Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 36: Tranh phong

Editor: Gà

Mùng tám tháng giêng, triều đình khai triều, cuối cùng xe ngựa cỗ kiệu đi qua đi lại trong Kinh thành đã giảm bớt, quán nhỏ buôn bán hai bên đường phố cũng dần dần nhiều hơn.

Nhưng mới vừa khai triều, trên triều đình bỗng nổi lên một chuyện lớn, bởi vì có quan viên tố cáo Thụy vương cho vay lãi suất cao ở Giang Nam, tham gia buôn muối và mở sòng bạc, chuyện này vừa nổ ra, lập tức đưa đến sóng to gió lớn. Vào ngày thứ ba chuyện này huyên náo càng ngày càng lớn, quan viên này giận dữ mắng mỏ Thụy vương có tật giật mình, thậm chí uy hiếp người nhà của ông ta, sau khi nói xong, đâm đầu vào cây cột Bàn Long màu vàng trong đại điện tự tử.

Lần này xem như quả thật nước đã bắn vào trong chảo dầu, cả Kinh thành đã muốn nổ tung, trên đại điện Hoàng thượng bị chọc tức đến choáng váng. Trong lúc nhất thời, người người trong Kinh thành đều cảm thấy lo lắng, chỉ sợ dính líu đến mình.

Bên trong phủ Đoan Vương, gần đây Khúc Khinh Cư càng ngày càng nhận được nhiều bái thiếp, cau mày nói: "Sau này nếu có người lại đến thăm, thì nói ta bị bệnh, Vương gia bận rộn, cũng không ở trong phủ, không thể nào tiếp đãi khách khứa." Vào lúc này Hạ Kỳ và Hạ Uyên đang đấu pháp, phủ Đoan Vương không cần phải dính vào mấy cái ồn ào này.

Những quan viên đủ thông minh trong Kinh thành cũng đã phát hiện, quan viên đâm đầu chết kia có liên quan đến Ninh Vương, bây giờ người của Ninh Vương và Thụy vương đang đấm đá lẫn nhau, vào lúc này những người khác đều mừng rỡ xem náo nhiệt, cần gì phải bước vào vũng nước đục này?

Mộc Cận gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, thấy sắc mặt Vương phi thâm trầm, bèn nói: "Buổi sáng người của phủ Xương Đức công đã đến, nói lão thái thái thương nhớ ngài."

Khúc Khinh Cư nghe vậy châm chọc cười nói: "Năm đó khi ta ở phủ Xương Đức công cũng không thấy lão thái thái nhớ đến ta, bây giờ lại nghĩ đến." Nàng ghét bỏ trò hề của phủ Xương Đức công: "Hiện nay bọn họ không có người trong triều đình, nên muốn nhờ lão thái thái đến thăm dò tin tức, cho người báo lại, nói năm trước ta bị lạnh, hôm nay chịu không nổi nên bị bệnh rồi."

Dù sao thanh danh phủ Xương Đức công đã quá kém, nàng cũng không ngại đổ thêm tiếng xấu, dù sao Lương thị ngược đãi nữ nhi con vợ cả là chuyện ván đã đóng thuyền.

"Tốt quá, miễn để cho những người này không biết xấu hổ cứ quấn lên." Ngân Liễu bên cạnh đang bỏ thêm một ít ngân vào chậu than để bớt khói, lòng căm phẫn: "Nô tỳ chỉ sợ cho bọn họ mặt mũi rồi, sau này sẽ bám dính luôn."

Khúc Khinh Cư nghe thế, không nhịn được cười: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, mặc dù phủ Xương Đức công không cần thể diện, nhưng vẫn chưa đến mức gấp gáp." Dựa vào tính tình của Xương Đức công, sao có thể để Lương thị chịu uất ức, về phần Lương thị thì bà ta càng không muốn gặp mình, người duy nhất muốn tạo quan hệ với phủ Đoan Vương chỉ có thể là Khúc lão thái thái, đáng tiếc nay bà ấy đã lớn tuổi, phủ Xương Đức công đã sớm không phải là thiên hạ của bà ta rồi.

Mộc Cận nhìn Ngân Liễu, không để nàng tiếp tục nói chuyện không nên nói nữa, gần đây Ngân Liễu càng ngày càng không có quy củ rồi, dù Vương phi là người khoan hậu, nhưng nàng ấy cũng không nên ỷ vào sự xem trọng của Vương phi, mà quên bổn phận của mình.

Bị Mộc Cận nhìn chằm chằm, Ngân Liễu biết mình mất quy củ, vội ngậm miệng, không dám nói xằng nói bậy nữa.

Nhìn thấy động tác giữa hai người, Khúc Khinh Cư cười cười nhưng không nói gì, quả thật tính tình Ngân Liễu có chút nóng nảy, để Mộc Cận quản giáo, cũng tránh cho sau này bị thua thiệt ở đây.


Trong phủ Thụy vương, Hạ Uyên âm trầm đập bể một ly trà: "Lần này thủ đoạn của Hạ Kỳ thật hay!" Nhớ đến một ít quan viên đâm đầu chết trên đại điện, Hạ Uyên lại cảm thấy tức giận đến cùng cực, từ lúc nào mà hắn ta có thể bị một tên quan viên nhỏ nhoi như vậy uy hiếp chứ?! Hôm nay chuyện đã huyên náo không thể dàn xếp, phụ hoàng vì bình ổn miệng lưỡi thế gian, đành phải miễn tư cách vào triều của hắn ta, thậm chí còn không thể bước ra khỏi vương phủ.

Hắn ta và lão Đại không hợp nhau, nhưng bởi vì phụ hoàng thiên vị, tranh đấu trên triều đình rất ít bị thua thiệt, không ngờ rằng lần này té một cú đau như vậy.

"Vương gia, e rằng chuyện này hơi khó giải quyết, bây giờ việc cấp bách chính là dọn dẹp sạch sẽ chuyện ở Giang Nam." Một môn khách khuyên lơn: "Chuyện này bị Ninh Vương huyên náo lớn như vậy, chắc chắn Hoàng thượng sẽ phái người đến Giang Nam kiểm chứng, chỉ cần không có chứng cứ, như vậy thì dù có chết mấy người cũng không có gì lớn." Thật ra trong lòng y rõ ràng, mặc dù Vương gia có rửa sạch đến đâu thì thanh danh vẫn bị trở ngại.

Người đời thường tin vào chuyện xấu, không tin chuyện tốt, cho dù đến lúc đó chứng minh chuyện không liên quan đến Vương gia, nhưng trong mắt những người khác cũng chỉ nghĩ Hoàng thượng muốn bảo vệ Vương gia, mới cố ý đặc xá cho Vương gia vô tội thôi. Huống chi, Vương gia vốn đã làm những chuyện này.

"Chết vài người mà không phải chuyện lớn sao?" Hạ Uyên cười lạnh liếc nhìn môn khách này, rồi nhìn về phía một môn khách khác: "Cao Đạc, ngươi nói xem lần này phụ hoàng sẽ phái ai đến Giang Nam tra án?"

Cao Đạc không vì Hạ Uyên điểm tên mà vội vàng nói, sau khi y trầm ngâm một hồi lâu, mới nói: "Vương gia, ngài là hoàng tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, việc này đối với ngài mà nói, có lợi hơn bất cứ điều gì khác. Hôm nay động thái của Ninh Vương càng lúc càng lớn, đã khiến Hoàng thượng kiêng kỵ, nếu tại hạ đoán không sai, Hoàng thượng sẽ phái Thành vương và một vị quan viên được Hoàng thượng trọng dụng đến Giang Nam."

"Lão Tứ?" Hạ Uyên nhíu mày: "Từ trước đến giờ lão Tứ nhát gan không có chủ kiến, không cần quá mức lo lắng, lo lắng duy nhất chính là quan viên kia."

"Hiện giờ trên triều đình có bốn quan viên được Hoàng thượng tin tưởng, một là Tường Thanh hầu Điền Tấn Kha - Thiếu Khanh Đại Lý Tự, nhưng người này là cữu cữu của Đoan Vương phi, Hoàng thượng không sẽ phái ông ta đi; hai là Binh Bộ Thượng Thư La Trường Thanh, nhưng người này là nhạc phụ tương lai của Thành vương Điện hạ, Hoàng thượng càng không thể phái ông ấy; ba là người đã đảm nhiệm chức chủ khảo của khoa cử lần này Đại học sĩ Lục Cảnh Hồng của Hồng Nguyên các; cho nên loại bỏ ba người này, chỉ còn lại hữu thừa Ngụy Văn Quảng có khả năng nhất, mà mặc dù thủ đoạn của Ngụy Văn Quảng này không nhiều lắm, nhưng vô cùng thức thời, làm việc từ trước đến giờ luôn khiến Hoàng thượng yêu thích." Cao Đạc cúi đầu, ý vị sâu xa nói: "Vương gia, những gì tại hạ phỏng đoán, toàn bộ đều dựa vào việc Hoàng thượng thiên vị ngài mà thôi."

Hạ Uyên nghe xong, ngồi xuống ghế trầm tư một lúc, trên mặt nóng nảy dần dần bình tĩnh lại: "Ý của Cao tiên sinh Bổn vương đã hiểu, các ngươi đều lui ra đi."

Nghe xưng hô của Vương gia với mình đã thay đổi, thần sắc Cao Đạc vẫn bình tĩnh lui ra ngoài với các môn khách khác, sau khi ra khỏi chính viện, ông ta mới vuốt chòm râu, cười híp mắt rồi ra khỏi vương phủ trong ánh mắt ghen tỵ của các môn khách khác.

Trong chính điện cung Thiên Khải, ba huynh đệ Hạ Hành đứng phía dưới, vài quan viên đứng trái phải, có lẽ vì trên long tọa sắc mặt Khánh Đức đế quá khó xem, sắc mặt của bọn họ càng nặng nề hơn.

Trên triều đình không ít người yêu cầu điều tra rõ việc của Thụy vương, cho dù Khánh Đức đế có lòng cũng không ép xuống nổi, vào lúc này vẻ mặt già nua của ông càng lộ vẻ tang thương, cũng hơi bất đắc dĩ nhìn nhi tử và các thần tử phía dưới: "Chuyện của Thụy vương, trong lòng trẫm vẫn có nghi ngờ, đợi sau khi điều tra ra sự thật thì sẽ định đoạt tiếp."

Tất cả mọi người đều biết cái sự thật này, nhưng lúc này không thể không hô to Hoàng thượng anh minh, sau đó bắt đầu tranh giành xem nên phái ai đến Giang Nam.

"Tốt lắm, chuyện các ngươi kể trong lòng trẫm có tính toán, ngày mai trên triều đình trẫm sẽ tự hạ chỉ, lui ra đi." Có lẽ trong lòng Khánh Đức đế cũng hiểu chuyện này là thật, nhưng ông không nỡ trị tội nhi tử mình yêu thương nhất, nên tâm phiền ý loạn đuổi người ra ngoài.


Sắc mặt Hạ Kỳ có chút không tốt ra khỏi chính điện, cũng không thèm nhìn hai người Hạ Hành và Hạ Minh, phất tay áo rời đi, có thể thấy được trong lòng căm tức bao nhiêu.

Hạ Minh chớp mắt nhìn đại ca vội vã rời đi, lại quay đầu nhìn nhị ca bên cạnh, dường như đang chờ ý hắn.

"Trời không còn sớm, hai huynh đệ chúng ta cũng trở về phủ thôi." Hạ Hành cười vô cùng tùy ý: "Tứ đệ đi cùng nhị ca chứ?"

"Nhị ca mời." Hạ Minh nghe vậy, lễ phép mời Hạ Hành đi trước.

"Huynh đệ chúng ta cần gì phải câu nệ những thứ này." Hạ Hành vỗ vai y một cái, dẫn đầu bước đi, nhưng không biết cố ý hay vô tình, luôn cố gắng sánh vai với Hạ Minh đi về phía trước.

Hai người đi đến cửa cung, thì gặp Hạ Uyên đang xuống xe ngựa, Hạ Uyên mặc một bộ y phục gấm màu xanh ngọc, xem ra trầm tĩnh hơn hai phần so với thường ngày, hình như nhìn mặt cũng trắng không ít.

Ba người gặp mặt hành lễ xong, Hạ Uyên nhìn hai người nói: "Nhị ca và Tứ đệ chuẩn bị xuất cung sao?"

Mặc dù trong lòng Hạ Hành rõ ràng lúc này Hạ Uyên nên đợi trong phủ, chứ không phải xuất hiện ở cửa cung, trên mặt vẫn tự nhiên nói: "Đúng thế."

"Vậy đệ đệ cáo từ trước." Hạ Uyên cười: "Nhị ca và Tứ đệ đi thong thả."

"Tam ca mời." Bởi vì thường ngày Hạ Uyên không để ý đến y, đột nhiên nghe Hạ Uyên nhắc đến mình, Hạ Minh chợt kinh ngạc, ngay sau đó cười trả lễ: "Đệ đệ cũng không quấy rầy Tam ca."

Hạ Uyên gật đầu, mới dẫn theo một thái giám bước nhanh về hướng cung Thiên Khải, bóng lưng xanh ngọc này có vẻ hơi nóng nảy rồi.

Nhìn một màn này, Hạ Hành nhìn về phía Hạ Minh thì nụ cười trên mặt phai nhạt mấy phần, đợi hai người tách ra lên xe ngựa thì Hạ Hành vỗ vai y một cái: "Tứ đệ, bảo trọng."

Hạ Minh cười thi lễ nói: "Nhị ca, đi thong thả."

Nhìn đến khi xe ngựa của phủ Đoan Vương ra khỏi cửa cung, Hạ Minh mới lên xe ngựa của mình, sau khi hạ mành che xuống, nụ cười trên mặt y dần biến mất, trong mắt thêm vài phần bất đắc dĩ và khổ sở.

Xuống xe ngựa, Hạ Hành vừa bước vào cửa phủ, ngẩng đầu thì bỗng thấy diều giấy bay lượn trên không trung, hắn híp mắt nhìn, cau mày nói với Minh Hòa sau lưng: "Tra rõ là ai làm, sau này trong phủ không được để người thả mấy thứ này." Tiền triều đã có người dùng diều giấy truyền tin ra ngoài, hôm nay lòng người trong Kinh thành đang bàng hoàng, hắn cũng không muốn thêm một thám thính trong phủ Đoan Vương của mình.

"Dạ." Minh Hòa ngoắc tay với vài thái giám sau lưng, mấy thái giám vội nhanh chóng lui xuống, dùng tốc độ nhanh nhất tìm người thả diều.

Bên trong chính viện, Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn diều giấy của mỹ nhân tung bay, quay đầu nói với Mộc Cận: "Nhìn xem, đây không phải đã có người dùng thủ đoạn này rồi sao?"

Mộc Cận cũng cười đến dịu dàng: "Vương phi liệu sự như thần."

Nhưng không biết người nào có não không phát triển vậy đây, cố tình làm ra chuyện ngu xuẩn như thế vào lúc này?