Skye bước đến cửa sổ nhìn theo El Diablo. Ánh nắng sơn lên khu trại những hình thù ngộ nghĩnh chỗ sáng, chỗ tối. Bóng của El Diablo ngả dài sau lưng như 1 dấu hỏi màu tím khi hắn đang bước xuống những nấc thang đá, ra chỗ ngựa đang đứng đợi.
Khi hắn đến nơi, Skye thấy hắn dừng lại, có vẻ lưỡng lự, rồi quay sang nói với 1 cận vệ. Chắc chắn là đang ra chỉ thị. Anh chàng cận vệ quay đi, bắt tay làm loa gọi tên 1 người nào đó.
-Josné! Josné!
Tiếng kêu của anh ta vang lộng khắp khu hang động. Nghe lệnh triệu tập, 1 người đàn ông nhỏ thó xuất hiện trước 1 cửa hang, rồi vội vã chạy ào xuống hàng hiên đến bên El Diablo.
Ông ta là người gù lưng, Skye không hiểu có chuyện gì mà El Diablo phải gọi ông ta. Họ đứng nói 1 lúc bên cạnh nhau, tạo nên 1 hình ảnh tương phản lạ lùng. Josné thì xấu xí, biến dạng ngược lại với El Diablo cao lớn, vai rộng, tuấn tú mọi điểm đều đáng chú ý.
Nói xong, hắn lên ngựa nhập bọn cùng với những người cận vệ gaucho phi ra ngoài trại để lại đằng sau 1 đám mây bụi đỏ óng ánh trong không gian ngập tràn ánh nắng.
Khẽ thở dài Skye quay lại trường kỷ. Cô phân vân không biết ngày mai mình nên đi chung với bọn gaucho hay không. Biết rằng ra bên ngoài – là có được niềm hân hoan khi ngựa phi vun vút, là luôn luôn nếm được cảm giác tự do phấn chấn khi đắm mình trong đồng cỏ hoang rắc đầy hoa. Dù trong giây phút cay bị cầm tù đắng nhất, Skye vẫn cảm nhận được sự diệu kỳ của những cánh đồng bao la bát ngát trải dài trước mắt.
Cô vươn tay qua khỏi đầu, có lẽ hôm nay là lúc tốt nhất để nghỉ ngơi yên định – ngày mai sẽ hứa hẹn nhiều hứng khởi sôi động. Nhưng khi cô vừa ngồi xuống trường kỷ, bên ngoài có tiếng gõ cửa và Neengai bước vào.
-Bây giờ bà gặp thợ may được không, senora?
-Thợ may? Skye hỏi, tưởng mình hiểu lầm cô gái Indian, hay cô ta phiên dịch sang tiếng Spanish không đúng.
-Si, si, senora, thợ may. Ông ấy muốn lấy số đo cho bà.
-Có chuyện gì vậy? Skye hỏi rồi nhận ra khả năng ngôn ngữ giới hạn của Neengai, cô nói thêm, “cứ cho ông ta vào, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy sau.”
Neengai ra mở cửa cho Josné. Anh ta lễ phép cúi chào, Skye thấy ông ta là 1 người trung niên, mặt hằn sâu nét đau khổ chịu đựng, ánh mắt khiêm tốn hoà nhã.
-Ông cần gì?
-Buenos dias, senora. El Cabeza ra lệnh cho tôi may cho bà 1 bộ y phục, quần bombachas và 1 áo khoác ngắn.
Skye mỉm cười và hiểu ra ngay, El Diablo đã tiên liệu mọi chuyện. Ngày mai nếu cô đi với bọn họ, cô phải cải trang cho thích hợp, trang phục phải giống như những người gaucho. Rồi cô chực nhớ là thời gian còn lại không nhiều trước khi họ đến Jacara.
-Ông có thể may xong vào sáng mai không?
-Si, si, senora, tôi sẽ làm qua đêm luôn. Nếu tôi lấy số đo của bà bây giờ, tôi nhất định sẽ may kịp.
-Làm nhanh đến như vậy, ông thật hay quá, nhưng còn giày ủng thì sao? Nếu tôi mặc bombachas, tôi cần 1 đôi ủng da.
-El Diablo đã suy tính hết cả rồi, senora. Tôi đã thưa cùng ngài là có nhiều cậu trẻ trong trại từ khi tới đây vẫn chưa lôi đồ đẹp của mình ra mặc, thế nào trong bọn chúng cũng có đứa có giầy mới. Tôi sẽ đi hỏi thăm vòng quanh sau khi đo cho bà.
Ông ta lấy thước dây trong túi ra và bắt đầu hí hoáy đo đạc. Người thợ may này ăn nói lịch sự nhã nhặn khác xa bọn gauchos, Skye đoán ông ta xuất thân từ tầng lớp cao.
Diện mạo ông ta sạch sẽ tươm tất, không giống như vẻ luộm thuộm của đa số dân trong trại. Quần áo ông ta mặc toàn là hàng sang trọng được may cắt khéo léo.
-Tại sao ông lại đến đây? Cô buột miệng hỏi.
-Nếu biết được bà sẽ ngạc nhiên lắm, ông ta trả lời bằng giọng trầm trầm, “tôi có cửa hiệu của mình ở Jacara. Tôi là thợ may giỏi nhất trong thành phố. Mọi người có tiền muốn may quần áo đẹp đều đến chỗ tôi.”
-Rồi chuyện gì xảy ra cho ông? Skye hỏi tới.
-Tôi đã phạm sai lầm, senora, là thúc dục một nhân viên chính phủ thanh toán hóa đơn. Ông ta đã nợ tôi 1 số tiền rất lớn trong ba năm qua. Tôi không kiên nhẫn nổi nữa – tôi đòi trả tiền và dọa sẽ đem ông ta ra tòa.
-Tiếp theo đó thì sao?
-Bạn bè tôi đã cảnh cáo là thế nào tôi cũng bị bắt vì tội phản loạn. Tội này đâu có dễ chứng minh, dĩ nhiên rồi, nhưng trong Jacara nếu ai chống lại tướng quân Alejo sẽ bị bỏ tù hàng tháng trời trong lúc đợi xử án. Tôi biết các nhà tù này ra sao, nếu bị tống vào trong đó, tôi sẽ không toàn mạng trở ra. Vì thế tôi bỏ trốn, senora.
-Thật là câu chuyện khủng khiếp! Skye thốt lên phẫn nộ.
Một nụ cười nhẹ buồn bã thoáng trên môi Josné, mắt ông trở nên u uẩn.
-Tôi phải bỏ nhà, bỏ tiệm mà tôi đã dày công vun đắp. Tôi nói với vợ tôi là đi mua thêm hàng, sau đó đến đây xin El Cabeza 1 chỗ trú thân.
-Ông có hay biết chuyện gì xảy ra sau khi ông bỏ đi không?
-Si, senora. Bọn cảnh sát cùng vệ binh của biệt điện kéo tới tìm tôi. Họ bảo vợ tôi, tôi là kẻ phản loạn phải bị đem ra xét xử, y hệt như bạn bè tôi từng cảnh cáo.
-Sao người ta lại để những chuyện tồi tệ nhục nhã như vậy xảy ra. Skye kêu lên tức tối.
Người thợ may nhún vai.
-Tướng quân Alejo quyền lực lớn lắm, senora. Xin bỏ qua cho tôi đã làm phiền bà với những chuyện không vui. Quần áo của senora sẽ có sẵn vào sáng mai.
Josné chào cô như chào 1 nữ hoàng rồi bước ra ngoài.
-Tội nghiệp cho ông ấy quá! Skye nói lớn.
Bọn độc tài trăm người như một, đau khổ và bất công là 1 phần không thể chia cắt được trong thể chế của bọn họ bất cứ nơi đâu họ trị vì!
Trời nóng, Skye đột nhiên thấy mệt mỏi. Cô định sẽ vào phòng ngủ - có lẽ ngủ trên giường của cô sẽ thoải mái hơn ở ngoài trường kỷ. Cô đi đến bàn trang điểm cởi áo đầm ra, 1 chiếc kim gài lẫn trong gấu áo cào 1 đường dài trên tay cô. Có lẽ người thợ may đã bỏ sót khi may áo cho cô ở London.
Vết trầy không nghiêm trọng mấy, chỉ chảy máu chút xíu. Khi cầm máu bằng chiếc khăn tay Skye nghĩ tốt hơn là sát trùng bằng iodine hay thuốc khử trùng. Trong suốt thời gian du lịch ở biển Caribbean, chú Jimmy, người rất cẩn trọng đến sức khỏe mình, lúc nào cũng căn dặn cô phải chăm sóc đặc biệt cho mỗi loại thương tích ra sao - bị trầy hay côn trùng cắn...
-Ôi chú phiền quá! Cô thường trêu ông như vậy, nhưng ông vẫn lập đi lập lại cảnh giác cô.
-Chú có người bạn chết ở vùng nhiệt đới, chỉ vì xem thường 1 vết cắt nhỏ trên ngón tay. -Chú chưa bao giờ quên được anh ta phải chịu đau đớn ra sao trước khi qua đời. Cháu phải hết sức cẩn thận, Skye à.
Những vùng khí hậu nóng nguy hiểm lắm.
Giờ đây nhớ lại lời cảnh giác của chú mình, cô cười gượng nghĩ rằng mình đã lơ đi lời căn dặn của chú nhiều lần rồi, ít ra lần này cũng phải để tâm 1 chút. Lục lọi hết các ngăn kéo trong phòng, nhưng không không tìm thấy thuốc cô đành khoác áo choàng đi qua bên phòng El Diablo.
Cô thường vào phòng El Diablo khi hắn đi vắng, nên cũng không lạ lùng gì với đồ vật trong đó. Phòng có mắc 1 chiếc võng lớn thay thế cho giường, bề ngang rộng 6 feet đan bằng lông vũ của chim Toucan, mềm mại và dẻo dai như loại nón panama, là loại giường thoải mái nhất cho khí hậu nhiệt đới. Còn 1 vài đồ vật nữa – bàn, tủ ngăn, và 1 tủ lớn đựng quần áo.
Đồ trong đây cũng như hang ngoài đều là đồ Spanish, rất thanh nhã và có giá trị của đồ cổ danh tiếng. Skye biết mấy món này được dọn tới đây từ chỗ ở trước kia, trước khi El Diablo bị tướng quân Alejo trục xuất.
Cũng tương tự như phòng của cô, phòng này không có lối thông ra ngoài, chỉ có 1 cửa sổ chấn song sắt nhìn ra hàng hiên đá. Cô nhìn quanh các mặt bàn và mặt tủ để tìm thuốc, nhưng chỉ thấy đủ loại vật dụng linh tinh. Vẫn không thấy thuốc, cô cẩn thận lục tiếp trong các ngăn kéo.
Hai ngăn trên cùng đựng cravat và khăn tay, ngăn kế là đồ lót, còn cái chót thì để chemise. Vẫn không thấy đồ cô muốn tìm, cô toan mở luôn tủ treo quần áo thì thấy bên cạnh giường có 1 chiếc bàn nhỏ có ngăn kéo. Ngăn này quá hẹp để chứa chai lọ, nhưng cô muốn lục luôn, vì mọi chỗ khác cô hầu như đã xem qua.
Cô kéo ngăn ra – đã bị khóa lại. Cô nôn nóng giựt mạnh thêm lần nữa, chợt ngạc nhiên khi thấy miếng gỗ giữ ổ khoá tuột ra rớt xuống đất. Chiếc bàn này cũng cổ xưa như các đồ gỗ khác. Bàn làm bằng gỗ ghép tuyệt đẹp, cô hơi ân hận là đã vụng tay làm hư 1 món thủ công tinh xảo xưa cả trăm năm. Nhặt miếng gỗ lên cô hy vọng mình có thể ráp nó lại như cũ, nhưng cô bỗng thấy có giấy tờ để trong ngăn. Tính tò mò nổi lên, cô phân vân không biết đó là thứ giấy tờ gì quan trọng mà El Diablo phải cất ở chỗ này thay vì để trong bàn viết ở hang ngoài, như hầu hết các văn thư khác.
Skye kéo ngăn ra thêm 1 chút, mấy thứ này có lẽ là các văn kiện pháp luật. Dùng 1 tay kéo thử ra cô thấy giấy đó thoạt nhìn giống như hộ chiếu Anh quốc, quá kinh ngạc cô rút hẳn ra.
Trong 1 lúc lòng cô dấy nên nỗi băn khoăn khi tọc mạch những chuyện không liên quan tới mình. Nhưng cô hất đầu, mặc kệ hắn, đối phó với loại người như El Diablo điều này có thể châm chước. Những thứ dấu kín ở đây có thể sử dụng như vũ khí chống lại hắn sau này. Tại sao cô lại ngần ngại dùng bất cứ phương pháp nào, cho dù về phương diện đạo đức có đáng trách đến đâu, để hơn cơ đối phương của mình?
Hộ chiếu Anh quốc! Không thể lầm lẫn được, cũng bìa ngoài màu xanh đen, rồi những chỗ lõm xuống in tên tuổi và các con số. Skye đứng yên bất động, nhìn đăm đăm vào dòng tên khắc trên hộ chiếu, rồi vội vã mở ngay ra. Khuôn mặt của El Diablo trong tấm ảnh đang chăm chăm nhìn thẳng vào cô.
Hắn trông trẻ hơn nhiều khi chụp tấm ảnh này, nhưng đường nét vẫn thế - mạnh mẽ, uy nghi như chim ưng, mắt sâu dưới hàng mày thẳng, cằm vuông, miệng cương quyết, cùng mái tóc màu sẫm chải ngược ra sau. Người trong ảnh đích thực là El Diablo, nhưng tên lại là Guy Tremayne!
Hàng chữ được viết rất rõ ràng bên ngoài hộ chiếu – ông Guy Tremayne – bên dưới ảnh là chữ ký, y hệt như nét chữ của El Diablo!
Thật quá sức tưởng tượng của Skye, cô chưa bao giờ nghĩ thân thế của El Diablo lại uẩn khúc dường này. Cô lướt qua trang đối diện, hắn sinh tại Bredon ở Worcestershire, tháng 10 này được 34 tuổi, quốc tịch Anh quốc! Cô thình lình suýt thét lên – không thể nào El Diablo lại là người Anh. Ngay từ lúc ban đầu cô đã nghĩ hắn là dân Mariposa, giờ đây cô thấy mình quá ngu không thể nào đoán nổi thân thế của El Diablo hoàn toàn trái ngược với diện mạo bên ngoài của hắn.
Đường nét của hắn quả thật mang rất nhiều điểm đặc trưng của nòi giống Mariposa, đặc biệt là màu da ngăm bởi ánh mặt trời nhiệt đới, tương tự như đa số người dân hậu duệ giòng máu Spanish. Nhưng Skye đoán nếu không ra nắng nhiều, màu da của hắn sẽ trắng như cô.
Lẽ ra cô nên đoán được sự khác biệt này. Thí dụ như cách hắn nói năng, không những hắn tinh thông Anh ngữ mà còn sử dụng thành ngữ rất tài tình. Còn nữa, sự sơ hở khi vô tình hắn nhắc đến Rowland Ward. Lúc ấy cô cứ ngỡ là hắn lầm lẫn, nhưng giờ đây hóa ra hắn đích thị là con dân xứ sở sương mù!
Thật khó mà tin được khi cô biết quá rõ là hắn ghét Anh quốc đến nhường nào. Hắn chưa bao giờ nói đến nơi chôn nhau cắt rốn của mình mà không nhạo báng hay thốt ra những lời khiếm nhã. Đã hàng trăm lần hắn đưa ra những nhận xét miệt thị dân Anh, đặc biệt là với phụ nữ Anh. Có điều gì bí ẩn ở đây, nhưng trong lúc này Skye chỉ biết được El Diablo là người Anh. Và đằng sau câu chuyện này có điều gì đó thâm sâu tế nhị mà cô không thể nào làm sáng tỏ, khiến sự việc càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết rằng kẻ giam cầm chinh phục cô lại có chung giòng máu với cô.
Skye nhớ lại lần cô hỏi tại sao hắn gọi là El Diablo.
-Có 1 phụ nữ đặt tên đó cho tôi.
-Tại sao, vào lúc nào?
-Cách đây nhiều năm tại một trong những buổi họp đầu tiên tôi đã tụ tập những người đang chịu đựng áp bức của Alejo.
-Chuyện gì xảy ra?
-Người phụ nữ đó bất đồng ý kiến với tôi trong những lý do cá nhân. Bà ta hét lên “đừng nghe lời hắn ta, hắn nói năng như là ác qủy, nhìn giống qủy, làm tình cũng giống qủy - thật ra hắn đúng là qủy!”
-Rồi sau đó ra sao?
-Bà ta muốn đâm tôi. Khi tôi cản được, bà ta lại ôm lấy cổ tôi rồi hôn tôi.
-Chỉ vậy thôi sao?
-Mọi người trong buổi họp reo hò muốn vỡ nhà.
-Bởi vì bà ta hôn ông?
-Bởi vì tôi có quyền năng làm cho bà ta muốn hôn tôi - quyền năng của qủy vương, đương nhiên rồi! Hắn nói thêm 1 cách chế giễu.
-Đương nhiên!
-Một quyền năng lúc nào cũng hữu hiệu với người khác, nhưng dường như với em thì không được. Tại sao thế?
Skye nhún vai.
-Có lẽ tôi được Ngọc Hoàng Thượng Đế che chở!
-Tôi nghi lắm! Lại đây nào!
Cô lo lắng liếc nhìn hắn. Lúc đó hắn đang dựa người trên 1 chiếc ghế tựa, thái độ dường như rất ung dung nhàn nhã. Cô muốn từ chối không tuân theo, nhưng lại biết quá rõ phản kháng là vô dụng. Chậm chạp đứng lên, cô bước tới trước mặt hắn. Ánh nến *** sáng trên tóc, trên bờ vai trắng nuột nà, trên gương mặt lạnh nhạt kiêu hãnh dù thâm tâm đầy căng thẳng. Mắt hắn lướt khắp mọi chi tiết trên người cô như đang định giá 1 món hàng.
-Tôi đang tìm tì vết trên người em. Cuối cùng hắn cất tiếng.
-Y hệt như 1 nô lệ trong chợ buôn người. Skye hét ầm lên, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu khiến cô quên hết mọi cảnh giác. “Ông có cần xem luôn răng tôi không? Bọn thương buôn luôn luôn xem xét răng cỏ của nô lệ đó.”
-Về phương diện lịch sử, nếu cần phải chính xác thì, El Diablo chậm rãi nói. “Em đã quên 1 sự việc quan trọng.”
-Việc gì?
-Những người nô lệ đó đều khỏa thân.
Căn phòng bỗng rơi vào yên lặng đột ngột. Mặt Skye bừng đỏ, cô cúi gằm xuống.
-Cái biệt hiệu người ta đặt cho ông thật là đích đáng. Cô kêu lên giận dữ, căm ghét hắn vì như thói thường hắn lại trêu chọc cô, hành hạ cô theo cái kiểu lạ lùng không sao cắt nghĩa nổi.
Skye áp tay lên mắt 1 lúc lâu, cố gắng tìm hiểu tại sao tinh thần dân tộc của hắn lại có sự phân tranh đến như vậy, lại làm cho quan hệ của họ càng ngày càng quá quắt hơn so với trước đây. Rồi không ngăn được ý nghĩ đang bộc phát, cô vội vã lôi hết giấy tờ trong ngăn kéo ra.
Văn kiện này được niêm phong bằng 1 dấu chì nặng bên ngoài, viết bằng tiếng Spanish rất khó chuyển dịch. Cuối cùng cô nhận ra nó liên quan đến sự chuyển đổi quốc tịch của El Diablo. Hắn đã trở thành 1 công dân Mariposa. Skye đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể nào nắm bắt được ý nghĩa hoàn chỉnh của tờ văn thư qua hàng chữ “Trở thành huyết thống Mariposa.”
Cô nhíu mày – không thể nào đúng được, chắc cô đọc sai rồi. Duy chỉ có 1 điều chắc chắn Guy Tremayne đã trở thành Guido Tremayna, công dân Mariposa.
Cô gấp tờ giấy lại. Đi với bản văn kiện là 1 phong bì, trong đó có tấm ảnh của 1 phụ nữ. Ảnh được chụp bởi 1 nhà nhiếp ảnh Mayfair nổi tiếng. Người trong ảnh là 1 phụ nữ tóc vàng trẻ xinh đẹp, đang cười tươi, ánh mắt khêu gợi. Cô ta ắt hẳn là người Anh, còn là 1 phụ nữ qúy tộc, nhưng đồng thời cô ta cho người đối diện 1 ấn tượng rằng cô ta ý thức được mình rất đàn bà, rất quyến rũ.
Skye nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trong tấm ảnh. Có phải đây là nguyên nhân El Diablo chối bỏ Anh quốc, là lý do hắn căm thù tất cả phụ nữ của đất nước này?
Lòng cô dấy lên 1 ác cảm lạ lùng về người phụ nữ xa lạ này. Cô nôn nóng tìm xem còn thứ gì khác trong ngăn tủ, tuốt đằng sau là 1 chiếc hộp mỏng và hẹp. Skye kéo nó ra, thấy 1 mảnh giấy rơi xuống đất. Nhặt miếng giấy lên cô thấy đó là mảnh báo cắt ra từ 1 tờ báo ngoại quốc. Skye đọc ngay những hàng chữ in trên đó, với 1 cảm giác càng lúc càng hoài nghi.
Nhật báo London đã thông báo tặng thưởng Anh Dũng Bội Tinh cho đội trưởng Guido Tremayna, người Mariposa đang phục vụ với R.A.F. (Royal Air Force) ở trung đông.
Không cần phải mở hộp để xem vật gì cất dấu bên trong - dải ribbon mang hai màu đen trắng cùng với thập tự là chiếc bội tinh mà bất cứ người phi công nào cũng hằng mơ ước.
El Diablo từng lăng mạ Anh quốc, nhưng lại sẵn sàng chiến đấu cho quê cha đất tổ của mình khi đất nước ấy lâm nguy. Mariposa giữ vị thế trung lập, như 1 người dân Mariposa hắn đâu cần viện lý do gia nhập R.A.F.
Vậy tại sao hắn lại hành động như thế? Cô thấy hoàn toàn mờ mịt không tài nào tìm ra lời giải đáp.
Cô chậm rãi để lại mọi thứ y như trước và ráp lại miếng gỗ giữ ổ khóa vào chỗ cũ, hy vọng miếng gỗ nằm yên đó cho đến lúc El Diablo mở ra, rồi vội vã chạy về phòng mình.
Về đến phòng cô nhào ngay lên giường, ấn chặt tay vào mắt, chỉ cố gắng suy nghĩ, nhận thức đến cảm giác hỗn loạn đang quần đảo trong lòng.
Người Anh! Người đã chiến đấu anh dũng trong chiến tranh và nhận được D.F.C. (Distinguished Flying Cross), cũng là người đã bắt cóc cô, cưới cô, ngược đãi cô như một tên man di mọi rợ. Sự việc này chỉ có thể giải thích nếu hắn là người thấp trí, còn đằng này hắn lại là người mang giòng máu Anh! Từng được dạy dỗ ở Anh, từng sống ở đó khi còn ấu thơ, và có lẽ cũng cùng chung một môi trường sống như cô.
Thật không thể nào nghĩ về chuyện này 1 cách sáng suốt được. Thật hết sức lạ thường, đáng sợ, nhưng đồng thời cũng đầy ngượng ngùng bối rối. Làm sao mà cô có thể đối mặt với hắn lần nữa khi đã phát hiện bí mật của hắn.
-Guido Tremayna, Guy Tremayne. Cô lớn tiếng lập đi lập lại. Tại sao trước đây cô không đoán ra? Tại sao cô lại ngu ngốc mù lòa đến thế? Làm sao một người Anh quốc lại dám làm chuyện như thế này?
Cô nghĩ đến tính cách tàn nhẫn của hắn, đến sự chuyên quyền hắn áp đặt trên bản thân cô và trên những người phục vụ cho hắn. Rồi khi nhớ đến lối tỏ tình của hắn là cô thấy mặt mình như bị thiêu đốt vì nhục nhã - nhục nhã khi biết được rằng hắn cũng từng là người Anh.
Có 1 lần cô hét vào mặt hắn “ông là quân man rợ!”
-Thì đã sao?
-Trong bất cứ quốc gia văn minh nào ông sẽ bị tống giam hay bị đối xử như 1 người điên khi hành xử như vậy.”
-Chúng tôi không giả vờ là người văn minh ở Mariposa. Ngay trong lúc ấy cô đã biết hắn chỉ cố tình nói thế để chế nhạo cô.
Hắn vô cùng khinh bỉ cái mà hắn gọi là “chốn ăn chơi của Mỹ và Âu châu” và những thành phần tai mắt trong xã hội mà hắn từng diễn tả như “ngu ngốc và đồi trụy.” Có 1 ngày cô và hắn cùng đi ngựa ra ngoài dạo chơi, trông thấy cô đang thích thú thưởng ngoạn khi họ phi qua 1 đồng cỏ trải dài đang đắm mình trong ánh nắng lộng lẫy của buổi chiều tà hắn quay sang cô hỏi.
-Còn cảnh nào đẹp hơn thế nữa?
-Không đâu. Cô dịu dàng trả lời.
-Sao em không nói thật, hắn cay nghiệt hỏi, “nói rằng em thích ánh sáng đèn màu của Broadway hay những vũ trường chung quanh Piccadilly Circus hơn? Đó là đời sống của em mà, có phải không? Với cái đám ngu đần ở Mayfair chí chóe không ngừng với nhau về bản thân bọn chúng. Làm sao mà em có thể thiếu được những cuộc chuyện trò rỗng tuếch với đám con trai trẻ dốt nát đó!
Vẻ giận dữ trong giọng nói hắn làm cô ngạc nhiên.
-Tôi ghê tởm tất cả đám thanh niên trẻ - nếu không ngu dốt thì là bất cứ cái gì tệ hại khác. Nhưng tại sao ông lại cho rằng đám người đó ở Anh quốc lại tệ hơn các nơi khác?
Hắn nhún vai.
-Rồi em cũng thấy cùng 1 lũ ngu rượu chè trác táng ở Jacara thôi. Hắn thú nhận. “Nhưng trong riêng đất nước này mọi sự việc và mọi người đều khác hẳn. Nhưng thôi có nói gì đi nữa em cũng không hiểu đâu.”
Trong khoảnh khắc đó cô tha thiết muốn nói là cô hiểu được, nhưng lại không muốn cho hắn cảm giác thỏa mãn là cô cũng đồng hưởng ứng. Thay vì thế cô cố tạo ra vẻ gay gắt.
-Tôi không muốn hiểu ông hay cách xử sự của ông.
Hắn phá lên cười thấy cô muốn làm cho hắn mất mặt, rồi giây phút chuyện trò nghiêm túc cũng qua đi. Lúc đó cô đang mải mê với cảm giác của riêng mình nên cũng không lấy làm lạ khi nghe hắn nói năng bằng giọng điệu như vậy. Nhưng giờ đây nghĩ lại, thật ra hắn đã giải thích rất nhiều đấy chứ. Nhưng tại sao nếu là người Anh, ghét mọi điều thuộc về đất nước này, hắn lại chọn cô, bắt cô về đây? Có phải lý do trả thù thầm kín nào đó hay không? Khi trừng phạt cô hắn có cảm thấy mình đang trừng phạt người đàn bà Anh quốc mà hắn từng thù hận hay không? Người phụ nữ mà hắn nhắc đến 1 cách gay gắt, miệt thị? Có phải người phụ nữ tóc vàng trong tấm ảnh ấy là nguyên nhân của mọi cay đắng?
Skye khẽ thở dài. Mọi sự việc đều quá khó hiểu. Cô chỉ biết mỗi một điều – cô cảm thấy 1 sự xấu hổ và bối rối khác thường về El Diablo. Cô ước phải chi mình đừng khám phá ra sự thật này.
Tuy nhiên tối đến, khi hắn bước những bước dài mạnh mẽ vào phòng khách, cô tưởng như mình lầm lẫn - thần thái uy quyền độc đoán và vẻ cương quyết rắn rỏi, dáng nhanh nhẹn uyển chuyển thì lại hoàn toàn khác xa sắc thái của người Anh.
-Mọi chuyện sắp xếp xong rồi, hắn nói với cô, tay liệng roi rebenque và găng tay xuống ghế.
Hắn cúi xuống, lấy ngón tay nâng cằm cô lên và hôn nhẹ trên môi cô.
-Tôi hơi trễ, nhưng chỉ cần vài phút thay đồ thôi, sau đó mình sẽ ăn tối.
Hắn không đợi cô trả lời, rồi bỏ đi trước khi cô kịp nghĩ ra điều gì đấy để nói. Cũng lại cái kiểu chào dễ dãi quen thuộc làm lòng cô như nung lên căm phẫn. Cô chỉ đơn thuần là 1 người đàn bà luôn luôn phải chờ đợi hắn, cảm giác của cô bị xem thường, không chút nào đáng kể. Hắn đối với cô như lãnh chúa phương đông đối xử với cung phi của họ - trong lúc hắn lại là người Anh!
Cô ước được tố cáo hắn, ném vào mặt hắn những lời lẽ nặng nề nhất khi hắn ngược đãi cô. Tuy nhiên cô sợ. Cô không dám lộ ra là mình đã theo dõi hắn, không dám thú nhận là đã vô ý mở tủ hắn ra, ngăn tủ mà hắn đã khóa kỹ.
Cô liếc qua chiếc roi ngựa trên ghế và rùng mình. Vết roi trên lưng đã phai nhạt, nhưng dù những lằn ngang dọc ấy có biến đi, ký ức về chúng mãi mãi vẫn không thể xóa nhòa trong tâm trí cô. Skye đứng lên lòng bồn chồn đi qua đi lại trong hang, chuyện mà cô từng làm hàng trăm lần mỗi khi đợi El Diablo trở về. Nhưng nay cô không thể nào bình lặng nữa để cân nhắc toàn bộ tình thế khi tâm trí đang âm vang những điều mình vừa khai phá.
-Em đói không? Tôi xin lỗi để em chờ tôi.
Giọng nói trầm của El Diablo làm cô giật mình. Tóc vẫn còn ướt nước vừa mới tắm xong, cần cổ nâu tương phản trên nền áo chemise lụa trắng. Skye vẫn không nói gì khi hắn đi ngang qua phòng và đứng ngắm cô.
Tối này cô mặc bộ áo đầm màu tím xanh với thắt lưng màu hồng và kim tuyến màu bạc. Mắt hắn lướt khắp người cô, thu thập hết mọi chi tiết trên diện mạo cô trước khi mời cô.
-Đến đây thưởng thức bữa tối này đi. Có thể đây là bữa cuối cùng em ăn ở đây.
-Ông nói vậy có nghĩa là gì? Skye giật nảy mình hỏi hắn.
-Đâu ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn trả lời 1 cách hờ hững.
-Ông muốn có ý là Alejo –
-Tôi không có ý gì cả. El Diablo cắt ngang, “ngoại trừ nhà độc tài khả ái của chúng ta đã gài sẵn 1 cái bẫy tài tình. Nếu hắn bắt giam tôi, nhiều vấn đề của hắn sẽ được giải quyết. Tù nhân phải đồng ý hết mọi chuyện lạ đời trong nhà tù Jacara.”
Skye nhớ lại Josné cũng từng nói như vậy.
-Nhưng nếu ông biết hắn ta không tin cậy được, sao vẫn đi?
-Cô bé thân mến, tôi không thể bỏ qua 1 thiện chí hòa bình cho dù nó có đáng nghi đến đâu. Ngoài ra biết đâu là hắn thật tình muốn thay đổi. Alejo muốn đạt đến 1 thỏa hiệp về rặng núi này, và tôi thiết nghĩ ý muốn bảo vệ vùng này của mình còn mạnh hơn nhiều so với ý định hắn muốn chiếm lấy. Tôi bảo đảm em tôi sẽ trù bị mọi phòng bị trong khả năng mình.
-Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chuyện không được như ý và ... ông bị bắt? Skye khẽ hỏi.
-Thì em được tự do. El Diablo đáp lời. “Tôi đã ra chỉ thị cho Juan và những thuộc hạ tín cẩn khác rằng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ phải đưa em về tàu ngay. Đi ra biển càng nhanh càng tốt. Tôi không cần phải nhắc em là 1 khi em rời khỏi Mariposa em nên quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây.”
-Sự việc không dễ dàng như ông nói đâu. Skye bắt bẻ.
Nghe cô nói thế hắn nhướng mày.
-Không thể sao? Vậy thì em cứ nghĩ đến tôi bị Alejo tra tấn - bị châm cigar nóng đỏ lên người hay mấy thứ dụng cụ hấp dẫn nào đó mà bọn độc tài áp dụng để trả thù, em cũng nên thỏa mãn là ít ra cũng trả được thù của riêng em.
-Đừng nói tiếp nữa. Skye đanh giọng. “Tôi thấy lợm giọng khi nghĩ đến bất cứ người nào, ngay cả ông, bị hành hạ tra tấn.”
-Tôi nói điều này là vì danh tiếng của em thôi, em không cứng rắn như em cố tình tỏ ra như thế.
-Tôi có bao giả vờ là mình cứng rắn chưa?
-Đương nhiên rồi, cô Standish không-ai-sánh-bằng có thể đi mọi nơi làm mọi chuyện cơ mà, lại còn được trang bị với dollars và vũ khí qúy giá nhất - hộ chiếu Anh quốc.
Skye cảm thấy cơn giận bốc lên đầu trước giọng mỉa mai của hắn, nhưng cô cố gắng dằn lại, điềm tĩnh nói.
-Ông nên làm cho bữa ăn tối cuối cùng này thành 1 bữa ăn đáng nhớ mới phải.
-Tôi thực sự tin rằng tôi sẽ nhớ em. Tôi không thường tỏ ra thành thật với đàn bà như vậy đâu.
-Vậy thì hân hạnh cho tôi quá! Skye nói 1 cách gai góc.
Cô nhận ra hình như hắn không nghe lời cô nói, nhưng đang nghĩ đến chuyện ngày mai. Cả hai người đều im lặng khá lâu rồi hắn nói tiếp.
-Tôi sẽ đi với 100 người – tôi không muốn phô trương thanh thế. Tôi sẽ để 100 người ở bên ngoài – dĩ nhiên Alejo sẽ biết họ, nhưng điều này sẽ khiến hắn phải cân nhắc trước sau khi muốn giở thủ đoạn.
-Chỉ có 200 cả thảy!
-Đây là điểm mấu chốt, tôi không muốn đem thêm người phòng trường hợp đây là cái kế để dụ tôi ra khỏi nơi đây để hắn rảnh tay tấn công rặng núi này. Tôi không nghĩ đây là ý của hắn, vì nếu vậy hắn đã cho lính chuẩn bị sẵn rồi, nhưng cho đến giờ này cũng không thấy động tịnh gì. Nhưng tôi không thể mạo hiểm. Trong lúc này tôi cũng không biết phải tin ai.
Giọng nói của El Diablo có vẻ nhiệt thành ưu tư khiến Skye chợt cảm động. Lần đầu tiên cô nhận ra sự căng thẳng hắn đang chịu đựng, cái vị thế hắn phải chống chỏi cho mình để phản kháng lại nhân vật lãnh đạo được chính thức công nhận của quốc gia sao nhỏ nhoi đến thế! Như hắn thừa nhận thật khó tìm được người tin cậy, để gạn lọc những thông tin giá trị từ bao nhiêu nguồn tin ô hợp.
Họ đứng dậy rời khỏi bàn khi người Indian đã dọn dẹp xong. Bữa ăn tối hôm nay đã trễ nhiều hơn lệ thường, bên ngoài mọi âm thanh và tiếng nhạc cũng nhạt dần trong màn đêm tĩnh mịch.
-Mình phải đi sớm. El Diablo nói, “không phải vì mất nhiều thời giờ đến Jacara, nhưng mình sẽ sơ xuất nếu tới đó mà người và ngựa đều mệt mỏi. Mình phải đi những đoạn đường dễ đi, nghỉ ngơi và dùng luôn bữa trưa và 1 siesta (bữa ăn dặm) trước khi đến đại dinh.”
Skye ngồi xuống trường kỷ khi người Indian ra khỏi phòng, El Diablo cũng ngồi xuống theo bên cạnh cô.
-Bây giờ tôi muốn quên hết mọi chuyện và chỉ nghĩ đến em thôi. Đó là công việc của em, em có biết không? Là thiên chức của phụ nữ, để xoa dịu đàn ông, chăm sóc cho họ, làm cho họ quên đi căng thẳng ưu phiền bôn ba lúc ban ngày, để cho họ tỉnh táo vào hôm sau.
-Giống như 1 nô lệ, Skye bắt bẻ, cố nhích ra xa khỏi hắn.
-Ngược lại là khác. El Diablo phủ nhận. “Người đàn bà sẽ có vị trí quan trọng nhất nếu cô ấy quyết định chọn mình là 1 người đàn bà, chứ không phải là một mô phỏng mờ nhạt của đàn ông.”
-Quan trọng nhất như cái gì? Như một món đồ chơi?
Trước giọng nói giận dữ của Skye hắn phá lên cười sằng sặc, rồi kéo cô lại ôm choàng lấy cô.
-Em thà là được khen là có đầu óc hơn là nhan sắc hay sao? Tôi nghĩ em muốn như vậy. Điều này trái ngược với các phụ nữ khác. Tuy nhiên, không có đàn ông nào, nếu anh ta thành thật, lại đi yêu trí tuệ của đàn bà.
Hắn ngả đầu cô tựa vào vai hắn.
-Tôi không biết đầu óc em ra sao, tôi thực tình không quan tâm lắm, nhưng thân thể em thì vô cùng đáng yêu.
Hắn vừa nói vừa lướt ngón tay dọc theo cần cổ ấm áp của cô. Khi cô vùng vẫy chống lại, hắn bất chợt ôm chặt cô hơn, cánh tay hắn giờ đây như một vòng thép mà cô không tài nào thoát ra.
-Vẫn không chịu phục tùng? Tôi không biết có nên huấn luyện em chấp nhận việc không thể tránh khỏi hay không?
-Không bao giờ! Cô tức tối kêu lên.
-Thật lạ quá, hắn trầm ngâm nói, “một người bé nhỏ như vậy sao lại nhiều lý lẽ quá. Đôi khi ôm em trong tay tôi cứ ngỡ nếu sơ ý là sẽ dễ dàng gây hại cho em, vì em nhỏ bé yếu đuối quá, đến độ tôi cứ sợ mình nghiền nát em. Nhưng em vẫn tiếp tục chống đối tôi, thốt ra những lời cay độc nhất, thách thức tôi bằng thứ nghị lực còn nhiều hơn lòng can đảm.”
Hắn vẫn nói 1 cách chậm rãi khẽ khàng, hầu như là tâm sự với chính mình. Những ngón tay hắn xiết lại trên cổ cô, cảm nhận được nhịp đập hơi hoảng loạn bên dưới. Skye cố liều đánh lạc hướng chú ý của hắn.
-Làm ơn kể cho tôi nghe chuyện gì đi. Cô nài nỉ.
-Em muốn biết chuyện gì?
-Chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai? Tôi đã hứa danh dự là không tìm cách trốn thoát khi mình ở Jacara. Tôi sẽ giữ lời hứa, ông biết mà. Nhưng nếu Alejo đồng ý điều kiện của ông và núi non đó có thể sử dụng theo ý ông, cho lợi ích của Mariposa, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
-Cho em hay cho tôi?
-Cho tôi.
Không một câu trả lời hắn cúi xuống áp môi hắn vào môi cô. Làn môi mạnh mẽ, ấm áp đầy thúc ép, giữ chặt lấy hai cánh môi cô. Cô ráng nhích người ra, nhưng hắn ghì cô sát hơn. Đến cuối cùng khi hắn buông ra, hơi thở cô gần như tắt lịm. Cô không dám nhìn hắn, vì sợ ánh lửa mà cô biết vẫn đang âm ỉ trong đôi mắt kia.
-Đó là câu trả lời cho em. El Diablo nói bằng 1 giọng trầm ấm. “Tôi không thể để em rời xa tôi, khi nụ hôn của em có năng lực làm khơi động tôi, cho dù tôi có mệt mỏi đến đâu, chán nản đến đâu. Em là 1 người đáng cho người ta say mê, Skye à!”
-Nhưng sao mình có thể tiếp tục như vậy hoài chứ? Cô tuyệt vọng hỏi.
-Chuyện gì sẽ ngăn cản chúng ta? Có người nào đó đang đợi em ở bên Anh sao? Hay là em đã hứa gặp ai vào 1 ngày nhất định nào?
Tuy hỏi thế nhưng hắn đã biết câu trả lời, hắn bật cười khi nhìn mặt cô.
-Em che dấu vết tích của mình hay lắm. Hắn chế giễu cô. “Chuyến du hành của em vào miền xa lạ mang đến cho em chuyến phiêu lưu mà em đang tìm kiếm, và bây giờ em lại không thích. Em có phải hơi vô ơn không?”
Hắn đang trêu gẹo cô, nhưng giọng nói ấy lại mang vẻ thâm trầm, kinh hãi nhưng đầy đam mê.
-Buông tôi ra! Skye gần như không nói nên lời, nhưng hắn vẫn nghe được. Đột nhiên như bản năng thúc đẩy, hắn nhấc cô lên đặt xuống trường kỷ để đầu cô dựa trên tấm nệm mềm, tay hắn vòng ngang người cô giữ cô lại, rồi hắn cúi xuống nhìn cô.
-Đừng, đừng động đậy, hắn ra lệnh khi cô chống chỏi ngồi dậy. “Như vậy mình sẽ thoải mái. Đây là lần đầu tiên trong ngày tôi cảm thấy có được yên bình với thế giới.”
-Ông chỉ nghĩ đến mình ông thôi, Skye bắt bẻ.
-Tất nhiên rồi, có người đàn ông nào không như vậy. Có được niềm vui về nhà với em, tham dự vào 1 cuộc chiến hoàn toàn khác với trận chiến tôi đánh suốt ngày hôm nay, cuộc chiến mà tôi nhất định thắng vì tôi là kẻ mạnh hơn.
Một lần nữa cô cố vùng dậy nhưng hắn đưa tay ấn vai cô xuống, rồi cúi xuống hôn cô.
-Cứ đánh lại tôi tùy thích. Hắn thì thầm trên môi cô. “Em không đủ mạnh để đánh với tôi đâu, vì những gì tôi muốn tôi phải lấy bằng được.”
-Tôi hy vọng ngày mai Alejo sẽ tra tấn ông. Skye hét lên khi bị châm chích quá sức chịu đựng.
-Hắn ta cứ việc, nếu hắn bắt nổi tôi. El Diablo mỉm cười.
-Vậy thì mình hãy cầu cho hắn khôn ngoan đủ để bắt được ông.
-Vẫn khát máu đến thế sao? Đừng nhìn tôi như thế!
Hắn hôn lên mí mắt cô, Skye cảm thấy đôi môi ấy đang lướt trên má xuống hai cánh môi mềm của cô. Giờ đây có chống cự nữa cũng là vô ích thôi. Nụ hôn ấy mỗi giây mỗi phút lại càng đam mê hơn, đòi hỏi hơn. Nó quyện lấy niềm khao khát mãnh liệt như muốn chiếm lấy, rút đi hết linh hồn cô.
Cố sững người lại, Skye cảm thấy hắn đang vùi mặt vào làn da mềm mại trên cổ mình. Hắn ghì cô sát hơn, rồi lại sát hơn nữa. Lòng khao khát mỗi lúc lại càng tăng. Như vô vọng cô để cho giông bão đam mê nổi cơn sóng dữ lan tràn qua cơ thể. Thâm tâm hoang mang không biết cơn bão tố đó đã từng lướt qua cuộc đời người đàn bà trong tấm ảnh kia.