Thế giới này điên hết rồi, loạn cả rồi!
Cô nhất định phải trốn khỏi thế giới này, trốn càng xa càng tốt!
Giang Vũ Phi điên cuồng chạy như một kẻ điên, không ngừng va phải người đi đường, giống như là có thứ gì đó đằng sau mà cô không kịp trốn.
Cô lao ra khỏi bệnh viện, cắm đầu chạy ra đường lớn, một chiếc ô tô không tránh kịp đã đâm sầm vào cô!
Giang Vũ Phi lăn mấy vòng rồi nằm ngửa ra đất, trong thoáng chốc cô lại thấy bầu trời nắng chan hòa và một thảm cỏ rộng thênh thang tuyệt đẹp.
Hành khúc đám cưới vang vọng bên tai cô, cô lại thấy mình trong bộ váy cưới trắng muốt, trao tay cho Nguyễn Thiên Lăng, để anh dắt mình bước về phía trước.
Hai bên là biển hoa hồng đỏ rự, cùng với các khách mời mỉm cười chúc phúc cho họ.
Họ đứng trước mặt mục sư, nghe ông trịnh trọng cất giọng hỏi họ.
“Chú rể Nguyễn Thiên Lăng, con có đồng ý lấy cô Giang Vũ Phi làm vợ, dù trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, mãi mãi không rời bỏ cô ấy, bảo vệ, chăm sóc cho cô ấy không?”
“Dạ, con đồng ý.”
“Cô dâu Giang Vũ Phi, con có đồng ý lấy anh Nguyễn Thiên Lăng làm chồng, dù trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, mãi mãi không rời bỏ anh ấy, bảo vệ, chăm sóc cho anh ấy không?”
Giang Vũ Phi nghe thấy mình mỉm cười với giọng nói đong đầy hạnh phúc: “Dạ, con đồng ý.”
Cô cong môi mỉm cười.
Đó là cảnh hai người họ kết hôn, nhưng tất cả chẳng qua chỉ là hạnh phúc bong bóng mà thôi.
Kiếp này, hẳn là họ chẳng thể nào bên nhau mãi không chia lìa?
Giang Vũ Phi từ từ nhắm mắt lại, ý thức rất nhanh đã chìm vào hôn mê sâu.
Tiếng thét chói tai của người đi đường chẳng liên quan gì đến cô, giao thông hỗn loạn cũng chẳng liên quan đến cô.
Thế giới này, tạm thời không liên quan gì đến cô cả.
Ngày hôm nay, bệnh viện thành phố Đệ Nhất tiếp nhận hai bệnh nhân.
Một người là Nguyễn Thiên Lăng bị kéo đâm thủng ngực, một người là Giang Vũ Phi vừa mới tỉnh lại khỏi cơn hôn mê lại bị đụng xe.
Tin tức giật gân như vậy ắt sẽ xôn xao ầm lên.
Nhưng ông lão Nguyễn gia đã nhanh chóng cho người phong tỏa mọi tin tức, phái hai mươi vệ sĩ canh giữ bên ngoài phòng bệnh, đến một con ruồi cũng chẳng lọt vào nổi.
Ngay cả bác sĩ và y tá khi đi vào cũng bị kiểm tra toàn diện, không thể có chút sơ suất nào.
Dù tin tức bị phong tỏa nhưng Tiêu Lang vẫn biết hết mọi chuyện.
Anh tuyệt đối không ngờ sẽ lại xảy ra chuyện như vậy. Nguyễn Thiên Lăng bị ám sát, Giang Vũ Phi bị xe tông, mọi thứ sao khéo trùng hợp thật.
Tiêu Lang chẳng bận tâm gì đến sự sống chết của Nguyễn Thiên Lăng, anh chỉ muốn đón Giang Vũ Phi đi.
Bất kể ba có kế hoạch gì, anh cũng sẽ không để cô bị cuốn vào vòng phân tranh của bọn họ lần nữa.
Hiện giờ trông thì có vẻ bình yên vô sự thế đấy, nhưng sau này sẽ lại là cơn sóng dữ ầm ầm!
Tiêu Lang dẫn theo người vội đến bệnh viện, hiển nhiên là bị đám vệ sĩ mà Nguyễn An Quốc đã sắp xếp chặn lại bên ngoài.
“Tôi muốn gặp ông cụ của các anh.” Tiêu Lang lạnh lùng lên tiếng bằng giọng điệu đầy vẻ uy hϊế͙p͙.
“Tôi ở đây, cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?” Nguyễn An Quốc xuất hiện sau lưng anh, giọng ông già nua nhưng không kém phần uy nghiêm.
Tiêu Lang quay lại, thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng của mình: “Tôi muốn đón Vũ Phi đi.”
Nguyễn An Quốc đẩy cửa một căn phòng khác, ông chống gậy dẫn bước: “Có chuyện gì vào đây hãy nói.”
Hiện giờ cả tầng lầu này đã được ông bao trọn, ngoài phòng của Nguyễn Thiên Lăng bọn họ ra, những căn phòng khác đều để trống.
“Thiếu gia…” Địch Sinh muốn can Tiêu Lang, nhưng anh lại giơ tay ra hiệu cho anh ta đừng nói gì.