Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 47: Mắt trái giật giật (Hạ)

Edit: Hanayang

Không nên quên.

Sự thật là, cô cố ý đem một tối này của sáu năm trước vùi lấp. Căn phòng oi bức, cây quạt nhỏ quay ồ ồ, bên ngoài công trường xây dựng trắng đêm ầm ầm rung động, chiếc giường nhỏ hẹp đơn độc, bên dưới cửa sổ là chiếc đèn bàn nhỏ. Cô đã cùng anh ở chung mấy hôm, không biết như thế nào lại nổi lên giấc mộng này.

Anh hỏi: "Nhất định phải cùng cậu ấy thực hiện giấc mộng kia sao?"

Tuyến lệ không biết tại sao lại hoạt động tốt như vậy, động chút liền rơi lệ, vừa khóc, là không kiềm được. Giấc mộng của cô giống cơn mưa đêm, qua ngày sau đã bị mặt trời chói chang làm bốc hơi lên không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Anh vắt cái khăn đưa đến cho cô lau mặt, cô nâng cặp mắt sưng đỏ lên, nhìn đến thấy anh ngại ngùng hơi hơi nâng tay lên, chần chờ một chút, rồi dũng cảm sờ lên mặt của cô, "Tôi... sẽ ở lại Bắc Kinh, tôi sẽ trở thành biên tập viên tin tức tài giỏi, tôi vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."

Anh đỡ lấy đôi vai yếu ớt của cô, cảm giác được cô đơn bạc như vậy, cô độc như vậy, đơn bạc đến nỗi anh hận không thể đem cô ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, nếu như vậy mang đến an toàn cho cô. Ánh mắt cô mở thật to, không biết tại sao nhưng cô tin tưởng anh là thật sự, mà không phải xúc động nhất thời.

Anh cũng không phải bạn trai của cô, cô chưa từng nắm quá tay anh, chưa từng cùng anh lần lượt lên lớp ngồi nghe giảng bài, chưa từng cùng nhau ăn cơm, thầm thì to nhỏ, chưa từng ở trong mộng ngây ngô nhớ tới anh... Vì sao anh lại nói lời này với cô chứ?

Cô còn chưa có tìm được đáp án, cơ thể so với lòng của cô còn yếu ớt, cô chỉ là muốn ôm lấy anh một chút, biểu đạt sự cảm động của chính mình.

Đêm quá nóng, khi cơ thể của cô run run tiến sát vào lòng anh, hết thảy liền đã xảy đến tự nhiên như vậy.

Cô không phải giận dỗi, cũng không hoàn toàn làm theo bản năng thân thể, đầu óc của cô cũng không có nóng đến choáng váng, cô biết bản thân mình đang làm gì, cô không nghĩ sẽ ngăn cản cơn tình triều kéo đến từ nụ hôn của môi anh.

Hiện tại mới hiểu được, thì phải là ý trời.

Bọn họ đều không có kỹ xảo, dẫn đường cho họ là ngọn lửa nóng rực bên trong và đầy người mồ hôi, khi anh thành công tiến vào cơ thể cô, gương mặt tuấn tú của anh co rút, anh cắn môi, phủ ở bên tai cô nhìn thấy cô gắt gao nhắm lại hai mắt nói, "Diệp Phong, nhìn anh."

Phía dưới bụng truyền đến đau nhức làm cho cô sinh ra một tia hối hận, cô muốn kêu đau, khi cô mở to mắt, nhìn thấy anh vì chờ cô thích ứng mà nhẫn nhịn, mồ hôi rơi như mưa, cô không nói gì, chỉ là đưa tay ôm lấy thắt lưng anh đã thấm ướt mồ hôi, môi mở ra, tùy ý anh bao lấy đầu lưỡi của cô quấy đảo, mút vào.

Thời điểm anh ôm lấy vai của cô tiến lên, khí lực lớn kinh người, giống như sợ buông lỏng tay, cái anh trân trọng yêu thương nhất, sẽ biến mất không thể tìm thấy, hoặc là, sợ hãi có một ngày như vậy, anh cuối cùng sẽ mất đi cô.

Sau khi kết thúc, anh đứng dậy nấu nước cho cô tắm rửa. Hai người đều rất ngượng ngùng, anh cố gắng làm cho chính mình có vẻ tự nhiên một chút. "Xin lỗi em, lần đầu tiên của chúng ta lại trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy." Cô tắm xong, vẫn là vẻ mặt nóng đỏ bừng.

"Không có gì." Trừ phi là cha mẹ cho hoàn cảnh dư dả, bằng không, ai có thể khi vừa tốt nghiệp liền ở nhà đẹp lái xe thể thao?

"Ngày này sang năm, nhất định sẽ so với năm nay tốt một chút, năm sau nữa sẽ lại so với sang năm tốt, năm sau sau nữa, lại năm sau năm sau, sẽ, một năm so với một năm tốt hơn, tin tưởng anh."

Anh trìu mến nâng hai tay của cô lên, hôn lên từng ngón tay cô. "Ngày này, là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng ta."

Cô không để ý đến lời anh nói, chỉ tưởng rằng đây là một giấc mộng, tiếp qua vài ngày nữa, mộng sẽ tỉnh. Anh có phương hướng của anh, cô có đường của cô, sẽ không bao giờ giao nhau nữa.

"Hàng năm vào tối nay, anh lại nghĩ đến buổi tối hôm đó, đều cảm thấy bản thân mình thực may mắn. Anh cái gì cũng không có cho em, lại có được toàn bộ của em." Một lần nữa tắm xong, hai người nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Ấm áp hơi thở phất quá lỗ tai, tay bị anh kéo dán vào trong ngực, cô hơi mệt, ánh mắt nheo lại, "Nếu em không trở lại thì sao?" Cô nói đùa hỏi.

"Nếu không có đêm đó thì sao?"

Cô nở nụ cười, "Xem ra là em không chạy thoát được rồi."

Anh dùng cằm cọ xát lên má của cô, hơi có chút nóng, ngứa, chọc cô cười không ngừng, "Ngày mai không cho phép ngủ nướng đâu, chúng ta đi xem nhà."

"Ai muốn mua nhà?"

"Chúng ta cần hai phòng đọc sách, còn cần một cái phòng để quần áo." Đồ đạc của cô chuyển sang đây xong, hai người đều phải xem băng hình, nghe ghi âm, còn có rất nhiều sách phải xem đều chất thành từng đống từng đống, cần phải có một cái không gian im ắng độc lập. Hiện tại, cô chiếm dụng phòng khách, anh ở thư phòng. Quần áo của anh không tính là nhiều, nhưng đều cần bảo quản cẩn thận, nhưng quần áo của cô thì không ít, hành lý từ nước ngoài mang về đây còn có hai cái thùng lớn chưa có mở ra, liền để ở bên ngoài tủ, trong tủ quần áo là loại mùa này thường mặc, còn chất tràn đầy.

"Không cần, nhà đối diện trống, chúng ta có thể tận dụng tốt."

Cô đột nhiên có một loại cảm giác thời gian đảo ngược, ngày đó, bọn họ dường như cũng nói tới nhà ở, anh nói nhà này quá nóng, anh muốn thuê một căn hộ, như vậy hoàn cảnh tốt hơn, buổi tối cô có thể ngủ ngon.

Mặc kệ là khi nào, anh luôn cố gắng cho cô điều tốt nhất.

"Nhà kia trả! Về sau em giận dỗi với anh, sẽ không tìm được lý do trốn tránh anh, thì thế nào, đều cùng ở chung một nhà."

"Thì ra là anh có chủ ý này. Như vậy xin hỏi, anh sẽ chọc em tức giận sao?"

"Sẽ không!"

"Nhưng mà hiện tại nhà ở Bắc Kinh rất đắt đỏ..."

"Dù đắt, nhưng là có em giúp anh. Anh phụ trách mua nhà ở, em tới phụ trách ba bữa cơm, như thế nào?"

"Tốt!" Cô chậm rãi mở rộng nụ cười, ách xì một cái, lúc nhắm mắt lại ngủ, lòng của cô thực an tĩnh.

Hạ Dịch Dương được cung cấp tư liệu phong phú, ngày hôm sau ra cửa, cũng không có gì thay đổi, đến một công ty bất động sản, bất kể là nhà ở, cấp độ, hay là địa điểm, hai người đều rất vừa lòng, công ty đó lại là chỗ anh quen biết, cho giá cũng khá tốt, hai người thương lượng xong, liền thanh toán tiền đặt cọc.

Rời khỏi công ty bất động sản, anh đi đến đài, cô muốn đi nhà sách mua mấy quyển sách. Chọn sách xong, ngang qua một quầy sách, ma xui quỷ khiến, cô dừng lại chọn mấy quyển sách hướng dẫn trang hoàng bố trí phòng và nhà ở. Sách chất lượng rất tốt, có hình ảnh màu minh họa khá lớn, còn có dòng chữ thuyết minh, cô tìm một chỗ vắng lặng nhìn xem đến quên thời gian. Xuống lầu tính tiền, khóe mắt hơi hơi vừa nhấc, nhìn thấy quầy sách Hoa Thành xuất bản độc quyền, có một người con trai dáng vẻ tự tin đang ngồi ở bàn kí tên, có rất nhiều fan đang đứng xếp hàng lần lượt không ngừng kêu lên cuồng nhiệt.

Biên Thành không ở đây, việc này không cần đến tổng giám đốc ra mặt.

Biên Hướng Quân mất sắp mười ngày, tang sự chắc cũng gần như xử lý xong, cô không có điện thoại hỏi anh có ổn không, cũng không hỏi thăm từ chỗ người khác.

*

Ngả Lỵ kéo cô đi thăm Hứa Mạn Mạn. Cô không mấy tự nguyện đi, Ngả Lỵ nói các bạn học nữ ở Bắc Kinh đều đi thăm, hai người bọn cô lại không đi, dường như rất keo kiệt.

Cô đành bất đắc dĩ, hai người mua hoa tươi và quần áo trẻ con đi đến biệt thự nhà Hứa Mạn Mạn. Cha chồng Hứa Mạn Mạn xin cho cô một tháng nghĩ dưỡng, mẹ ruột Hứa Mạn Mạn đã ở đó, cô bảo dưỡng rất khá, châu tròn ngọc sáng, có con trai mọi sự đều phúc hậu.

"Này là vì là bạn học cũ, mới không giấu mấy trò hề này, đổi làm người khác, tôi cũng không gặp." Hứa Mạn Mạn có thể xuống giường đi lại, bên trong điều hòa mở rất cao, bên ngoài là ba mươi bảy ba mươi tám độ cực nóng, nói vài câu, liền nóng đến không còn hơi khí.

Ngả Lỵ như là rất thích trẻ con, lại ở phòng trẻ, mắt nhìn xem cũng không chớp. Diệp Phong không dám chạm vào đứa bé mới sinh nho nhỏ, làn da hồng hồng, mắt nhìn thoáng qua một cái liền đi ra.

"Đã gặp mặt Biên Thành chưa?" Hứa Mạn Mạn lau mồ hôi, bởi vì nuôi con bằng sữa mẹ, bộ ngực to giống như ngọn núi. Cô ngồi xuống uống một ngụm trà ướp lạnh, "Đúng vậy."

"Có... nói trước kia chuyện hay không?"

Cô thực kinh ngạc khi Hứa Mạn Mạn hỏi những lời này, "Chuyện trước kia thế nào?"

"Không... không có gì, tôi chỉ là muốn, hai người cũng chưa kết hôn, có lẽ còn có thể đi đến với nhau?" Khi nói lời này, Hứa Mạn Mạn như có một chút khẩn trương, nín thở, chờ cô trả lời.

Cô lạnh nhạt cười cười, không có đáp lại.

"Ai, baby mũm mỉm, khiến cho mình cũng muốn sinh một đứa để nựng." Trên đường về nhà, Ngả Lỵ vẫn là chưa nói hết.

"Sớm một chút cùng thầy Vương kết hôn đi!"

"Hắn hiện tại toàn bộ tinh lực đều đặt ở bình chọn chức danh, cái gì khác cũng không nghĩ." Ngả Lỵ cười khổ.

"Chức danh có quan trọng như vậy sao?" Diệp Phong nhíu mày.

"Đối với hắn thì phải, thầy giáo cùng năm vào gần như đều thành giáo sư, hắn có hơi gấp. Không có việc gì, tám năm đều đợi được, không thèm để ý đợi thêm một hai năm nữa."

Cô không nói gì.

*

Ngày giống như cô đọc một quyển sách, một tờ một tờ bay qua, đảo mắt, đã là nửa tháng trôi qua, thời tiết càng phát ra nóng bức, dự báo thời tiết của CCTV cũng không dám xem nhiều, mỗi ngày đều là ba mươi lăm độ trở lên, cực nóng, ngược lại phía nam có nhiều mưa, nhiệt độ không khí vô cùng mát mẻ, ở MSN gặp được bạn học, nói ra cửa phải mặc áo dài tay, cô nghe xong thực hâm mộ.

"Thật muốn đi về miền nam." Sáng sớm thức dậy, kéo rèm cửa sổ ra, vừa ngước mắt, nhìn thấy mặt trời chói lọi trên cao, cô nói với Hạ Dịch Dương.

"Được, muốn đi nơi nào?"

"Đài CCTV các anh từng quảng bá tuyên truyền Ô trấn đó, Lưu Nhược Anh làm đại sứ phát ngôn, ngôi nhà vàng nhạt, màu đỏ khăn quàng cổ, ngồi che ô ở đầu thuyền, sau lưng là ngõ nhỏ mưa bụi Giang Nam, lời thuyết minh: Đã tới, là không thể rời đi. Nghe thật sự là tình thơ ý hoạ, đi Ô trấn đi, nghịch nước Giang Nam."

"Chờ anh làm xong một kỳ tiết mục quan trọng nữa, chúng ta liền xin nghỉ phép đi Ô trấn."

"Vẫn là 《 Có hẹn với người nổi tiếng》?"

Anh lắc đầu, thu thập mấy bản ghi chú. Mấy ngày nay, anh đều là sáng sớm phải đến đài, rạng sáng cùng cô về nhà. Có lẽ là trời nóng, người gầy đi một chút, nhưng tinh thần rất tốt.

"Buổi tối nay họp là gần như có thể quyết định xong, trở về sẽ nói cho em biết." Anh có chút hưng phấn.

Cô không có truy hỏi, lời anh đã nói qua với cô sẽ không nuốt lời.

Buổi tối, cô kết thúc buổi phát sóng, nhận được điện thoại của anh, hội nghị còn chưa có chấm dứt, có khả năng họp suốt đêm, nói cô nhờ tổ trưởng giúp một chút. Cô đồng ý rồi, lại không nói với tổ trưởng, trước kia, không phải cô đều ngồi xe công cộng, hơn nữa, hiện tại thời tiết nóng, cho dù rạng sáng, trên đường vẫn có rất nhiều người.

Thu dọn túi xong đi ra, băng qua đường cái đi hướng đến trạm xe, một chiếc Bentley màu bạc đặc biệt đẹp mắt hiện ra trước mắt cô. Cô giật mình, nhìn không chớp mắt rồi đi lướt qua. Đi được vài bước, cô quay lại nhìn, xe vẫn lẳng lặng nằm dưới ánh đèn đường.

Cô lại bước về phía trước, đi đến sân ga, cô liếc mắt, kia chiếc xe vẫn còn đó, không có ai bước xuống, cũng không có khởi động xe.

Xe buýt có vẻ chậm, đợi nửa giờ cũng chưa thấy bóng dáng, cô phiền chán đi vòng tại chỗ. Rạng sáng, độ ấm nóng với ban ngày không thua bao nhiêu, cô cảm giác được quần áo ẩm ướt dính ở trên lưng, ngực thắt chặt không thể hít thở.

Xe buýt còn chưa có đến.

Cô nôn nóng ngẩng đầu lên, cắn môi thành hai dấu răng trắng, đột nhiên, cô quay đầu đi hướng về chiếc xe Bentley, nếu cô nhớ không lầm, chiếc xe này đã là lần thứ sáu đậu ở đối diện radio, chẳng qua, vài lần trước đậu cách xa một chút.

Cô đã đi đến bên cạnh, cửa xe vẫn đóng im ỉm.

Cách tấm kính, ánh sáng đèn đường lại tối, cô thấy không rõ lắm tình hình bên trong, cô gõ xao cửa kính xe.

Cửa kính từ từ hạ xuống, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, "Anh uống rượu sao?" Cô la lên.

Biên Thành không nói lời nào, cũng không có biểu tình gì, ánh mắt phiếm ra tơ máu, sắc mặt tái nhợt như ma cà rồng.

"Anh điên rồi, uống nhiều rượu như vậy còn dám lái xe?" Cô lại lên án mạnh mẽ.

Anh ta giống như người máy thật chậm chớp mắt, sau đó chậm rãi đưa tay, bắt lấy tay cô đang gác ở trên cửa kính xe, gắt gao nắm chặt, cô giật mình trừng lớn mắt, trong đêm tối hơn ba mươi độ, tay anh lạnh băng không có một chút độ ấm.

"Có phải anh không khỏe hay không?"

Anh lắc đầu, môi run run không ngừng, vừa mở miệng, cổ họng dĩ nhiên là khàn khàn.

"Không còn nghĩa vụ và trách nhiệm, cái gì cũng không có, không có ngày mai, không có giấc mộng, anh... chỉ có thể xác. Chống đỡ không nổi nữa, Diệp Phong... trở về bên anh, được không? Anh chưa từng thay đổi, anh chỉ... yêu một mình em."