“Nguyễn Thiên Lăng, thế này rất dễ xảy ra tai nạn. Anh lái chậm lại tí, có nghe không!”
Cô hét lớn nhưng người đàn ông mặc kệ, cố ý tăng tốc làm trái lời cô.
Giang Vũ Phi tức giận chỉ muốn giành lấy tay lái của anh ta nhưng nếu làm việc đó vào lúc này thì đúng là ngu xuẩn.
Cô chớp mắt nhìn về phía trước, thấy Nguyễn Thiên Lăng suýt chút thì đâm vào đuôi xe của người khác, vội vàng ngoặt lại để tránh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
Tên điên này... điên quá rồi!
Cũng may là chiếc xe này của anh ta rất tốt, nếu không cô nhất định sẽ sợ đến chết.
Thời gian mấy phút qua rất nhanh, nhưng đối với Giang Vũ Phi mà nói thì rất chậm.
Cuối cùng xe cũng bình an trở về nằm ở trước cổng nhà, khi đó tim cô mới bớt lo lắng.
“Sớm hơn nửa phút so với thời gian dự tính.” - Nguyễn Thiên Lăng nhìn đồng hồ nhếch môi cười.
Giang Vũ Phi đưa tay lên định giáng về phía anh ta, người đàn ông nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay của cô:
“Cô dám đánh tôi?” - Anh nheo mắt nhìn cô với gương mặt lạnh lùng.
Thần sắc của Giang Vũ Phi hơi nhợt nhạt, do lúc nãy hoảng sợ quá.
Cô cắn môi, dùng sức vùng vẫy giận dữ nói: “Sao tôi lại không thể đánh anh? Anh suýt chút nữa hại chết tôi rồi, tôi có quyền cho anh một trận! Nguyễn Thiên Lăng, anh nghe đây... anh muốn chết không ai cản anh đâu nhưng đừng có liên lụy đến tôi!”
Cô khó khăn lắm mới hồi sinh lại, quyết không thể dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh như thế này.
Nghĩ đến việc hắn đã mấy lần kích động hại chết cô, cô cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này quá nguy hiểm.
Cô nhất định không thể tiếp tục ở bên cạnh anh ta nữa!
Nguyễn Thiên Lăng lại trầm mặc vài phút, anh đột nhiên nghiêng người qua dựa vào cô, bá đạo nói: “Vẫn còn 10 giây, không thể lãng phí!” - Vừa nói xong, đôi môi anh mạnh mẽ áp xuống.
Giang Vũ Phi vừa vùng vẫy, anh ta đột nhiên mở miệng cắn một cái, đau đến nổi khiến cô rơi lệ.
Khi cô vừa mở đôi môi, anh lại dùng sức cắn thêm phát nữa, sau đó buông cô ra, đắc chí nhìn đôi môi sưng đỏ của cô.
“Đồ điên!” - Ánh mắt của Giang Vũ Phi chứa đầy phẫn nộ tức hận. Cô nghĩ phải nhanh chóng li hôn thôi, người đàn ông vui buồn thất thường này cô không có phúc để hưởng.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đã đồng ý ly hôn với tôi hay là ngày mai chúng ta ly hôn luôn nhé?” - Phải nhanh chóng kết thúc, quyết không thể có thêm mối quan hệ nào với hắn được.
Anh buông cô ra, lạnh lùng nói: “Tôi thấy cô vội vàng muốn ly hôn như vậy, có phải là muốn sống cùng với người đàn ông hồi nãy đúng không?”
Giang Vũ Phi ngớ người một lúc mới nhớ ra người đàn ông mà anh ta nói là Tiêu Lang.
Cô giận đỏ mặt tía tai: “Anh…đồ vô liêm sĩ! Tôi là người như vậy sao? Anh đừng có sỉ nhục tôi!”
Nguyễn Thiên Lăng đưa ngón tay thon dài nâng cằm cô, nhíu mắt nói: “Cô tốt nhất là đừng có... nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Nói xong câu cảnh cáo, anh lạnh lùng mở cửa xe bước ra.
Giang Vũ Phi ngồi trong xe một lúc, cũng đành bước xuống theo.
Trong phòng khách, ông nội đã về, đang ngồi xem ti vi.
Nhìn thấy hai người họ đi vào, ông cười hỏi: “Hai con về cùng nhau à?”
“Dạ, Ông nội!” - Nguyễn Thiên Lăng gật gật đầu.
“Ông nội, con lên phòng thay áo quần.” - Giang Vũ Phi mỉm cười hơi cuối đầu, để mái tóc che khuất vết cắn trên môi, chạy lên lầu.
Vào đến phòng, cô vừa ngồi lên giường thì cửa lại được mở ra... là Nguyễn Thiên Lăng bước vào.
Vừa nhìn thấy anh, cô liền tức giận.