“Duyệt Duyệt, đây không phải là lỗi của con!” Bà Nguyễn vội an ủi cô ta: “Căn bản là con nhỏ Giang Vũ Phi so ra kém con, bây giờ Thiên Lăng còn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Đợi sau khi đứa bé được sinh ra, lòng nó sẽ tự hướng về con, từ từ sẽ không quan tâm tới Giang Vũ Phi nữa. Con không nên từ bỏ, nhất định phải kiên trì, một ngày nào đó con nhất định sẽ đánh bại Giang Vũ Phi.”
Nhan Duyệt cảm động gật đầu: “Dạ, con sẽ như vậy! Mẹ, cảm ơn mẹ đã ủng hộ con! Nếu không có mẹ chắc còn đã không chống đỡ nổi từ lâu rồi.”
Bà Nguyễn vui mừng cười nói: “Nó là cháu trai của mẹ, mẹ không giúp con thì giúp ai...”
---
Xe Nguyễn Thiên Lăng rất nhanh dã đến khu nhà chung, người làm tiến lên cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Anh xuống xe trước, sau đó đi sang phía Giang Vũ Phi, nắm tay dắt cô bước ra.
“Bây giờ em đi về còn kịp. Vũ Phi, anh có cách nào bảo vệ em từng giây từng phút, hôm nay thân phận Nhan Duyệt ‘tôn quý’, ngay cả anh cũng không dễ dàng đụng vào cô ta. Mẹ anh lại luôn đứng về phía cô ta, anh không muốn nhìn thấy em bị ức hϊế͙p͙.” Lúc Nguyễn Thiên Lăng nói đến Nhan Duyệt, ngữ khí cũng mỉa mai.
Đặc biệt là hai chữ "tôn quý", anh đặc biệt gằn giọng.
Giang Vũ Phi hiểu ý của anh. Bây giờ Nhan Duyệt mang thai, không để ý một chút sẽ khiến cô ta tức giận động thai. Anh sợ Nhan Duyệt sẽ sắp đặt hãm hại cô, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đứng về phía Nhan Duyệt. Bà Nguyễn lại là mẹ của anh, nếu như bà Nguyễn ức hϊế͙p͙ cô, thì anh cũng không có cách nào trút giận thay cô.
Một câu thôi, hai người phụ nữ ở bên trong khu nhà chung Nguyễn gia cũng không phải là dễ đối phó đâu, hơi bất cẩn một chút, sẽ cho bọn họ cơ hội phản kích.
Giang Vũ Phi cũng không muốn gặp bọn họ, xảy ra xung đột với bọn họ. Thế nhưng cô phải trở về khu nhà chung, mục đích của cô không phải bọn họ, mà là Nguyễn lão thái gia...
Giang Vũ Phi mỉm cười nói: “Anh yên tâm, em không sao, hơn nữa không phải là còn có anh sao? Nếu gặp chuyện không may anh sẽ thay em thu xếp?”
Nguyễn Thiên Lăng thích nghe những lời này. Anh cúi đầu đụng nhẹ vào trán cô, cong môi cười vui vẻ: “Em có thể nghĩ như vậy thì tốt. Đi thôi, chúng ta đi vào. Dù em có làm trời sập, anh cũng thay em chống đỡ.”
Giang Vũ Phi cười cười, không nói gì nữa.
“Phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia với cô Giang đến.” Người làm đi vào phòng khách cung kính thông báo.
Bà Nguyễn và Nhan Duyệt liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra trong mắt đối phương có sự không vui đối với Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi được Nguyễn Thiên Lăng nắm tay đi vào phòng khách, bà Nguyễn nhìn về phía bọn họ, lạnh nhạt cười hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn trở về?”
“Rất lâu rồi mới trở lại, liền ở lại hai ngày.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói, anh hỏi ngườu làm: “Phòng đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Thưa thiếu gia, phòng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, vẫn là phòng trước kia.”
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu: “Đem hành lý của chúng tôi lên trên đi.”
“Vâng.”
Lúc này Giang Vũ Phi mới bước ra, mỉm cười chào hỏi bà Nguyễn: “Nguyễn phu nhân, xin chào.”
Bà Nguyễn lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng. Giang Vũ Phi cũng không thèm để ý, cô quay đầu sang cười nói với Nguyễn Thiên Lăng: "Chúng ta đi tìm ông nội đi, rất lâu rồi em chưa gặp ông nội."
"Ừm, đi thôi." Nguyễn Thiên Lăng nắm cô đi tìm ông nội.
Nhan Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ tay trong tay, trong mắt hiện lên sự ghen ghét.
“Duyệt Duyệt, bộ dạng Thiên Lăng như vậy, con cũng không nên quá tức giận...”
“Mẹ, con không sao.” Nhan Duyệt miễn cưỡng cười một chút, bà Nguyễn nhìn thấy cô ta như vậy, không nhịn được thở dài một hơi.