Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 123: Ngoại truyện. Đó chính là tình yêu

Editor: Mèo ™

Hạ Hành không ngờ rằng bản thân mình lại động tâm trước một nữ nhân nào khác, nhưng định mệnh đã cho hắn gặp được nàng.

Hắn chán ghét nữ nhân tự cho là mình thông minh, cũng chán ghét nữ nhân tự nhận mình thiện lương. Trong hoàng thất này, người quá mức thiện lương thường sẽ không được sống tốt. Hắn cũng chán ghét nữ nhân yếu đuối, người yếu đuối thường sẽ có thói quen thoả hiệp, đánh mất tôn nghiêm, thậm chí có thể vì muốn sống mà bất chấp làm mọi chuyện xấu, một người thật sự bị ép đến bước này, có gì đáng sợ đâu?

Hắn thích nhìn thấy Khúc Khinh Cư trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, thích thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, thích thấy dáng vẻ khi nàng giành lấy quyền lợi của bản thân, quyết không nhường nhịn. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy, nàng là vương phi của hắn, mà nàng còn tự do tự tại hơn cả hắn. 

Khi hắn đứng dưới chín bậc thềm ngọc mới phát hiện chiếc long ỷ này quá mức rộng rãi, cũng quá mức lạnh lùng, như đang thể hiện dáng vẻ cao cao tại thượng của Đế Vương, nó có sức hấp dẫn của quyền lực. Cho nên lão tam và lão đại mới vì vị trí này mà đấu đá nhiều năm như thế.

Người mềm lòng thiện tâm có thể sống sót trong hoàng gia này cũng không phải người tốt lành gì, họ  không bị người khác hãm hại, thì cũng là người tính kế lập mưu người khác. Tại hoàng cung, không có ân nợ nhau, chỉ có người thắng kẻ thua. 

Sở thích của Khinh Cư luôn thay đổi không ngừng, nhưng nhảy múa khiến hắn ngạc nhiên kinh diễm lại không nằm trong những sở thích đó, điều đó đã khiến hắn tiếc nuối khôn nguôi, Khinh Cư cũng không thường múa cho hắn xem, nhưng mỗi một lần múa đều làm cho hắn mê người đến không còn biết gì nữa. 

Trong thiên hạ này, làm gì có nữ nhân như nàng, lúc thì đoan trang, lúc thì lười nhác, lúc thì nhân hậu, lúc thì kiên cường, cũng lúc thì mị hoặc câu nhân. Nữ nhân như vậy, là nam nhân đều sẽ nhịn không được mà chú ý đến hơn, huống chi nàng là hoàng hậu của hắn, được hắn chuyên sủng trân trọng nâng niu, người khác có tư cách gì mà xen vào? 

Hắn không phải là một Đế Vương vô năng phải dựa vào hậu cung để cân bằng quyền lực trên triều chính, cho nên chuyện chuyên sủng Khinh Cư, hắn sẽ không thỏa hiệp với bất cứ ai.

Nếu dể dàng tùy tiện thỏa hiệp như thế, thì có tư cách gì thốt lên chữ “Yêu” chứ?  

Tâm ý Đế Vương sẽ bị nhiều chỉ trích chất vấn, có lẽ cũng sẽ bị vu cớ là “bất đắc dĩ” nên mới phải buộc làm thế, thỏa mãn bản tính ham thích của lạ mà tìm càng nhiều nữ nhân vào cung, vậy mà cố tình thể hiện mình chung tình, nói đi nói lại, chỉ là vì không đủ yêu mà thôi.

"Hoàng thượng, ngài muốn xem mấy bức tranh này sao ạ?" Tiền Thường Tín mang một cái hộp gỗ đàn hương đến trước mặt hoàng thượng, xoay người mở nắp hộp ra, lại lui sang một bên. Trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương có hứng thú với thưởng họa, cho nên có không ít người dâng tranh vào cung, ngay cả Thụy vương phi cũng tự mình tặng đến mấy bức. Ai ngờ đâu vừa mới qua hai ba ngày, hoàng hậu nương nương lại không thích nữa, những bức tranh quý hiếm đó đều bị đặt ở trong điện phía đông của cung Khôi Nguyên, có đôi khi hoàng thượng muốn xem tranh, chỉ cần phái người đến đó lấy, hoàng hậu nương nương cũng không quản đến.

Sau khi mở ra, Hạ Hành nhìn bức tranh đó mặt không biểu cảm, sau một lúc lâu lộ ra một nụ cười lạnh: "Tam đệ này của trẫm, càng lúc càng nhàn hạ rồi.” Hắn nghe nói, lão Tam  cực kì am hiểu về vẽ tranh sơn thủy, thật không ngờ cũng có thể vẽ ra nỗi lòng tâm tư triền miên như vậy.

Tiền Thường Tín phát hiện sắc mặt hoàng thượng không tốt, nhớ tới tranh này là của Thụy vương phi đưa vào, đoán rằng trong lòng hoàng thượng có khúc mắc với Thụy vương, cũng không dám mở miệng, đàng hoàng nghiêm cẩn đứng im ở một bên, chờ hoàng thượng mở miệng.

"Mang tranh trả về đi." Hạ Hành hơi cong môi, lộ ra một ý trào phúng: "Nếu Hoàng hậu nương nương đã không còn hứng thú thưởng họa nữa, vậy thì mang những thứ này cất kỹ ở một chỗ nào đó đi.” 

"Nô tài nhớ kỹ." Tiền Thường Tín càng không rõ ý hoàng thượng là gì, nhưng vẫn là tiến lên làm theo lời phân phó, mang tranh trở về lại cung Khôi Nguyên, ai ngờ vừa mới bước đến cửa lớn cung Khôi Nguyên, liền gặp được hoàng hậu đang ôm tiểu công chúa ra ngoài phơi nắng, gã tức thời quỳ xuống trước mặt hoàng hậu.

"Hoàng thượng lại bảo ngươi đến lấy tranh à?" Hoàng hậu trao tiểu công chúa cho nhũ nương phía sau, xoay người tùy ý lấy một bức tranh trong hộp, mở ra cuốn tranh ra ngắm, sau đó mỉm cười: " Hà phương khả hóa thân thiên ức? Nhất thụ mai hoa nhất Phóng ông[1]. Người này có lẽ rất thích hoa mai, không biết người vẽ bức tranh này là ai? 

[1] Bài thơ Mai hoa tuyệt cú - Lục Du: 

Văn đạo mai hoa sách hiểu phong,

Tuyết đồi biến mãn tứ sơn trung.


Hà phương khả hoá thân thiên ức,

Nhất thụ mai hoa nhất Phóng ông.

Tiền Thường Tín nhất thời không biết nên nói gì cho phải, tranh này là trước đó vài ngày Thụy vương phi tự mình đưa tới, ngay cả hoàng thượng khi biết việc này cũng cố ý bảo gã mang đến xem thử, ai ngờ vị chủ nhân vẽ ra bức hoạ này là ai cũng không biết. 

"Hồi bẩm hoàng hậu, nô tài cũng không rõ ạ." Tiền Thường Tín cười nói: "Hoàng thượng muốn thưởng họa, nên nô tài tùy ý lấy mấy bức hoàng thượng chưa xem mang đến, nô tài cũng không có lá gan tìm hiểu trước đâu ạ."

"Ừm, trên bức tranh này lại không có lạc khoản." Khúc Khinh Cư tùy ý trả lại tranh cho Tiền Thường Tín, khoát tay nói: "Nếu đã như vậy, thì ngươi mang trở về đi."

Đợi sau khi Tiền Thường Tín rời đi, Khúc Khinh Cư nhìn nữ nhi đang ngủ say trong lòng nhũ nương, chân mày cong lên, thoạt nhìn như là đang cười nhưng trong đáy mắt không có ý cười.

Sau khi Tiền Thường Tín trở về liền kể lại chuyện vừa nãy gặp hoàng hậu nương nương với hoàng thượng, sau đó gã phát hiện, tâm tình của hoàng thượng tốt hẳn liên tục mấy ngày, ngay cả chuyện tú nữ vào cung cũng không làm ảnh hưởng nổi đến tâm tình cực tốt đó.

Những tú nữ đó được đặc ân cho hồi hương tự gả, chỉ còn lại năm người, cũng bị hoàng thượng ban cho người khác làm thị thiếp. Bởi vì chuyện này, mà thái tử và nhị hoàng tử càng thân cận với hoàng thượng hơn, nhất là nhị hoàng tử, mở miệng nói chuyện đều khen hoàng thượng là người cha tốt.

Gã là thái giám, không hiểu được tình cảm giữa nam nữ, nhưng gã biết rõ, không ai có thể chen giữa phá đám hoàng thượng và hoàng hậu. Đến cả hai vị Thái hậu cũng không có ý kiến gì thì ai dám lên tiếng nói ra nói vào chứ? 

Cư như thế mà trôi qua ngày ngày, tháng tháng, năm năm, gã tận mắt nhìn thấy thái tử điện hạ từ một tiểu hài tử biến thành thiếu niên, tận mắt thấy hoàng hậu nương nương trở thành thiếu phụ tao nhã đoan trang, hơn nữa, còn sinh thêm một vị hoàng tử cho hoàng thượng, tận mắt thấy hoàng thượng vẫn ngày ngày qua đêm ở cung Khôi Nguyên, dường như Khôi cung Nguyên chính là gia đình của bọn họ vậy.

Không còn ai hoài nghi tình cảm của Đế hậu, cũng không còn ai nhắc lại chuyện tuyển chọn tú nữ vào cung nữa, giống như là một người quen ăn một món ăn suốt mười mấy năm, nếu muốn hắn thay đổi khẩu vị, sợ là còn khó hơn lên trời. Các đại danh sĩ, tài tử trong triều Đại Long cũng bắt đầu noi theo tấm gương chung tình của hoàng thượng. Nếu một ngày nào đó hoàng thượng thật sự vô tình bạc nghĩa, không biết trong triều Đại Long sẽ xuất hiện bao nhiêu lời oán than, sẽ có bao nhiêu người bất bình thay hoàng hậu nương nương nữa?

Cho đến mãi sau này, Hạ Hành vẫn luôn hoài nghi một chuyện, rốt cuộc thì Khinh Cư có thật sự yêu hắn không, tuy rằng hai người ngày ngày ở bên nhau, nhưng hắn vẫn không thể thôi hoài nghi rằng hoàng hậu không yêu hắn đậm sâu như hắn đã yêu nàng. 

Nhưng nàng vẫn luôn lo lắng quan tâm đến hắn, chưa bao giờ xem nhẹ hắn, càng về sau hắn càng cảm thấy, có lẽ là bản thân mình nghĩ nhiều rồi, bởi vì mong muốn càng nhiều, thì càng tham lam, càng muốn nhận được nhiều hơn từ nàng, cho nên mới cảm thấy bất mãn.

Hắn chưa bao giờ hỏi nàng về vấn đề yêu hay không yêu này, nàng cũng chưa bao giờ trả lời rõ ràng, cho đến khi có một lần hắn bị bệnh nặng, sau khi tỉnh lại thì phát hiện Khinh Cư từ trước đến nay luôn chú trọng vẻ ngoài của mình đang ngồi bên cạnh chăm sóc hắn, không trang điểm xinh đẹp, mắt vừa đỏ vừa sưng, nhìn giống như đã khóc rất nhiều, đột nhiên hắn không còn cố chấp về vấn đề đó nữa.

Trên thế gian này, có một loại tình cảm, không nhất thiết phải nói ra, nhưng chỉ cần nó tồn tại thì thời gian sẽ dần dần chứng minh nó. Dường như hắn đã hơi hơi hiểu câu nói kia của Khinh Cư rồi, tình yêu không cần phải nói ra bằng lời, mà phải dựa vào hành động để chứng minh.

Lý do mà lúc trước hắn cảm thấy không cam lòng, cũng chỉ là một câu nói thừa nhận mà thôi, mà những gì Khinh Cư có thể cho hắn, đã hơn hẳn câu nói sáo rỗng kia rồi.

"Kiếp này có Khinh Cư bên cạnh, ta sống không uổng phí." Hắn nắm tay nàng, đi giữa ngự hoa viên muôn hồng nghìn tía, có chút cảm khái: "Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao có đế vương có chấp niệm với trường sinh bất lão, nếu có thể, ta cũng muốn trường sinh, để được ở bên nàng trường trường cửu cửu.” 

"Hoàng thượng muốn như thế ư?" Nàng nhìn hắn cười: "Đời người ngắn ngủi trăm năm vừa đủ, nếu thật sự kéo dài ngàn vạn năm, ai biết được tới lúc đó nhìn nhau có sinh chán ghét hay không. Nếu là như vậy, không bằng cứ để bắt đầu tốt đẹp, kết thúc viên mãn thì tốt hơn."

Hắn không thể phản bác lại, nhưng hắn tin tưởng vào tình yêu đến sông cạn đá mòn cũng không thay đổi của bọn họ, tin tưởng hắn và nàng có thể ở bên nhau cả đời. 

"Như vậy cũng tốt, cho đến chết chúng ta cũng không cần phải nhớ thương đối phương nữa.” Hắn cười, nắm tay nàng thật chặt: "Lăng mộ của chúng ta đã bắt đầu xây dựng, vài chục năm sau, chúng ta cùng ở bên nhau, cũng không quá tịch mịch."


"Sống không chung chăn chết chung huyệt, đời này không chia lìa, tình này không thay đổi." Khúc Khinh Cư khẽ cười, ai có thể tưởng tượng được, nàng có thể cùng một nam nhân cổ đại đi đến bước này, hơn nữa nam nhân này còn là Hoàng đế một nước. Nhưng đến bây giờ, nàng đã có chút tin tưởng sự diệu kỳ của tạo hoá rồi.

"Khinh Cư có thể hiểu tâm ý của ta là tốt rồi." Hạ Hành ngẩng đầu, chỉ vào ráng chiều tà phía chân trời: "Mặt trời hoàng hôn thật giống như lòng đỏ trứng gà nhỉ?!” 

"Ừm!" Khúc Khinh Cư gật gật đầu, cười nói: "Đúng là rất giống."

Hai người đứng bên nhau, ánh náng ban chiều chiếu xuống, kéo cái bóng của hắn và nàng ra thật dài, hợp lại với nhau, không thể tách ra được. 

Cách đó không xa, Hiền phi và La Quý tần nhìn theo bóng lưng của bọn họ, hai người trầm mặc rời đi, đến một nơi khác, La Quý tần nhìn chiều tà xinh đẹp, bỗng nhiên thở dài: "Có lẽ, cái mà hoàng thượng muốn chính là mặt trời chiều giống lòng đỏ trứng gà. Mà trời chiều như hoạ, trời chiều như lửa kia vốn không phải thứ hoàng thượng muốn.” 

Hiền phi cười nói: "Hoàng thượng muốn, là một nữ nhân chân thật, cầm kỳ thư họa cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, có cũng được, không có cũng không sao." Giọng nói của nàng cực kì bình tĩnh, giống như người nam nhân mình đang đàm luận không có quan hệ gì với mình vậy. "Hoàng hậu, chính là duyên phận của ngài ấy."

Nếu bọn họ gặp nhau trễ một chút, ví dụ như lúc hoàng thượng đã đăng cơ, thì hoàng hậu nhiều nhất chỉ có thể trở thành nữ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất, chứ khó có khả năng độc sủng. Mà nàng cũng sẽ không thể trở thành Hiền phi, mà sẽ trở thành một trong số phi tần hậu cung bị hoàng thượng lãng quên, có lẽ ngay cả phân vị quý tần cũng không trèo lên được.

"Đó cũng là duyên phận của chúng ta, thế gian vạn vật, có nhân sẽ có quả, ta với muội cũng chỉ là nhân vật qua đường nho nhỏ hưởng chút may mắn trong vòng quay nhân quả luân hồi mà thôi." Hiền phi thu hồi tầm mắt. "Về thôi nào."

"Ta chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng hoàng thượng độc sủng hoàng hậu, ta lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên." La Quý tần cười cười: "Từ khi năm đó hoàng hậu chấp thuận cho ta về chịu tang cửu cửu, ta đã bắt đầu cảm kích hoàng hậu rồi."

"Cho nên, lúc trước Hàn Thanh Hà muốn muội giúp nàng ta tranh thủ tình cảm, muội đã không đồng ý." Hiền phi hơi rũ mi mắt xuống, giọng nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Cho nên, muội mới biết được mưu kế của Phùng Tử Căng, sau khi Hàn Thanh Hà bị nàng ta hại chết, muội còn đứng giữa làm người trung gian, hướng những điểm đáng ngờ của Phùng Tử Căng sang Thục quý thái phi, mà không là hoàng hậu."

La Quý tần nghe Hiền phi nói, trong lòng hơi nao nao, cười cười: "Hiền phi nương nương đúng là thông minh." Nàng cũng không sợ Hiền phi biết việc này, ngược lại cười càng thoải mái: "Có lẽ Hiền phi nương nương vẫn chưa biết tính tình của muội, nếu như muội đã nhận ân đức của ai, thì sẽ ghi nhớ cả đời.”  

Hiền phi nhìn vẻ tươi cười của nàng, thật lâu sau mới thở dài: "Như vậy cũng tốt." Nhờ thế mà hai người các nàng dù không tranh sủng cũng có thể trải qua những ngày thoải mái.

Đế hậu là người thông minh như vậy, có một số việc bọn họ không thể không biết, chỉ lựa chọn nói hay không nói mà thôi.

Nàng quay đầu, tầm mắt nhìn về hướng đế hậu đứng lúc nãy, nơi đó Đế hậu vẫn đứng sóng vai bên nhau như cũ, hai cái bóng càng ngày càng dài, đường như đã biến thành một.

Mấy ngàn năm sau, các nhà khảo cổ học phát hiện lăng mộ hợp tán của Đế hậu triều Đại Long, điều khiến bọn họ ngạc nhiên chính là, Đế hậu cùng hợp tác chung một quan tài, hai bộ hài cốt nằm kề bên nhau, giống với thần thoại tình yêu Đế hậu được truyền tụng suốt mấy ngàn năm qua.

Trong lăng mộ còn tìm thấy không ít vật bồi táng, vô số vật trang sức tinh xảo, đồ sứ, bạch ngọc, cốc lưu ly, đèn ngọc trai vô giá, thậm chí có người còn phát hiện trên mặt mộ bích có điêu khắc một đôi nam nữ nổi bật xuất chúng, chân bọn họ đạp tường vân, như đang phi thăng lên trời thành thần tiên quyến lữ vậy. 

Tất cả các nhà khảo cổ học đều cho rằng đôi nam nữ được khắc trên mặt mộ bích chính là Gia Hựu đế và Hoa Nhân hoàng hậu của triều Đại Long. Phát hiện này, đã khiến không ít người càng tin vào thần thoại tình yêu của Đế hậu, càng có không ít người cảm thấy, những tác phẩm truyền hình điện ảnh Đế hậu được dựng lại theo cốt truyện này vốn không bì kịp với tình cảm của Đế hậu trong lúc đó.  

Nhưng không lâu sau còn có người phát hiện, nữ tử được khắc trên mộ bích trong lăng mộ hợp táng của Đế hậu Đại Long rất giống với nữ tử trong bức tranh mỹ nhân được tìm thấy trong quan tài của Thuỵ vương. Rất nhanh các nhà khảo cổ đã chứng minh, Hoa Nhân hoàng hậu không có quan hệ gì với Thụy vương, Thụy vương cũng không được Gia Hựu đế trọng dụng, mà người trong bức tranh rất có khả năng là muội muội của Hoa Nhân hoàng hậu, bởi vì có ghi chép lịch sử cho thấy, muội muội cùng cha khác mẹ của Hoa Nhân hoàng hậu là thị thiếp của Thụy vương.

Cho dù các nhà khảo cổ học nói như vậy, nhưng vẫn có không ít người lấy dã sử ra để khảo chứng, nói năm đó Khánh Đức đế - Là phụ thân của Gia Hựu đế vốn có ý ban hôn Hoa Nhân hoàng hậu cho Thụy vương, nhưng vì nhiều nguyên nhân không rõ, nên cuối cùng Hoa Nhân hoàng hậu mới được gả cho Gia Hựu đế.

Vì thế, liền có người liên tưởng đến mối tình tay ba giữa ba người, nhưng không được mấy ai tán thành. Mặc dù như thế, tất cả mọi người đều tin rằng, tình cảm giữa Gia Hựu đế và Hoa Nhân hoàng hậu là thật, mặc dù xuất hiện chuyện chưa rõ của Thụy vương, thì cũng chỉ là khúc nhạc đệm giữa hai người mà thôi.

Lịch sử như thế nào, đã sớm phai nhoà theo dòng thời gian, chân tướng kết quả như thế nào, cũng không một ai biết, nhưng mọi người đều tin tưởng rằng, có một thứ đã thật sự tồn tại.

Đó chính là tình yêu!

**********************************************************************************************************************

TOÀN VĂN HOÀN! 

Tác giả có lời muốn nói: Luôn muốn viết một câu chuyện tình yêu xuyên không thuần tuý, bây giờ cuối cùng đã thực hiện được rồi. 

Mỗi lần kết thúc đều muốn nói rất nhiều, nhưng vào khoảnh khắc kết thúc này, đột nhiên lại không biết nói gì cho phải, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói giống như trước kia vậy. Chúc tất cả các bạn độc giả luôn vui vẻ hạnh phúc, sức khoẻ dồi dào, bình bình an an! 

Hỡi các bạn độc giả hữu duyên. Hẹn gặp lại vào tác phẩm lần sau nhé!!! (╯3╰)