Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 611: Cho anh thêm một cơ hội nữa

"…" Giang Vũ Phi sững sờ, không biết nên có phản ứng gì.
Nghe anh chính thức tỏ tình, nếu nói trong lòng không vui là giả, bởi vì cô có cảm giác thật ngọt ngào.
Thế nhưng sâu trong nội tâm cô lại có một cảm giác không nên xuất hiện. 
Đó chính là bi thương.
Tại sao lại bi thương chứ?


Là vì sợ thân phận của cô và anh có khoảng cách quá lớn, sợ những điều này cuối cùng chỉ là kính hoa thủy nguyệt (1), công dã tràng sao? 
"Vũ Phi, ở bên anh được không? Lần này anh nhất định sẽ trân trọng em, sẽ không khiến em lại đau lòng khổ sở nữa."


Giang Vũ Phi lặng yên không nói gì, Nguyễn Thiên Lăng lo lắng nhìn cô, rất sợ cô sẽ cự tuyệt anh.
Anh dùng sức nắm chặt tay cô, Giang Vũ Phi cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh. 
Rất lâu sau, cô ngước mắt lên hỏi anh: "Anh có thể nói cho em biết, nguyên nhân cụ thể khiến chúng ta ly hôn không?"


Nguyễn Thiên Lăng mím môi nói: "Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, em mệt mỏi, không muốn yêu anh nữa. Mà anh vẫn không phát hiện ra mình đã yêu em, hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, cho nên lựa chọn ly hôn."
"Thật sao?" Giang Vũ Phi hơi nghi ngờ. 


Cô là một người phụ nữ rất truyền thống bảo thủ, cô rất coi trọng hôn nhân, không thể bởi vì lý do không có tình yêu mà lựa chọn ly hôn được.
Đối mặt với đôi mắt trong trẻo của cô, Nguyễn Thiên Lăng nhắm mắt lại áy náy nói: "Là anh đề nghị ly hôn, em không có ý kiến gì…"


"Ồ." Giang Vũ Phi gật gật đầu, lý do này thì có độ tin cậy cao một chút. 
Tuy cô rất coi trọng hôn nhân, nhưng cô không phải là kiểu người quấn chặt lấy người khác không buông. Nếu anh không yêu, muốn chia tay, cô sẽ không cưỡng ép anh.


"Vũ Phi, trước kia anh không biết quý trọng em. Bây giờ em còn có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?" Nguyễn Thiên Lăng không để cho cô có cơ hội nghĩ ngợi lung tung, tiếp tục ép hỏi.
Giang Vũ Phi không biết phải trả lời như thế nào. 
"Em cũng không biết nữa."


"Không biết là sao?" Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, ngay lập tức anh giật mình cười nói: "Vũ Phi, thật ra trong lòng em vẫn luôn có anh, chỉ là em sợ bị tổn thương, không xác định được chúng ta đã từng trải qua những gì nên mới chưa thể đưa ra quyết định đúng không?"


Tâm sự bị đoán trúng, Giang Vũ Phi càng trở nên trầm mặc hơn. 


Nguyễn Thiên Lăng dùng sức ôm người cô, trầm giọng nghiêm túc nói: "Vũ Phi, bất kể trước đây như thế nào, em chỉ cần vững tin rằng tương lai anh sẽ một lòng một dạ yêu em là đủ rồi! Cho dù trước đây chúng ta đã có những tổn thương, hiểu lầm, không vui vẻ, nhưng đều đã qua rồi. Anh biết trước kia là anh không tốt, không quý trọng em. Thế nhưng anh thật sự hối cải rồi, em đừng vội phán anh tử hình, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"


Trong lòng Giang Vũ Phi vừa hoang mang, vừa cảm động.
Vốn dĩ cô chính là một người phụ nữ rất dễ mềm lòng, cộng thêm Nguyễn Thiên Lăng nói chuyện chân thành như thế, cho nên cô cũng không so đo chuyện đã qua nữa. 


Dù sao cô cũng không nhớ gì, đối với cô mà nói, những chuyện hoàn toàn không nhớ được cũng giống như là chưa từng xảy ra vậy.
Chuyện chưa từng xảy ra, cô so đo thế nào được.
Trong mắt Giang Vũ Phi, bây giờ Nguyễn Thiên Lăng không làm cô tổn thương, mà là anh yêu cô. 


Còn cô, cũng không phải là không có cảm giác gì với anh.
Hơn một tuần tiếp xúc với nhau, mỗi ngày người đàn ông này đều dùng các kiểu lý do để tiếp cận cô, bước vào cuộc sống của cô.
Quấy nhiễu suy nghĩ của cô, ảnh hưởng đến tâm tình của cô. 


Thật ra anh là một người đàn ông rất lợi hại, anh đã lặng lẽ, thành công chiếm được trái tim cô, cô muốn đuổi anh ra cũng đã muộn rồi.
Thế nhưng cứ ở bên anh như vậy, cô lại cảm thấy rất không chân thật.


Giang Vũ Phi đẩy anh ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em thật sự không biết, anh để em suy nghĩ thêm một chút đã." 
***
(1) kính hoa thủy nguyệt: cảnh tượng hư ảo, không có thực