Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Giang Vũ Phi há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Cô lại thử mở miệng, vẫn không nói ra được lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện ra cô không bình thường, hai đầu lông mày anh hơi nhíu lại: "Cổ họng làm sao vậy?"
Sao không phát ra được tiếng nào vậy?
Giang Vũ Phi kêu a a, chỉ có một chút tiếng vang rất nhỏ, yếu ớt giống như tiếng thở ra hít vào vậy.
"Không nói ra được?" Nguyễn Thiên Lăng căng thẳng nâng người cô dậy, mắt chăm chú nhìn miệng cô mở ra.
Giang Vũ Phi càng không nói ra lời lại càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không nói ra được lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng lo lắng có lẽ dây thanh quản của cô đã bị tổn thương. Anh tìm áo khoác mặc lên cho cô, sau đó bế cô đi xuống dưới lầu, lái xe đưa cô đi bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho cô, nói cổ họng của cô không bị thương gì hết, vẫn có thể phát ra âm thanh. Còn về phần vì sao cô không thể nói ra được tiếng nào, có lẽ là do vấn đề tâm lý tác động, có lẽ chờ hai ngày nữa là có thể nói được.
"Lỡ như có vấn đề thì sao?" Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng hỏi lại, anh không chấp nhận đáp án lập lờ nước đôi như thế này. Anh muốn bác sĩ có câu trả lời chắc chắn, chứ không phải mấy lời đại loại như “có lẽ”, “nên”.
"Không đâu, dây thanh của cô ấy không có tổn thương gì cả, nhất định có thể nói chuyện được. Chúng tôi cũng đã từng gặp tình huống như thế này rồi, có người bệnh bởi vì bị kích thích gì đó, ví dụ như gặp phải chuyện khủng khϊế͙p͙, chuyện khó có thể chấp nhận, chuyện quá vui vẻ, sẽ đột nhiên không nói ra lời được. Chỉ cần cảm xúc qua đi, tiếng nói tất nhiên cũng có thể khôi phục bình thường trở lại."
Nguyễn Thiên Lăng gật gật đầu, anh nghĩ đến dáng vẻ kích động của Giang Vũ Phi trước khi hôn mê. Chẳng lẽ chính là lúc đó cô đã bị kích thích, nên trong lúc nhất thời mới không nói ra lời?
Sau khi biết bản thân không có chuyện gì, Giang Vũ Phi liền trở nên rất yên lặng. Nguyễn Thiên Lăng đưa cô trở lại biệt thự, lại bế cô đi đến phòng ngủ, đặt cô lên trên giường. Cả quá trình từ bệnh viện trở về, mặt cô đều không chút biểu cảm, tựa như một con búp bê vải không có linh hồn.
Nguyễn Thiên Lăng đắp kín chăn cho cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Đói bụng không, có muốn ăn gì hay không?"
"…"
"Từ hôm qua tới bây giờ em vẫn chưa ăn gì, dậy ăn một chút gì đi."
"…"
Giang Vũ Phi không trả lời anh, anh cũng không để ý. Anh nâng nửa người trên của cô dậy, nhét một chiếc gối mềm mại vào sau lưng cô, để cô ngồi tựa vào đầu giường.
"Anh gọi thím Lý đến chăm sóc cho em, em ăn chút gì rồi nghỉ ngơi cho khỏe."
"…"
Nguyễn Thiên Lăng liền giữ cằm cô, cưỡng ép cô đối mặt với anh: "Nhìn anh, nói chuyện với anh."
"…"
"Em không thử nói chuyện, làm sao có thể khôi phục tiếng nói chứ?"
Không phải cô không dám nói, mà là cô không muốn nói chuyện với anh ta.
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn anh, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì hết.
"Em giận anh cưỡng chế giữ em bên cạnh, không để em đi sao?"
"…"
Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: "Trước mắt bảo anh để em đi là chuyện không thể nào. Nhưng em có thể thử thuận theo anh, chờ anh chán rồi, sẽ để em đi. Em càng phản kháng anh như vậy, anh càng không thể nào buông tay."
Trong mắt Giang Vũ Phi lóe lên tia oán hận, Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi khẽ cười cười: "Hận anh thì phải tiếp tục sống, chờ đến ngày anh bị em đẩy vào địa ngục ấy."
"Còn nhớ những lời trước đây em đã nói với anh không? Em nói anh là ma quỷ, em còn nói nếu có cơ hội đẩy anh xuống địa ngục, em nhất định sẽ không bỏ qua. Còn nhớ những lời em đã nói không?"
Đương nhiên cô nhớ, chết cũng sẽ không quên chuyện xảy ra ngày hôm đó.