Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 11: Không thể buông tha

Edit: Hanayang

Đã rất lâu rồi cô không ở cùng người khác phái trong một không gian kín đáo. Lần trước đó nữa là lúc còn ở Auckland, vì công việc cô phải mời khách dùng cơm. Khách hàng là một ông lão người New Zealand, vô cùng mê muội đời nhà Thanh của Trung Quốc. Toàn bộ thời gian dùng cơm, bọn họ luôn bàn về ba trăm năm lịch sử Thanh triều. Đến khi kết thúc, ông lão nhiệt tình ôm cô nói buổi tối nay ông rất vui vẻ. 

Đêm nay, ngay từ đầu đã biết sẽ không vui vẻ gì. 

Lâu Dương dường như thường đến đây, tất nhiên phải chọn vài món Mao chủ tịch thường ăn, ngoài ra còn gọi thêm cái đầu cá chưng tiêu, thịt luộc gì đó. Món ăn vừa dọn lên, theo bản năng, dạ dày Diệp Phong co thắt lại. Thật ra cô không ăn cay được, chỉ có thể ăn một chút thôi. 

"Ăn đi!" Lâu Dương dáng ăn uống vẫn rất nhã nhặn, rất nhiệt tình giúp cô gấp thức ăn. 

Cô nhìn một đống "lửa đỏ" trên bàn rồi dũng cảm gắp lấy một miếng thịt, mới vừa vào miệng, liền bị cay thiếu chút nữa ngất đi. Lâu Dương rung chuông gọi nhân viên phục vụ lấy cho cô ly nước lọc, cau mày nói: "Cô thật là không thẳng thắn chút nào, không biết ăn cay, chúng ta có thể đi chỗ khác mà!" 

"Không sao đâu, không có việc gì mà. Tôi ăn chậm một chút là được." Cô hiên ngang lẫm liệt đem "cục lửa đỏ" trong miệng nuốt xuống, sau đó bưng lên ly nước uống một hơi cạn sạch. 

Lâu Dương nhìn cô rồi bĩu môi nói, "Diệp Phong, cô như thế này làm tôi cũng không biết như thế nào mở miệng. Vốn tưởng có mỹ vị trước mặt, tâm tình vui vẻ, nói chuyện cũng có thể dễ dàng hơn."

Cô lau đi nước còn vương trên khóe miệng, giương mắt nhìn có chút khó hiểu.

"Tôi nghĩ lại tìm thêm một người đến chủ trì 《 đêm khuya khuynh tình 》. Cô đừng cắt ngang, không phải 1+1, mà là một người một tuần ba lần, tối ba năm bảy là cô, hai tư sáu là người kia. Một người mà phải chống đỡ sáu buổi tối, không có cách nào nghỉ ngơi lại sức, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng chương trình. Cô nghĩ như thế nào?"

"Được như vậy, tôi càng thoải mái hơn, rất tốt mà! Vậy người chủ trì kia là ai?"

"Ah, là một vị chuyên gia tình cảm." Lâu Dương cúi đầu gắp một đũa rau xào cho cô, đó là món duy nhất trên bàn không cay, khóe mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

Diệp Phong đã hoàn toàn hiểu được. Thật nhìn không ra, Thôi Linh đối với Lâu Dương khẩn trương như vậy, nhưng trong công việc cũng không hề khiếp nhược. Cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Thôi Linh không nhượng bộ có lẽ chính là nhằm vào mình. Cô tự thấy là trên người cô cũng không phát ra loại khí thế áp bức người khác. 

"Mấy chuyện này đều do cấp trên sắp xếp, cũng không phải phủ nhận năng lực của cô. Trên thực tế, cô làm cho tôi rất kinhh ngạc." Lâu Dương chớp chớp mắt, cười thực nhã nhặn.

Cái thìa trên tay Diệp Phong nhẹ run lên, cô cố gắng mở miệng đáp lại, "Tôi sẽ xem những lời này như là lời khích lệ mà giám đốc Lâu dành cho mình."

"Tôi ở radio cũng hơn mười năm, chỉ có cô đem lại cho tôi cảm giác mới mẻ, giống như một người tôi luôn luôn chờ đợi, tìm kiếm thật lâu. Hắc, tôi biểu đạt không quá chuẩn xác, ý tôi là..." Lâu Dương sóng mắt lưu chuyển có một chút mềm mại quang mang khác thường.

"Tôi biết, giống như Bá Nhạc gặp được thiên lý mã." Hai bên má bắt đầu cứng ngắc đau nhức, cô ra vẻ trêu chọc, "Chỉ mong tôi thật đúng là thiên lý mã, mà không phải giám đốc Lâu nhìn sai."

"Ha ha, tôi đối với ánh mắt của mình luôn luôn rất tự tin. Cô đã thuyết phục được tôi, hiện tại cô còn cần được những người khác tán thành. Chúng ta cùng nhau cố gắng." Lâu Dương nâng lên ly rượu, giơ lên nghênh hướng cô.

Cô nhắm mắt, nâng ly đón nhận ý kính của anh.

"Cám ơn giám đốc Lâu!" Cô chỉ cố ý nhấp nhấp môi, vừa hạ ly xuống, cô cầm lấy túi xách, "Tôi đi toilet một chút."

Lâu Dương gật gật đầu, dặn dò nói: " Đèn hơi tối, gọi nhân viên phục vụ đưa cô đi."

Đèn ở hành lang thực sự như đốm lửa, vách tường lại là gam màu tối, hấp thụ nhiều ánh sáng. Diệp Phong nheo lại mắt, chỉ nhìn thấy hành lang quanh co khúc khuỷu, không biết mình đang ở đâu, cũng không có bảng chỉ dẫn đường nào đến toilet. Thỉnh thoảng vài tiếng động lớn huyên náo từ các gian phòng khác truyền đi ra.

Ngay lúc Diệp Phong đang loay hoay, cửa phòng đối diện mở ra, Diệp Phong tưởng nhân viên phục vụ đi ra, bước đến hỏi thăm.

"Anh à, xin hỏi..." Giọng nói của cô lạc mất giữa chừng, "Biên Thành?"

Buổi tối từ Edinburgh trở về Bắc Kinh, cô quay đầu nhìn phía xa xa của thành phố bị mưa gió bao phủ, hít sâu một hơi. Cô hơi sợ hãi, cô biết cô lại đứng bên dưới bầu trời Bắc Kinh, cô tất nhiên phải muốn đối mặt với một ít người, một ít việc trước đây.

Nếu có một ngày gặp lại Biên Thành, cô sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, bao gồm chuẩn bị tâm lý, ăn mặc đẹp, thậm chí giọng điệu nói chuyện, ánh mắt nhìn anh, tư thái khi đứng trước mặt anh, ngay cả hơi thở, cô đều luyện tập qua.

Thật sự là ứng nghiệm như lời Ngả Lỵ nói, bọn họ rất nhanh liền chạm mặt, bất quá Ngả Lỵ nhất định không nghĩ tới sáu năm sau gặp lại sẽ là tại đây - giữa một cái hành lang u ám.

Cô đã nghĩ rằng cô sẽ bối rối, vô thố, cô chấn kinh nhìn gương mặt luôn trong ký ức của mình.

Biên Thành đã có tư thái một người thành công, không cần thấy nhãn hiệu cũng nhìn ra được giá trị xa xỉ của trang phục, tóc vuốt ra sau toàn bộ, lộ ra cái trán cao đẹp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng xa cách.

Cô nhớ rõ Biên Thành hẳn phải là tuấn lãng, ôn hòa, như ánh mặt trời, còn đây là một người đàn ông xa lạ. Trong khoảnh khắc, lòng của cô bi thương như nước.

"Diệp Phong?" Biên Thành chấn động, điện thoại di động ở trên tay rơi xuống tấm thảm êm ái, một chút tiếng động cũng không có.

Cô xoay người thay anh nhặt lên, thản nhiên cười cười, không biết nghĩ như thế nào mở đầu giai điệu 《 đã lâu không thấy 》của Trần Dịch Tấn, đúng vậy, còn có thể nói cái gì, chỉ có một câu "Đã lâu không thấy!"

Biên Thành tựa hồ không thể tin vào hai mắt của mình, tay anh hơi hơi nâng lên, dường như muốn chạm một chút vào khuôn mặt của cô, xác định đây có phải ảo ảnh hay không.

"Biên tổng, Kiểm sát viên Lưu và Thẩm phán Cao phải đi rồi, anh mau vào đi." Cánh cửa phía sau chợt mở ra, tay Biên Thành phút chốc rụt trở về. 

"Tôi vào ngay." Anh cúi đầu, thanh âm bình tĩnh không chút biểu cảm.

"Bạn anh hả?" người phụ nữ đi ra mặc một bộ vest công sở gọn gàng, làn da rất đẹp, đường cong ở cổ tao nhã như thiên nga. 

"Không phải." Biên Thành chớp mắt, "Chúng ta vào đi thôi!" Anh dẫn đầu đi vào phòng.

Người phụ nữ đánh giá Diệp Phong từ trên xuống dưới, rồi đưa tay đóng lại cửa phòng. 

Diệp Phong có thể nghe thấy mạch đập ở cổ tay mình đột đột nhảy lên rất có tiết tấu, giống bị cào xướt đến chảy máu. Cô gắng gượng cắn chặt môi, không có nhân viên phục vụ chỉ dẫn, cô cũng tìm được toilet, dùng nước lạnh vỗ lên trán, bọt nước cùng nước mắt, lạnh nóng luân phiên, theo hai má, thành dòng rơi xuống dưới. Cô phải vận dụng toàn bộ khí lưc mới kềm chế được, rồi lấy khăn tay lau sạch dấu vết trên mặt, sau đó trang điểm lại, tô lại chút son.

Đi trở về phòng, cô phát hiện Lâu Dương đang đứng trên hành lang cùng với Biên Thành, còn có người phụ nữ dáng vẻ nóng bỏng như thiên nga nói chuyện với nhau.

Lâu Dương quay đầu lại, ý bảo cô đến gần, "Tiểu Diệp, đến chào hỏi đi, vị này là Chủ tịch Diêu của công ty Văn hóa Hoa Thành, còn vị kia là Tổng giám đốc Biên." 

"Xin chào Chủ tịch Diêu, Tổng giám đốc Biên!" Diệp Phong hạ thấp người mỉm cười. 

Diêu Hoa lườm lườm Lâu Dương, cười nói: "Giám đốc Lâu, cùng vị tiểu thư xinh đẹp thế này dùng cơm, khó trách anh mặt mày hớn hở, coi chừng tôi đi cáo trạng anh đó."

"Chủ tich Diêu đừng nói giỡn, Diệp Phong là ngôi sao tương lai của phát thanh Thành Đô chúng tôi, có rảnh thì nghe tiết mục《 đêm khuya khuynh tình 》do cô ấy chủ trì đi, cũng không tệ đâu." 

"Ohhh!" Diêu Hoa kéo giọng thật dài, tựa hồ cũng không tin tưởng.

Vẫn làm mặt lạnh Biên Thành nhíu mày, "Giám đốc Lâu, thât ngại quá, tôi còn có chút việc, mọi người cứ tán gẫu, tôi đi trước một bước." 

"Được rồi, lúc khác rảnh thì cùng uống vài ly." Lâu Dương gật đầu.

"Anh uống cũng không ít, để tôi lái xe." Diêu hoa nói. 

Biên Thành không nói được, cũng không nói không được, xoay người bước đi. Từ đầu đến cuối, anh ta cũng không liếc mắt nhìn Diệp Phong một cái, hoàn toàn xem cô như không khí.

"Tôi bảo nhà bếp làm hai món điểm tâm khác cho cô rồi, sắp đem tới rồi." Lâu Dương mỉm cười nhìn hai người kia đi khuất mới xoay qua nói với Diệp Phong. 

Diệp Phong không biết đang nhìn hướng nào, rất là chăm chú, anh hô một tiếng, cô giật mình ngẩng đầu, nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành tinh.

***

"Anh hình như rất tức giận?" Trên xe, Diêu Hoa liếc nhìn Biên Thành vẫn còn trầm mặc không nói."Đêm nay không phải rất thuận lợi sao? Kiểm sát Lưu cùng Thẩm phán Cao đều đáp ứng rồi, chuyện của trưởng phòng Biên bên kia bọn họ sẽ hỗ trợ, vận động để phán ít một chút, dù sao người cũng đã cao tuổi." 

"Phán nhiều phán ít, thì thế nào? Có thể làm cho mẹ tôi chết mà sống lại sao? Có thể thu lại những thứ tôi đã mất đi sao? Tôi bây giờ còn có cái gì, cái gì cũng không có." Biên Thành thống khổ ôm đầu, gầm nhẹ một tiếng, nắm tay dọng vào cửa kính xe.

"Là vì cô ta sao?" Diêu Hoa cau mày, "Tôi vừa nhìn liền nhận ra cô ta, là cô nữ sinh trong tấm ảnh mà anh vẫn đặt ở bên tủ đầu giường." 

Anh đau đớn nhắm mắt lại, môi nghiến chặt không ngừng.

Cô đã ở ngay trước mặt anh, gần như vậy, anh chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cô vào lòng. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh sao lại lạnh như vậy, xa như vậy...