“Nhưng mà em vẫn đi theo hai người đến thành phố D, em vẫn luôn theo dõi hai người, muốn xem hai người sẽ làm gì.
Sau đó em nhìn thấy anh dẫn cô ta vào một căn biệt thự rất đẹp, lúc đó em liền nhận ra, em đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng anh rồi.
Ngày đó em trở về thành phố A, em rất đau lòng và buồn bã, nên đã gọi Mạn Mạn đến chơi với em, sau đó mới tâm sự với cô ấy, nói với cô ấy tất cả.”
Nói đến đây, Nhan Duyệt dừng lại, hốc mắt cô ta đỏ lên, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
“Lăng, anh muốn trách thì trách em đi, đều là do em sai. Nếu không phải là vì em, Mạn Mạn cũng sẽ không phạm sai lầm. Cô ấy chỉ là không muốn nhìn thấy em đau buồn, muốn bênh vực em, cho nên mới nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm. Bây giờ Giang Vũ Phi vẫn đang sống rất tốt, anh có thể nể mặt em mà tha cho Mạn Mạn được không?”
Nhan Duyệt giải thích tất cả, đều nói rõ ràng tất cả.
Nguyễn Thiên Lăng thở phào một hơi, chỉ cần cô ta không tham dự chuyện này là được.
Chỉ là anh cho rằng người gởi tin nhắn cho anh chính là cô ta, xem ra không phải là cô ta rồi.
“Nếu như Hứa Mạn đã dám làm thì cô ta cũng phải trả giá cho hành động của cô ta chứ. Duyệt Duyệt, anh sẽ không để yên chuyện này đâu, Hứa Mạn nhất định phải bị trừng phạt. Anh có thể nể mặt em nên không nhúng tay vào chuyện này, để cho tòa án định đoạt một cách công bằng, em nên biết, anh làm như vậy đã là sự khoan dung lớn nhất đối với cô ta rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng không hề muốn thương lượng, anh đã quyết định phải trừng phạt Hứa Mạn.
Anh đã đồng ý với Giang Vũ Phi là nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thích đáng.
“Lăng, coi như em cầu xin anh có được không, hãy tha cho Mạn Mạn được không? Cô ấy đều vì em nên mới phạm sai lầm, thật sự anh không thể nể mặt em mà tha cho cô ấy sao?”
“Lòng anh đã quyết, bất cứ ai cũng không thể thay đổi!”
Nhan Duyệt khϊế͙p͙ sợ trợn trừng mắt, không phải sợ sự vô tình của anh đối với Hứa Mạn.
Mà là khó có thể tin được anh lại không quan tâm đến lời cầu xin của cô ta.
Cô ta hiểu Nguyễn Thiên Lăng rất rõ, biết anh không phải là người công chính liêm minh, lại càng không phải là người tốt lành gì.
Anh làm việc hoàn toàn là theo sở thích của chính mình, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, cho dù có đụng phải pháp luật anh vẫn sẽ làm.
Lúc cô ta với anh ở bên nhau, cho dù cô ta có đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng sẽ nhận lời, cũng sẽ dùng tất cả biện pháp để thỏa mãn cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ là cầu xin giúp Hứa Mạn mà thôi, cũng không phải yêu cầu lớn gì, nhưng anh vậy mà kiên quyết từ chối cô ta.
Vì sao anh lại từ chối cô ta?
Còn không phải là vì anh không chịu được chuyện có người muốn làm hại Giang Vũ Phi, không thể tha thứ cho người đã làm hại Giang Vũ Phi sao?
Chỉ một câu thôi, trong lòng anh, vị trí của Giang Vũ Phi đã vượt xa cô ta!
“Lăng, anh nói thật cho em biết, có phải anh không còn yêu em nữa rồi không?” Sắc mặt Nhan Duyệt tái nhợt, cô ta run rẩy hỏi anh.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, anh nghĩ thầm hôm nay là lúc anh nên nói rõ với cô ta rồi…
Ầm ầm…
Trên trời đột nhiên có sét đánh xuống, sau đó cơn mưa mùa xuân nhanh chóng rơi xuống.
Giang Vũ Phi đứng ở trước cửa phòng khách, tay vịn vào khung cửa, liếc mắt nhìn sang con chó ngao Tây Tạng đang trốn trong ổ chó.
Lúc này nó đang nằm ngáy o o, dù trên trời có tiếng sét đánh cũng không làm nó giật mình chút nào.
Giang Vũ Phi xoay người đi vào phòng khách, cô hỏi thím Lý: “Con chó kia từ đâu ra vậy?”
Thím Lý cười nói: “Đó là con chó ngao Tây Tạng mà thiếu gia đã nhận nuôi hồi sinh nhật mười tám tuổi, năm đó nó còn nhỏ xíu, thoáng một cái đã lớn như vậy rồi. Cô Giang, nó rất hung dữ, về sau cô cách xa nó một chút, đừng để bị nó dọa.”
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày: “Là Nguyễn Thiên Lăng nuôi sao? Vì sao tôi chưa từng nhìn thấy nó?”