Đôi mắt tĩnh mịch của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm, tiếp tục hỏi: "Em có giữ lại không?"
Cô có giữ lại không?
Cô không biết! Hoàn toàn không biết!
"Em có giữ lại không?" Nguyễn Thiên Lăng đến gần cô, ép hỏi.
"Nếu như em không giữ lại thì sao?" Giang Vũ Phi đột nhiên hỏi.
Cằm Nguyễn Thiên Lăng căng cứng, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia lo lắng.
"Em không giữ lại?" Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói lại không có một chút ấm áp nào.
Giang Vũ Phi cũng nghe ra ý uy hϊế͙p͙ trong lời nói của anh...
"Nếu như em không giữ lại, anh sẽ làm gì em?" Cô lại hỏi lại, trong giọng nói mang theo một chút thăm dò.
Lòng rất không yên, rất sợ nghe được đáp án của anh.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không tức giận, mà mím môi nói: "Nếu có thì sinh ra, em sẽ không bỏ đi đâu."
"Lỡ như em không giữ lại thì sao?" Giang Vũ Phi cũng không biết mình làm sao, rất muốn thăm dò thái độ của anh.
Thái độ của anh, có thể nói rõ anh là người như thế nào trong hai năm qua.
"Vì sao em không giữ lại?" Nguyễn Thiên Lăng cũng hỏi lại: "Đó là con của chúng ta, vì sao em không giữ lại? Vũ Phi, anh hiểu em, em sẽ không bỏ nó đâu."
Lúc trước anh và cô như nước với lửa, cô cũng không nỡ bỏ đứa bé.
Hiện tại cô sẽ càng bỏ nó.
Anh tin cô không làm được...
Giang Vũ Phi bỗng nhiên thở phào một hơi, anh cũng không nói sẽ nhốt cô, hoặc là bắt buộc cô sinh đứa bé ra, điều này làm trái tim cô trở về chỗ cũ.
Có lẽ chuyện mà nữ giúp việc thần bí nói không phải là thật.
Nguyễn Thiên Lăng đi tới ôm lấy người cô, nâng cằm cô lên trầm giọng nói: "Nhớ, sau này không được nói sẽ bỏ con. Anh không thích nghe lời nói như vậy."
"Vì sao?"
Người đàn ông nhếch môi cười nhẹ nói: "Bởi vì chuyện này sẽ làm anh thương tâm khổ sở."
Lòng Giang Vũ Phi chua xót một hồi, anh quan tâm đến cô nên mới rất quan tâm đến con của bọn họ.
Cô nên cảm thấy vui vẻ chứ không phải là thăm dò anh.
Giang Vũ Phi cũng ôm anh, mặt dựa vào lồng ngực anh, cong môi cười nói: "Nguyễn Thiên Lăng, em đồng ý với anh, nếu có thai thì sẽ sinh ra. Chỉ là từ giờ trở đi, chúng ta phòng ngừa một chút được không? Em thật sự còn chưa chuẩn bị tâm lý, chúng ta mới quen nhau chưa đến một tháng, đã muốn kết hôn sinh con, em... ưm…"
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu xuống, thình lình chặn miệng cô.
Anh ngậm lấy cánh môi cô ʍút̼ một hồi, đầu lưỡi mạnh mẽ chiếm đoạt môi cô, cho đến khi môi cô hơi sưng đỏ, anh mới buông cô ra.
"Đây là trừng phạt." Anh vuốt ve mặt cô, giọng nói trầm thấp nặng nề.
"Trừng phạt?" Giang Vũ Phi chớp mắt mấy cái, không hiểu ý của anh.
"Đúng, em nói sai, nên trừng phạt em."
"Em nói sai cái gì?"
"Chúng ta quen nhau không chỉ một tháng."
"..." Nhưng mà trong trí nhớ của cô, bọn họ cũng chỉ quen nhau được một khoảng thời gian này thôi.
Mà thời gian bọn họ chính thức bên nhau, còn chưa tới mười ngày!
"Nhớ, anh và em đã từng là vợ chồng, chúng ta quen nhau rất lâu rồi, không phải là mới quen nhau."
Giang Vũ Phi có chút mất kiên nhẫn: "Vì sao lúc nào anh cũng nói với em như vậy, theo em thấy chúng ta chỉ mới quen nhau thôi."
Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng nói: "Nhưng trên thực tế chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi."
"Em biết, nhưng mà theo em thấy thì thực sự rất ngắn ngủi. Nói thật, thời gian chúng ta ở bên nhau còn chưa tới mười ngày."
"Cho nên?" Đột nhiên sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống, ánh mắt cũng trầm xuống rất nhiều: "Cho nên em cho rằng tình cảm của chúng ta không đủ sâu đậm, cho rằng chúng ta vẫn không thể kết hôn, không thể sinh con.”