó làm anh xúc động, thật khó để tìm ra từ ngữ. Anh có thể nói những thứ như “tuyệt đẹp”, “thật khó tin”, “tuyệt vời”…, nhưng những từ đó không thật sự mô tả được những gì anh cảm nhận, đặc biệt nếu anh đang cảm thấy tất cả những điều đó, nhưng bức tranh cũng khiến anh… khiến anh đau lòng. Và bức tranh của anh đã như thế.” Cô gập cong những ngón tay. “Như vậy đấy.”
“Cám ơn.” Will nói.
Sau đó cô ngước lên nhìn vào anh, và đó là một sai lầm.
“Ivy,…”
Cô cố nhìn đi nơi khác, nhưng không thể.
“… Em có sao không?”
“Em ổn. Thật sự ổn mà.” Tại sao cô phải liên tục nói với mọi người điều đó nhỉ? Và tại sao khi cô nói điều đó với Will, cảm giác y như anh có thể nhìn xuyên qua lời nói dối?
“Anh cũng có vài thứ để nói,” Anh bảo cô. “Hãy chăm sóc bản thân.”
Cô có thể cảm thấy anh đang nhìn vào gò má cô, nơi đã bị bầm tím sau cuộc tấn công. Vẫn có thể thấy những vết thâm ở đó, cho dù cô đã làm điều tốt nhất có thể để che dấu chúng bên dưới lớp trang điểm.
“Làm ơn tự chăm sóc cho em nhé.”
“Tại sao em lại không chăm sóc bản thân chứ?”
“Thỉnh thoảng người ta không làm thế.”
Ivy muốn nói cô không biết anh đang nói về điều gì. Anh chưa bao giờ mất người anh yêu thương. Nhưng rồi cô nhớ lại lời Gregory về việc anh đã trải qua một giai đoạn khó khăn. Có lẽ Will hiểu được.
“Người trong bức tranh của anh là ai vậy?” Ivy hỏi. “Có phải người anh quen biết không?”
“Là Mẹ anh. Cha anh vẫn không chịu nhìn bức tranh.” Rồi anh vẫy tay xua câu chuyện qua đi và nghiêng người tới trước. “Hãy cẩn thận. Ivy. Đừng quên rằng có người sẽ cảm thấy họ đánh mất mọi thứ nếu họ mất em.”
Ivy nhìn đi nơi khác.
Anh vươn tay lên mặt cô. Cô nghiêng ra sau theo bản năng khi anh chạm vào bên gò má thâm tím của cô. Nhưng anh không làm cô đau, và anh cũng không buông tay. Anh khum một bàn tay phía sau đầu cô. Không có cách nào trốn tránh anh được.
Có lẽ cô không muốn trốn tránh anh.
“Hãy cẩn thận, Ivy. Hãy cẩn thận nhé!” Ánh mắt anh tỏa sáng với một cường độ sáng kỳ lạ . “Anh đang nói với em rằng … hãy cẩn thận!”
Cô chớp mắt. Rồi cô vùng thoát khỏi Will và bỏ chạy.