Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 483: Trúng một loại độc tên là “giang vũ phi”

Lòng kiêu ngạo, tự trọng đàn ông của anh, thậm chí tình cảm của anh đều bị cô đả kích đến mức không ra gì nữa.


Theo lý mà nói, người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy đáng lẽ anh nên lập tức đá bay, khiến cô bay đi càng xa càng tốt. Nguyễn Thiên Lăng muốn cái gì có cái đó, tại sao lại lãng phí sức lực với một người phụ nữ như vậy?


Nhưng mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào, anh đều không thể buông tay cô ra, ngược lại càng lún sâu hơn, căn bản không thể tự kiềm chế bản thân. 
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ thầm, có lẽ anh trúng độc, trúng một loại độc tên là “Giang Vũ Phi”.


Nguyễn Thiên Lăng thở dài một hơi, giơ tay sờ trán Giang Vũ Phi, trầm giọng lẩm bẩm nói: "Em cam chịu số phận đi, anh sẽ để cho em đi đâu, mặc kệ em có ghét anh bao nhiêu, hận anh bao nhiêu, anh đều không thả em đi, chết cũng sẽ không..."


Trong lúc ngủ mơ Giang Vũ Phi bất an cau mày, cơ thể cô rất đau, toàn thân nặng nề đến mức không thể nào nhúc nhích được. Cô cảm giác mình nằm ở trong một gian phòng lạnh buốt, xung quanh tối đen như mực, không có một người nào. 


Đột nhiên, hình như cô nghe thấy giọng nói của Nguyễn Thiên Lăng. Giọng nói kia lại giống như không phải anh, bởi vì giọng nói này rất khàn khàn, lại rất phẫn nộ và đau xót.


Như thế này không giống anh, trước nay anh luôn tự cao tự đại, giọng nói của anh uy nghiêm giống như hoàng đế, chưa từng có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh, chứ nói gì đến việc nghe thấy giọng nói anh khàn khàn đau xót.


“Cái gì mà bất lực? Các người không phải là bác sĩ giỏi nhất cả nước sao, không phải khoe khoang là thần y có thể cướp ngườ từ trong tay Diêm Vương sao? Sao ngay cả một vết thương nhỏ cũng không trị được, bình thường các người ăn phân chó có phải không, sao các người còn xứng tiếp tục làm bác sĩ, sao xứng lấy tiền lương mấy triệu, tôi lấy tiền nuôi các người, còn không bằng nuôi một con chó!”  


“Xin lỗi, anh Nguyễn... chúng tôi thật sự đã cố hết sức...”
“Toàn là một lũ nuôi phí cơm, cút, cút hết cho tôi, cút!”
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, đây là Nguyễn Thiên Lăng sao? 
Không chỉ nói thô tục, cáu kỉnh còn luống cuống như vậy. Đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh ta cáu giận như vậy?


Giang Vũ Phi muốn mở mắt ra, nhưng làm sao cũng không mở ra được. Cả người cô giống như bị một tấm lưới vô hình quấn chặt chẽ, đừng nói là mở mắt, ngay cả một cọng lông mi cũng không động đậy được.
Cô làm sao vậy, tại sao lại không cử động được? 


Giang Vũ Phi hoảng hốt giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc nhận lấy tự do.
Kẹt... Lúc này, có tiếng mở cửa vang lên, tiếng mở cửa vang vọng trong căn phòng trống rỗng, khiến cho gian phòng vốn đã trống trải u ám lại càng thêm lạnh lẽo thê lương.


Giang Vũ Phi nhìn thấy cửa gian phòng bị đẩy ra, tiếp theo một bóng dáng thon dài cao lớn đi vào. 
Kỳ quái, không phải cô ngay cả mắt cũng không thể mở ra sao, tại sao lại nhìn thấy bóng người?
Giang Vũ Phi vừa hoài nghi lại vừa bất an nhìn cái bóng ấy, tiếp theo liền nhìn thấy một người đàn ông đi tới.


Cô ngạc nhiên không thôi, người đó thế mà lại là Nguyễn Thiên Lăng. 
Cô không thấy rõ mặt anh lắm, mặt anh mơ hồ, giống như nhìn anh qua một lớp kính phủ kín hơi nước, nhưng mà cô biết, đó chính là anh.
Nguyễn Thiên Lăng đứng ở cửa rất lâu, anh nhìn cô, chần chừ không đi vào.


Giang Vũ Phi cũng nhìn anh, muốn mở miệng nói anh tới đây giúp cô một chút, xem có phải cơ thể cô bị cái gì đó trói lại không. Nhưng mà cô không nói được tiếng nào, ngay cả miệng cũng không thể cử động được. 


Giang Vũ Phi âm thầm ngọ nguậy, càng lúc càng lo lắng. Cuối cùng, Nguyễn Thiên Lăng bước chân đi về phía cô. Anh đi đến trước mặt cô, ánh sáng lờ mờ khiến cô càng không thể thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng mà chẳng hiểu sao cô lại có thể cảm thấy được có sự đau xót trên người anh.