Một người đàn ông khổng lồ đi vào trong khoang. Anh ta to hơn Ian, và giống nhau ở màu tóc đỏ và đôi mắt màu vàng trong suốt. Má phải có một vết sẹo dài, sâu và dữ tợn, một vết thương đã có từ rất lâu. Dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông dùng nắm đấm hoặc dao đánh nhau, giống như một tên côn đồ thực thụ.
Anh ta chẳng ngại ngần khi nhìn chằm chằm vào Beth. “Ian, cô ta là cái quái nào vậy?”
“Vị hôn thê của Lydon Mather,” Lord Ian trả lời. Người đàn ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Beth, sau đó phá lên cười. Tiếng cười thật lớn, giống như anh ta vậy, trầm đục và bùng nổ. Một vài khán giả nhìn lên khó chịu. “Cậu khá đấy, Ian.” Người đàn ông vỗ lên lưng em trai. “Bỏ trốn cùng vị hôn thê của Mather. Cậu thích cô gái này rồi.” Anh ta nhìn Beth qua đôi mắt táo bạo. “Cô không muốn cưới Mather, cô gái yêu quí,” Anh ta nói với Beth. “Người đàn ông này thật kinh tởm.”
“Dường như mọi người đều biết điều này trừ tôi,” Beth yếu ớt nói.
“Hắn ta là một tên khốn nịnh nọt, liều mạng để được gia nhập vào nhóm người trong giới của Hart. Hắn cho rằng chúng tôi sẽ thích hắn nếu hắn kể cho chúng tôi việc hắn thích sự ngược đãi thế nào hồi hắn còn đi học. Cô nên bỏ hắn, cô gái ạ.” Beth khó có thể hít thở. Cô nên bỏ đi trong giận dữ để không nghe những điều mà không quý cô nào nên nghe, nhưng tay của Ian vẫn cầm chặt tay cô. Bên cạnh đó, họ không cố gắng làm hài lòng cô bằng những câu nói sáo rỗng, nói những lời nói dối về việc cô xinh đẹp. Họ chỉ đang làm mọi điều để cô tránh khỏi Mather, nhưng vì cái quái nào họ làm như vậy?
“Ian sẽ không bao giờ nhớ đến việc giới thiệu chúng ta,” người đàn ông to lớn nói. “Tôi là Cameron. Còn cô?”
“Cô Ackerley” Beth lắp bắp.
“Cô có vẻ không chắc về điều đó nhỉ.”
Beth tự quạt cho bản thân. “Tôi là thế khi tôi đến đây.”
“Nếu cô là vị hôn thê của Mather, tại sao cô lại đang hôn Ian ở chỗ này?”
“Tôi cũng vừa tự hỏi bản thân chính câu hỏi đó.”
“Cam,” Ian nói. Sự yên tĩnh bị gián đoạn với tiếng ồn ào khi đám đông trong khi chờ màn diễn tiếp theo. Hiện tại, chưa có vở kịch nào trên sân khấu, nhưng lại có những vở kịch khác trong khoang của Ian Mackenzie. “Im lặng.” Cameron nhìn chằm chằm vào em trai. Sau đó lông mày anh ta nhướn lên và ngồi phịch vào trong chiếc ghế phía bên kia của Beth. Anh ta lôi một điều cì-gà ra khỏi hộp đặt bên cạnh và châm lửa.
Một quý ông nên đề nghị quý bà dời đi trước khi anh ta hút thuốc. Giọng nói của bà Barrington vang lên trong đầu cô. Cả Cameron và Ian dường như chẳng thèm quan tâm đến những nguyên tắc của bà Barrrington. “Không phải ngài đã nói có người tên Daniel đang chơi đánh bạc bằng xúc xắc với người đánh xe hay sao? Beth hỏi anh ta.
Cameron dập ngọn lửa ở đuôi điếu cì-gà và nhả khói. “Daniel, con trai tôi. Nó sẽ ổn thôi nếu nó không chơi ăn gian.”
“Tôi nên về nhà.” Beth bắt đầu đứng lên lần nữa nhưng bàn tay của Ian trên cánh tay cô ngăn cô lại.
“Không với Mather.”
“Không, vì Chúa, không. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy người đó lần nữa.”
Cameron cười lặng lẽ. “Cô ấy là một người phụ nữ khôn ngoan, Ian. Cô ấy có thể về nhà bằng xe của tôi”
“Không,” Beth nói nhanh. “Người gác cổng sẽ thuê cho tôi một chiếc xe ngựa hai bánh.”
Những ngón tay của Ian xiết chặt hơn. “Không phải trong một chiếc xe ngựa thuê. Không phải một mình.”
“Tôi leo lên chiếc xe ngựa với cả hai ngài sẽ là một vụ tai tiếng của năm. Thậm chí nếu cả hai ngài có là tổng giám mục của cả Canterbury và York.”
Cái nhìn chằm chằm của Ian dính chặt lên cô như thể anh chẳng hiểu điều cô vừa nói. Cameron thì ngửa đầu ra sau và cười vang.
“Cô ấy xứng đáng để cướp đấy, Ian,” Anh ta nói trong khói cì-gà. “Nhưng cô ấy nói đúng. Tôi sẽ thuê cho cô ấy một chiếc xe và người của tôi sẽ chăm sóc cô nếu như tôi tìm thấy hắn ta. Sai lầm của tôi chính là đã dùng một người Romany(*) làm người hầu. Chúng cứng đầu một cách đáng nguyền rủa và khó mà dạy dỗ.” Ian không muốn cô đi một mình. Cô đã thấy điều này trong mắt anh. Cô nghĩ đến việc anh nghịch những lọn lóc của cô - theo cách đầy chiếm hữu, đầy độc đoán, giống như Mather với đồ sứ Trung Quốc của mình. Cô suy ngẫm lại những thông tin trong bức thư của Ian. Cô đã từng cho người quản gia tọc mạch với hơi thở khò khè của bà Barrington đi buôn chuyện với những người hầu khác. Anh em nhà Mackenzie có lẽ đang sắp đặt âm mưu điên rồ, phi thực tế gì đó để huỷ hoại Mather nhưng cô có một cảm giác lạ lùng rằng họ đang nói thật. Phía dưới họ, kèn lệnh thông báo màn kịch tiếp theo bắt đầu. Ian xoa thái dương như thể anh đang bị đau đầu. Cameron dập tắt điều cì-gà và ầm ĩ lao ra khỏi buồng. “Thưa ngài? Ngài ổn chứ?”
(*) Người Romany: giống như người Di-gan.
Cái nhìn của Ian vẫn thờ ơ khi anh tiếp tục lơ đãng xoa thải dương. Beth chạm tay lên cánh tay của anh. Ian không phản ứng lại, nhưng anh thôi không xoa và đặt bàn tay to lớn của anh lên của cô.
Anh không theo dõi những hoạt cảnh dưới sân khấu, không cố gắng tiếp tục nói chuyện với Beth, không ngửa ra để hôn cô. Dường như suy nghĩ của anh dã trôi dạt về đâu đó cô không thể biết. Cơ thể anh rất cần sự giúp đỡ, bàn tay anh chĩu xuống và nặng nề. Cô chăm chú nghiên cứu đường nét nhìn nghiêng sắc sảo trên khuôn mặt anh, gò má cao, quai hàm rộng. Người phụ nữ nào cũng muốn lùa bàn tay vào mái tóc dày của anh khi ôm anh trên giường. Sẽ thật ấm áp, ướt đẫm mồ hôi khi cô đặt cơ thể nặng của anh lên trên cô. Beth liều lĩnh vuốt ngược mái tóc mềm mại của anh trên trán.
Cái nhìn của Ian thoáng qua cô. Trong một khoảnh khắc, anh ghìm chặt cô bằng cái nhìn chằm chằm của mình. Sau đó mắt anh lại trượt đi chỗ khác. Beth lại vuốt tóc anh lần nữa. Anh ngồi yên dưới sự đụng chạm của cô, run rẩy đầy cẳng thẳng như một con thú hoang.
Họ ngồi như vậy, Beth nhẹ nhàng vuốt tóc anh, cơ thể Ian cứng lại khi Cameron trở lại với một người đàn ông có nước da sẫm màu đi theo sau. Cameron nhìn Ian đầy ngạc nhiên, và Ian lặng lẽ đứng lên, khiến tay Beth trượt xuống. Beth nhìn bao quát cả nhà hát trước khi Ian dẫn cô ra ngoài, Camenron đi đằng sau. Trong một khoang ở phía bên kia căn phòng rộng, Mather đang ngồi say sưa nói chuyện với Lord Beresford và phu nhân. Anh ta không bao giờ chú ý đến Beth hoặc nhìn thấy cô dời khỏi đó.
******
“Mackenzie! Tao sẽ giết mày. Mày có nghe thấy tao không?” Ian vốc nước ấm té lên tóc và để nó chảy xuống cổ. Anh nghĩ đến bàn tay những ngón tay mềm mại của của Beth trên tóc anh. Ian luôn không thích bị chạm vào, nhưng với Beth anh vẫn để yên, sẵn sàng đón nhận quà tặng của cô. Anh tưởng tượng hình ảnh cô vuốt tóc anh khi cô nằm cạnh anh trên giường, hơi ấm của cô toả ra, bao phủ lấy anh. Anh muốn cơ thể đầy dặn của Beth quấn trong tấm trải giường của anh, tóc cô trải ra những sợi loăn quăn, đôi mắt xanh nhắm hờ vì thoả mãn. Anh muốn cô với mong muốn mãnh liệt không thể thoát ra, và thậm chí ngay lúc này, bộ phận nam tính của anh đã cứng lên dưới làn nước.
Những giọng nói phiền phức bên ngoài quấy rối sự tưởng tượng của anh. Những câu đe doạ trở nên to hơn và ngày càng lại gần cho đến khi cửa phòng tắm bật mở để thấy Lyndon Mather đang vật lộn với hai người hầu của Ian. Họ là những thanh niên Scotland đi cùng với Ian đến sống trong ngôi nhà anh thuê tại London và nhìn vui mừng khi cuối cùng họ cũng có ai đó để luyện tập cơ bắp.
Ian nhìn lướt qua ba người họ và lại quay trở lại nhìn vào bắp chân đang đặt lên thành bồn tắm. Những người hầu thả Mather ra nhưng vẫn lảng vảng bên cạnh anh đầy cảnh giác.
“Mày lừa lấy chiếc bát của tao, nhưng thể vẫn chưa đủ với mày, phải không, Mackenzie? Beth Ackerley đáng giá một trăm nghìn đồng guineas, thằng kia. Một trăm nghìn, Ian ngắm nghía đám lông xoăn sẫm màu trên cẳng chân. “Cô ấy đáng giá hơn thế nhiều.”
“Ý mày là cô ấy có nhiều hơn?” Mather ngu ngốc hỏi. “Tao sẽ kiện mày. Tao sẽ tóm được mày vì đã lừa lấy hết số tiền đó của tao.” Ian nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh về Beth. “Gửi tới luật sư của Hart.”
“Đừng có trốn đằng sau anh mày, mày là thằng hèn nhát. Tao sẽ phá huỷ mày, London sẽ sôi sục khi tóm được mày. Mày sẽ phải trở lại Inverness, với cái đuôi giữa hai chân (*), thằng ăn phân, đồ chó chết, đồ lợn Scot.”
(*) với cái đuôi giữa hai chân: ý là dời khỏi đâu đó với cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng bởi vì thất bại hoặc mắc lỗi.
Những người hầu cùng gầm lên. Mather rút mạnh một vật nhỏ ra khỏi túi và ném thẳng xuống bồn tắm. Vật đó rơi tõm xuống nước và chìm sâu tận đáy với tiếng kêu leng keng rất nhỏ.
“Tao sẽ kiện mày cả cho giá trị của cái này nữa.”
Ian búng ngón tay với người hầu, để lại những giọt nước trên sàn đá hoa cương. “Mang hắn đi.” Những chàng trai bao quanh lấy Mather, nhưng hắn đã xoay gót và dậm chân bước đi. Hai người hầu theo sau, và khi họ đi hẳn, Curry lẳng lặng vào trong phòng tắm và đóng cửa lại.
“Ái chà,” người hầu nói, lau sạch trán. “Tôi nghĩ hắn chắc chắn sẽ bắn ngài.”
“Không phải ở đây. Hắn sẽ làm điều đó trong ngõ tối, sau lưng tôi.”
“Có lẽ ngài nên dời khỏi thành phố trong một thời gian ngắn, thưa ngài.” Ian không trả lời. Anh nghĩ đến lá thư ngắn của cô Ackerley anh vừa nhận được chiều nay.
Thưa ngài, tôi cám ơn sự can thiệp đầy thiện ý của ngài. Nó đã giúp tôi tránh khỏi một quyết định sẽ khiến tôi vô cùng hối hận. Chắc hẳn ngài đã sớm đọc báo, cuộc đính hôn giữa tôi và bên có liên quan đã kết thúc.
Tôi cũng rất muốn được cám ơn ngài đã hạ mình cầu hôn tôi, điều mà giờ tôi mới nhận ra là để tránh huỷ hoại danh tiếng của mình. Tôi biết ngài sẽ thấu hiểu và không cảm thấy bị xúc phạm khi tôi phải nói lời từ chối đối với lời đề nghị hào hiệp của ngài. Tôi đã quyết định dùng số tài sản mà số phận đã ban cho tôi để đi du lịch. Vào lúc ngài nhận được lá thư này, tôi sẽ dừng chân tại Paris với người bầu bạn, nơi tôi dự định sẽ nghiên cứu hội hoạ, một sở thích tôi luôn muốn học. Xin cám ơn ngài một lần nữa về lòng tốt và lời khuyên của ngài dành cho tôi.
Tôi luôn kính trọng ngài,
Beth Ackerley
“Chúng ta sẽ đi Paris,” Ian nói với Curry.
Curry chớp mắt. ‘Chúng ta ư, thưa ngài?”
Ian moi ở dưới bồn tắm thứ Mather ném xuống, một chiếc nhẫn vàng mỏng tang đính những hạt kim cương bé xíu. “Mather quá nghèo nàn. Cô ấy phải có chiếc nhẫn thật lớn phủ đầy đá saphia, màu xanh giống như màu mắt cô.”
Anh cảm thấy cái nhìn chằm chằm của Curry đè nặng lên người. “Tôi sẽ theo lời ngài, thưa ngài. Tôi sẽ đóng gói đồ luôn chứ?”
“Chúng ta sẽ không đi trong vài ngày tới. Tôi có việc phải giải quyết trước đã.”
Curry chờ để Ian trình bày sơ qua nhiệm vụ, nhưng Ian đã trở lại nghiên cứu chiếc nhẫn trong yên lặng. Anh chìm đắm khi ngắm nhìn những tia sáng láp lánh trên mọi góc cạnh của từng viên kim cương nhỏ xíu cho đến khi nước nguội lạnh, và Curry lo lắng tháo nước chảy thoát ra cống.
******
Thanh tra kiêm thám tử Lloyd Fellows ngập ngừng dừng lại trước khi bấm chuông căn nhà của Sir Lydon Mather ở Park Lane. Thanh tra kiêm thám tử, Fellows tự nhắc nhở bản thân, hắn vừa được thăng chức từ một vị trí trung sĩ đầy khiêm tốn và thấp kém, vì rằng quyết định cũ của ngài cựu cảnh sát trưởng khiến Fellows vẫn cảm thấy bị hạ thấp đến nhục nhã. Nhưng tất cả những thanh tra trưởng già cỗi đều đã yên ổn nghỉ hưu, và cảnh sát trưởng mới đến đã nhận ra điều kì lạ là Fellows đã quá uể oải khi mãi là một trung sĩ.
Đó là lý do Fellows lại mạo hiểm tất cả khi lao đến Park Land theo lời triệu gọi của Mather? Hắn đã đọc lời nhắn với sự háo hức ngày càng tăng, đốt nó rồi sau đó dời văn phòng. Hắn nghiến răng vì chiếc xe ngựa thuê đi chậm chạp cho đến khi hắn đứng trước cửa căn nhà lộng lẫy.
Fellows chẳng thèm thông báo chuyến viếng thăm này cho ngài cảnh sát trưởng. Bất kỳ điều gì liên quan tới nhà Mackenzie đều bị cấm đối với thám tử Fellows, nhưng Fellows cho rằng đó là vì cảnh sát trưởng của hắn không biết điều này nên nó không hề tổn hại đến hắn.
Người quản gia cứng nhắc với chiếc mũi hếch đầy kênh kiệu ra mở cửa và dẫn Fellows vào trong một phòng đón tiếp khá kiểu cách. Mọi người đều bị tống vào căn phòng với những chiếc bàn trải khăn và nhiều tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, có cả những bức chân dung cứng nhắc trong những khung tranh bằng bạc.
Phòng đón tiếp như nói, Chúng tôi có tiền, mặc dù sống ở Park Lane không thực sự thể hiện điều đó. Tuy nhiên, Fellows biết Sir Lyndon Mather đang có chút khó khăn về tài chính. Việc đầu tư của Mather không chắc chắn, và anh cần một nguồn tiền mặt lớn để giúp anh ta thoát ra. Anh ta định cưới một quả phụ với ý định giúp anh ta tránh khỏi phá sản. Nhưng một vài ngày trước đây, xuất hiện trên báo tin đám cưới đã bị huỷ bỏ. Mather chắc hẳn phải cảm thấy túng quẫn vì điều này.
Người quản gia quay lại sau khi Fellows đã đi đi lại lại suốt nửa tiếng, và dẫn hắn tới một phòng khách rộng ngay phía đại sảnh. Lại có rất nhiều bàn phủ khăn, đồ trang trí mạ vàng và những khung ảnh bằng bạc.
Mather, một người đàn ông tóc vàng đẹp trai mà người Pháp hay gọi là yêu đời, xuất hiện và bắt tay hắn. “Rất vui được gặp, ngài thám tử. Tôi sẽ không mời ngài ngồi. Tôi tin rằng ngay khi ngài nghe được điều tôi nói, ngài sẽ muốn lao ra ngoàivà thực hiện ngay việc bắt giữ.”
Fellows che giấu sự khó chịu, hắn ghét khi người khác nói về công việc của mình. Người bình thường thu thập những thông tin về Scotland Yard qua những câu chuyện bịa đặt trên báo, ít thông tin nào trong đó thực sự chính xác.
“Ngài cứ nói bất kỳ điều gì ngài biết, thưa ngài,” Fellows nói.
“Lord Ian Mackenzie đã đi Paris. Vào sáng sớm nay. Quản gia của tôi có tin này từ người hầu của tôi, người này đi chơi cùng một cô gái làm việc trong bếp của Lord Ian. Ngài nghĩ gì về điều đó?”
Fellows cố gắng che giấu việc thiếu kiên nhẫn. Hắn biết Ian Mackenzie đã đi Paris, bởi vì nhiệm vụ của hắn là bất kì lúc nào hắn đều phải biết chính xác Lord Ian Mackenzie đang làm gì vào mọi lúc. Hắn không quan tâm đến những câu truyện ngồi lê đôi mách của những người hâù, nhưng hắn cũng trả lời, “Thật vậy sao?”
“Ngài biết về vụ giết người tại Covent Garden tối qua không?” Mather cẩn thận quan sát Fellows.
Tất nhiên Fellows biết về vụ giết người. Đó không phải vụ án của hắn, nhưng hắn biết chút ít về nó vào sáng sớm nay. Thi thể của một phụ nữ được tìm thấy trong phòng của cô ta tại nhà trọ gần nhà thờ, bị đâm tới chết bằng chiếc kéo may vá của chính cô ta. “Có, tôi có nghe về nó.”
“Ngài có biết ai đi tới căn nhà đó tối hôm qua không?”
Mather mỉm cười hoan hỉ. “Ian Mackenzie, chính là người đó.” Tim Fellows bắt đầu đập nhanh, máu chảy râm ran khắp cơ thể như khi hắn đang làm tình với đàn bà. “Làm sao ngài biết điều này, thưa ngài?”
“Tôi theo dõi hắn, không phải sao? Bọn khát máu Mackenzie nghĩ rằng chúng có thể có mọi thứ theo cách riêng của chúng.”
“Ngài theo dõi hắn? Tại sao vậy, thưa ngài?” Fellows cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng hắn thấy hơi thở thật khó khăn. Cuối cùng, sắp kết thúc rồi.
“Lý do không quan trọng. Ngài có quan tâm đến các chi tiết không?” Fellows lấy ra một quyển sổ nhỏ trong túi áo khoác, mở ra, và tìm bút chì trong đấy. “Tiếp đi.”
“Anh ta đến bằng chiếc xe ngựa của anh ta vào lúc sáng sớm và đi tới Convent Garden. Anh ta dừng lại tại góc của một con ngõ nhỏ, chiếc xe ngựa qua to để vào đó. Anh ta đi bộ vào trong ngõ, vào nhà, ở đó khoảng chừng mười phút, rồi lại vội vàng đi ra. Sau đó anh ta đi tới nhà ga Victoria và bắt chuyến xe lửa đầu tiên. Tôi quay về nhà thì nghe quản gia nói rằng Mackenzie đã đi Pháp, khi tôi mở báo sáng nay và đọc được tin về vụ giết người. Tôi gắn hai sự việc với nhau, và quyết định thay vì nói cho phóng viên, tôi nên hỏi ý kiến của cảnh sát.”
Mather tươi cười rạng rỡ giống như cậu bé học sinh tự hào ba hoa về một đứa trẻ khác. Fellows tóm tắt lại thông tin và viết luôn cả những điều hắn thực sự đã biết.
“Làm sao ngài biết Lord Ian vào đúng ngôi nhà mà vụ án mạng xảy ra?”
Mather luồn tay vào trong chiếc áo choàng và lấy ra một mẩu giấy. “Tôi viết địa chỉ trong này khi tôi theo dõi anh ta. Tôi tự hỏi anh ta đang đến thăm ai. Tôi đã nghĩ chắc là một món hàng ngon mắt của anh ta. Tôi muốn đưa thông tin này cho cô...ờ... cho một người khác.” Hắn đưa tờ giấy cho Fellows. Nhà số 23 phố Victor Court. Đó chính là địa chỉ mà Lily Martin, người từng là gái điếm, được tìm thấy đã chết vào sáng sớm nay. Fellows cố gắng kiềm chế sự phấn khích khi hắn đặt tờ giấy vào trong quyển sổ. Hắn đã từng cố gắng bắt Ian Mackenzie trên khắp bến tầu trong năm năm, và có lẽ những tiến triển mới này sẽ giúp hắn.
Hắn trấn an bản thân. Hắn phải tiếp tục thật cẩn thận - không được sai sót, mọi thứ phải thật chắc chắn để chứng minh điều này là không thể bị bác bỏ. Khi hắn xuất trình bằng chứng cho cảnh sát trưởng, đó sẽ phải là thứ mà cấp trên của Fellows không thể bỏ qua, không thể thờ ơ, không thể tiếp tục giữ yên lặng, bất kể ảnh hưởng lớn của ngài công tước như thế nào, khi Hart Mackenzie cố gắng phủ nhận nó.
“Nếu ngài không phiền, thưa ngài,” Fellows nói. “Hãy giữ thông tin này chỉ ngài biết. ngài yên tâm tôi sẽ hành động ngay, nhưng tôi không muốn đánh động anh ta. Đồng ý chứ?”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Mather vỗ vào mũi và nháy mắt (*). “Tôi là cùng phe với ngài.”
(*) ý là giữ bí mật
“Tại sao ngài lại có tranh chấp với anh ta?” Fellows hỏi, cất sổ và bút.
Tay của Mather nắm chặt chiếc ví. “Đó là vấn đề cá nhân.”
“Có liên quan với việc huỷ bỏ hôn ước với cô Ackerley hay sao?” Người này cũng đã đi Paris, Fellows biết khi kiểm tra thông tin về Mather.
Mather tái mặt. “Tên đê tiện đó cướp cô ấy ngay dưới mũi tôi, kể cho cô ấy một loạt những điều dối trá. Người đàn ông đó là một con rắn.”
Có lẽ quý cô đó đã biết về những ham muốn mãnh liệt của Matther là thích được hành xác giống như hồi còn đi học. Fellows còn biết rằng Mather có một ngôi nhà cho những phụ nữ nơi hắn ta tự cho phép bản thân thực hiện những đam mê kiểu như vậy. Thanh tra Fellows thích biết mọi thứ tường tận.
Mather quay đi. “Tôi không muốn điều này bị lan ra. Những tờ báo....”
“Tôi hiểu, thưa ngài.” Fellows vỗ vào mũi giống như Mather. “Điều này chỉ biết giữa chúng ta.”
Mather gật dầu, mặt vẫn đỏ lựng. Fellows ra về với tâm trạng rất tốt, sau đó trở lại Scotland Yard và xin nghỉ phép.
Sau năm năm, cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy một khe hở trong lớp áo giáp(*) của nhà Mackenzie. Hắn sẽ đặt ngón tay vào cái khe đó và xé toang lớp áo giáp ra từng mảnh nhỏ.
(*) ý là điểm yếu
******
“Bực mình quá.” Beth mang tờ báo ra chỗ sáng hơn ở phía cửa sổ, nhưng những dòng chữ li ti vẫn không thay đổi.
“Chuyện gì vậy, thưa cô?” Katie Sullican, một cô gái trẻ người Ai-len lớn lên trong giáo xứ của chồng Beth, người bầu bạn mới thuê của cô, đang tìm và sắp xếp lại những chiếc găng, dây buộc mà Beth mua từ một cửa hàng quần áo ở Paris. Beth quẳng tờ báo xuống và nhấc cái túi thời trang của cô lên. “Không có gì quan trọng. Chúng ta đi chứ?” Katie lấy khăn choàng và ô, lẩm bẩm một cách ủ rũ, “Chúng ta phải đi một đoạn xa mới lên tới đỉnh đồi rồi chỉ thấy cô nhìn chăm chằm vào tờ giấy trắng.”
“Có lẽ hôm nay tôi sẽ có cảm hứng.”
Beth và Katie ra khỏi căn nhà nhỏ mà Beth đã thuê và đi trên một chiếc xe ngựa độc mã mà người hầu của cô ở Pháp đã thuê. Cô có thể kiếm được một chiếc xe ngựa lớn hơn với cả người đánh xe, nhưng tính tiết kiệm của Beth đã thành thói quen. Cô thấy chẳng có lý do gì để trả tiền cho một phương tiện tốn kém mà cô không cần đến. Hôm nay cô đánh xe đầy điên cuồng, bàn tay đi găng của cô giật liên tục, nhiều đến mức ảnh hưởng cả đến con ngựa và Katie. Tờ báo mà cô đọc sáng nay là tờ Telegraph của London. Cô cũng đặt mua một vài tờ báo của Paris, cha cô đã dạy cô nói và đọc tiếng Pháp thành thạo, nhưng cô vẫn muốn theo dõi những sự kiện xảy ra ở trong nước. Điều làm Beth bực tức đó là mẩu tin về việc Lord Ian và Cameron Mackenzie gần như đã đánh nhau trong nhà hàng, ẩu đả vì phụ nữ. Người phụ nữ được cho là cô ca sĩ giọng nữ cao nổi tiếng, người mà đã làm Beth say mê ở Convent Garden vào tuần trước. Rất nhiều người đã chứng kiến việc này và tường thuật lại trên báo với niềm thích thú.
Beth rung dây cương làm con ngựa lắc lắc đầu. Mặc dù Beth không hề hối tiếc việc từ chối lời cầu hôn của Lord Ian, những cô vẫn cảm thấy khó chịu khi anh đã cãi nhau với anh trai chỉ vì một cô ca sĩ ngực bự ngay sau khi bị Beth từ chối. Cô thích anh cảm thấy có chút gì tiếc nuối.
Cô cô gắng quên đi mẩu tin và tập trung đánh xe đi qua những đại lộ rộng lớn của Pháp để đến những đường phố vùng Montmartre đông đúc. Ở đỉnh đồi, cô tìm được một cậu bé trông ve và ngựa, rồi trật vật đi bộ tới bãi cỏ xanh cô thích. Katie càu nhàu đi đằng sau cô. Montmartre vẫn còn hơi hướng của một ngôi làng, với những con đường nhỏ quanh co, những khung cửa sổ phủ đầy những bông hoa của mùa hè và những cái cây nằm rải dác dọc xuống phố. Nó khác xa với những đại lộ và những công viên công cộng rộng lớn ở Paris, đó là lý do Beth hiểu tại sao các nghệ sĩ và người mẫu của họ lũ lượt kéo nhau đến Montmartre. Thuê người mẫu và tiền thuê nhà khá rẻ. Beth đặt khung vẽ ở vị trí cũ và ngồi xuống, bút chì đặt sẵn sàng trên tờ giấy vẽ trắng tinh. Katie ngồi phịch vào chiếc ghế dài bên cạnh cô, bơ phờ nhìn những nghệ sĩ, những nghệ sĩ tương lai, và những người đi cùng đang lang thang trên phố. Đây là ngày thứ ba Beth ngồi đây để nghiên cứu phong cảnh Paris, ngày thứ ba mà tờ giấy của cô vẫn trống không. Cô nhận ra rằng, sau khi háo hức mua bút, giấy, và khung vẽ thì cô chẳng có ý tưởng khái niệm về việc vẽ như thế nào. Mặc dù vậy, cô vẫn leo lên đồi vào mỗi buổi chiều và bày biện mọi thứ. Nếu không có việc gì khác, cô và Katie cũng được tập thể dục rất nhiều.
“Cô có nghĩ cô ấy là người mẫu của hoạ sĩ không?” Katie hỏi. Cô gái hất cằm về một phụ nữ có mái tóc màu đỏ đáng yêu đang đi tản bộ cùng một vài quý cô khác ở phía bên kia đường. Người phụ nữ mặc một chiếc váy xám nhạt với áo khoác mỏng để lộ lớp váy bên trong trang trí bằng ruy-băng. Chiếc mũ nhỏ trang nhã đính những bông hoa vơi ren và đội hơi nghiêng đầy khiêu gợi phía trên mắt. Chiếc ô rất hợp với bộ váy, và cô cầm nó nghiêng một góc độ rất vừa phải.
Sự quyến rũ toả ra xung quanh cô khiến mọi người đều ngoảnh lại khi cô đi qua. Cô không hề chủ tâm làm việc này. Beth nghĩ vậy với chút ghen tị. Mọi thứ của cô ấy đầy mê hoặc. Đơn giản việc ngắm nhìn cô ấy khiến cảm giác rất vui vẻ.
“Tôi không biết,” Beth trả lời sau khi quan sát thật cẩn thận.
“Nhưng cô ấy chắc chắn là rất xinh đẹp.”
“Em ước em thật xinh đẹp để làm người mẫu.” Katie thở dài. “Những em không thể. Người mẹ yêu quí của em sẽ quất roi lên da em. Họ phải là những quý cô xấu xa ghê tởm, cởi bỏ quần áo để được làm mẫu vẽ.”
“Có lẽ.” Người phụ nữ biến mất phía góc đường với những người bạn, vượt ngoài tầm nhìn.
“Và còn ông kia thì sao? Ông ấy trông giống một nghệ sĩ.”
Beth liếc nhìn về phía Katie chỉ và sững lại. Người đàn ông đó không có khung vẽ - anh ta đang ngồi uể oải trên chiếc ghế dài với hai chân đặt lên và đăm chiêu ngắm một thanh niên trẻ đang vẽ trên nền vải bạt. Đó là một người đàn ông to lớn, gần như choán hết chiếc ghế đá mỏng manh. Anh có mái tóc đen pha đỏ, một khuôn mặt vuông rắn rỏi, và một bờ vai rộng lôi cuốn thú vị. Hơi thở của Beth như trở lại khi cô nhận ra người đàn ông đó không phải, thực sự không phải là Lord Ian Mackenzie. Anh ta trông rất giống Ian, mặc dù có cùng khuôn mặt bí hiểm, cùng một dáng vẻ quyền lực, cùng một khuôn hàm. Nhưng mái tóc người đàn ông này đỏ hơn trong nắng, anh ta đang đặt mũ bên cạnh ở trên ghế.
Anh ta khẳng định là một Mackenzie khác. Cô đã đọc tin là Hart, Công tước Kilmorgan, đã đi đến Rome trong một thương vụ với chính phủ, cô đã gặp Lord Cameron ở London, do vậy dùng phương pháp loại trừ, đây phải là Lord Mac, một hoạ sĩ nổi tiếng.
Như thể cảm thấy cái nhìn chăm chú của cô, Lord Mac quay đầu lại và nhìn thẳng vào cô.
Beth đỏ mặt và cúi mắt nhìn vào tờ giấy trắng. Thở khó khăn, cô đặt bút lên trang giấy và vẽ một đường vụng về. Cô để bản thân chăm chú vào những dòng kẻ và thêm dòng nữa, cho đến khi một cái bóng bao trùm tờ giấy. “Không phải như vậy,” một giọng nói trầm ầm ầm phát ra.
Beth giật mình và ngước lên, vượt qua một chiếc áo gilê bằng lụa có vân, và một chiếc cà-vạt thắt lỏng lẻo là một đôi mắt dữ dội rất giống mắt của Ian. Điểm khác biệt đó là cái nhìn của Mac gần như tập trung hoàn toàn vào cô thay vì di chuyển đi như một tia nắng khó nắm bắt.
“Cô cầm bút sai rồi” Lord Mac đặt bàn tay đi găng thật lớn lên tay cô và xoay cổ tay đứng lên.”
“Làm thế này thật khó.”
“Cô sẽ quen thôi. “ Mac ngồi xuống bên cạnh cô, choán hết mọi không gian của chiếc ghế. “Hãy để tôi chỉ cho.”
Anh hướng bàn tay cô lên trang giấy, tô lại các nét vẽ cô vừa làm cho đến khi chúng trông giống hình dáng cong cong của chiếc cây trước mặt.”
“Thật ngạc nhiên,” cô nói “ngài thấy đấy Tôi chưa bao giờ học vẽ trước đây,.”
“Vậy tại sao cô lại ở đây với khung vẽ?”
“Tôi nghĩ tôi nên thử.”
Mac nhíu mày, nhưng vẫn để tay lên tay cô và giúp cô vẽ một nét khác.
Cô nhận ra Anh ta đang tán tỉnh mình, Cô chỉ có một mình với người bạn gái, cô đã nhìn chằm chằm vào anh, và đây là Pari. Anh ta chắc hẳn nghĩ rằng cô muốn một mối quan hệ bất chính. Điều cuối cùng cô cần là nhận được lời đề nghị của một Mackenzie khác. Có lẽ những tờ báo sẽ đăng tin về việc đánh nhau của Ian và Mac vì cô. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô không khiến cô thấy sự rung động ấm áp cô có với Ian. Cô đã mơ về đôi môi đầy nhục cảm của Ian chậm rãi lướt trên môi cô hàng đêm, và khi cô giật mình tỉnh dậy, cơ thể cô nhức nhối, ướt đẫm và cuốn lộn xộn trong tấm ga giường. Cô nhìn nghiêng Mac. “Tôi đã gặp em ngài, Lord Ian ở Convent Garden vào tuần trước.”
Cái nhìn của Mac túm chặt lấy cô. Mắt anh không vàng như mắt Ian, chúng có màu đồng với những đốm nâu. “Cô gặp Ian?”
“Đúng vậy, anh ấy đã làm một việc rất tốt cho tôi. Tôi cũng gặp Lord Cameron, nhưng rất ngắn ngủi.”
Mac nheo mắt. “Ian giúp cô một việc tốt?”
“Anh ấy cứu tôi khỏi một sai lầm nghiêm trọng.”
“Sai lầm kiểu gì?”
“Tôi không muốn thảo luận điều gì ở Montmartre này.”
“Tại sao không? Cô là kẻ quái nào thế?” Katie bước đến từ phía Beth. “Ồ, thật là thô lỗ”
“Im lặng, Katie. Tên tôi là Ackerley.” Mac quắc mắt. “Tôi chưa bao giờ nghe nói về cô. Cô đã giở trò gì để lân la làm quen em trai tôi?” Katie nhìn chằm chằm vào Mac với tính bộc trực của người Ai-len. “Cô ấy là người thừa kế giàu có, thực sự cô ấy là thế. một quý cô cao quý sẽ không nhận sự thô lỗ từ loại quý ông trơ tráo ở trong một công viên nước Pháp.”
“Katie,” Beth nhắc cô yên lặng. “Xin ngài thứ lỗi, thưa ngài.”
Cái nhìn sắc nhọn của Mac lướt qua Katie rồi quay trở lại Beth. “Cô chắc chắn đó là Ian?”
“Anh ấy giới thiệu với tôi là Lord Ian Mackenzie,” Beth nói. ‘Tôi cho rằng anh ấy chắc phải là một kẻ lừa đảo biết cách che dấu sự giả trang rất xuất sắc, nhưng điều này không bao giờ xảy ra với tôi.” Mac trông không ấn tượng lắm về câu hài hước của cô. “Anh ấy chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi.”
Mac thả tay cô ra, sự căng thẳng biến dần. “Đó chính là em tôi.”
“Không phải cô ấy vừa nói thế sao?” Katie vặn lại. Mac quay đi, nghiên cứu những người qua đường và giống như một nghệ sĩ đang cố gắng tìm cảm hứng từ những gì anh ta thấy. Khi anh quay lại nhìn Beth, cô giật mình khi nhìn thấy hơi ẩm trên hàng mi của anh.
“Cô cột dây con chó săn của cô lại, cô Ackerley(*). Cô nói cô không biết vẽ. Cô có muốn tôi dạy cô không?”
“Như là sự bồi thường cho sự khiếm nhã của tôi?”
(*) ý nói về Katie
“Coi như trò giải trí của tôi.”
Cô rõ ràng là ngạc nhiên. “Mọi người khắp mọi ngõ ngách đều muốn tranh của ngài. Tại sao ngài lại muốn dậy một kẻ mới vào nghề như tôi vẽ?”
“Để tìm sự khác lạ. Pari làm tôi buồn chán.”
“Tôi thấy nó thật hấp dẫn. Nếu nó làm ngài chán, tại sao ngài ở dây?”
Mac nhún vai, điệu bộ rất giống Ian. “Khi ai đó là nghệ sĩ, họ tìm đến Pari.”
“Họ làm vậy, vậy ai đó cũng thế?”
Hàm của anh như bạnh ra. “Tôi tìm được một tài năng thực sự ở đây và cố gắng giúp ai đó tiến bộ.”
“Tôi chẳng có chút tài năng.”
“Ngay cả như vậy.”
“Đó sẽ là cơ hội để ngài tìm hiểu tại sao Lord Ian lại quan tâm đến một người như tôi,” cô đưa ra giả thuyết. Một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Mac, một nụ cười sáng chói mà Beth tưởng tượng tất cả phụ nữ khi nhìn thấy sẽ ngã rạp xuống chân anh. “Tôi có nên làm như vậy không, cô Ackerley?”
“Tôi tin rằng ngài nên thế, thưa ngài. Được rồi, vậy thì. Tôi chấp nhận.” Mac đứng lên và với lấy cái mũ anh đặt trên nền đất. “Ở đây vào lúc hai giờ chiều ngày mai. Nếu trời không mưa.” Anh hướng mũ về phía Beth và khẽ cúi đầu chào. “Chúc một ngày tốt lành, cô Ackerley. Và cả chó săn.” Anh đội mũ lên đầu và quay đi, áo khoác đung đưa theo mỗi bước chân. Toàn bộ nữ giới đều quay lại ngắm nhìn anh khi anh đi qua.
Katie dùng quyển sách vẽ của Beth để quạt. “Không nghi ngờ gì, Ông ta thật đẹp trai, cho dù thật thô lỗ.”
“Tôi thừa nhận ngài ấy rất thú vị,” Beth nói.
Cô không biết tại sao người đàn ông này muốn tìm hiểu tất cả về cô, nhưng cô định dùng anh ta để hiểu thêm về Lord Ian.
Cô thực sự quá tò mò, Beth, cô gái của tôi, bà Barrington thường nói với cô như thế. Một quý cô trẻ tuổi sẽ kèm hấp dẫn vì điểm này. Beth đồng ý với bà. Cô đã thề sẽ không liên quan gì đến nhà Mackenzie, và tại đây cô đang chấp nhận cuộc gặp với Lord Mac vì hy vọng tìm hiểu nhiều hơn về em trai anh ta. Cô mỉm cười với chính mình, khi biết rằng cô mong chờ nhiều điều hấp dẫn vào buổi chiều ngày mai. Nhưng khi Beth quay lại Montmartre vào ngày hôm sau, mặt trời đã đứng bóng rực sáng trên cao, đồng hồ đã điểm hai tiếng và Lord Mac thì chẳng thấy đâu cả.