Nhưng da đầu bị cô túm quả thực là quá đau, Nguyễn Thiên Lăng không thể không buông cô ra, giơ tay lên kéo tay cô xuống.
Giang Vũ Phi túm mái tóc ngắn của anh rất chặt, anh kéo hai lần mà cô cũng không buông ra.
“Buông tay ra, đừng ép anh tiếp tục động thủ với em!”
Cô sử dụng từ chiếm đoạt này với anh, anh cũng cố ý dùng lại với cô.
Thực ra Giang Vũ Phi vẫn rất sợ anh.
Anh làm việc không theo lẽ thường, ngộ nhỡ anh thật sự làm gì cô, người chịu thiệt sẽ là cô.
Cô buông tóc anh ra, không muốn gây lộn với anh đến mức không thể xử lý.
Nhưng cô vừa mới buông tay ra, Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng túm lấy hai tay cô, dùng một tay kẹp hai tay cô ra sau lưng, tay còn lại vòng qua sau lưng cô, lại hôn cô một lần nữa.
Giang Vũ Phi tức giận trợn trừng mắt.
Cô cũng đã buông tay, anh lại vẫn tiếp tục đối với cô như vậy!
Đồ lừa đảo, vô liêm sỉ!
Nhưng lần này, Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Giang Vũ Phi không thể cử động tay, cơ thể cũng không thể cử động, chỉ có thể bị động hứng chịu.
----
Nguyễn Thiên Lăng dần dần kết thúc nụ hôn này, anh buông tay cô ra, tay đổi thành ôm người cô, ôm cô vào ngực.
“Tối hôm nay anh không ở lại quấy rầy em, để em yên tĩnh một chút. Sau này đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi, anh sẽ không cho phép em rời đi đâu. Em nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác cứ giao cho anh xử lý. Hai ngày nữa anh sẽ cho em một lời giải thích, anh sẽ không bỏ qua cho người làm hại em.”
Nguyễn Thiên Lăng buông người cô ra một chút, đối diện với ánh mắt oán hận lạnh như băng của Giang Vũ Phi.
Anh không để ý chút nào, nhếch môi cười, khẽ hôn môi cô, tay vuốt mái tóc dài của cô một chút, sau đó nhặt túi xách trên mặt đất lên, quay người ra khỏi phòng.
Anh kéo cửa lại, Giang Vũ Phi nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại.
Cô bước nhanh lên phía trước mở cửa, quả nhiên cửa không mở ra được.
Giọng Nguyễn Thiên Lăng bên ngoài vang lên: “Sáng mai anh sẽ đến mở cửa cho em, tối nay em đừng suy nghĩ gì cả, hãy ngủ một giấc thật ngon.”
Cô làm sao có thể không suy nghĩ gì mà đi ngủ!
Giang Vũ Phi tức giận đến mức muốn mắng người khác, nhưng nhiều nhất lại là cảm giác bất lực, rất tuyệt vọng.
Nguyễn Thiên Lăng, tại sao anh lại là một người như vậy…
Giang Vũ Phi đứng dựa vào cửa một lúc, quyết định leo xuống từ ban công.
Anh không nhốt cô được!
Cô đi ra ban công, định thử tính độ cao từ ban công đến mặt đất, nhưng lại phát hiện Nguyễn Thiên Lăng ở dưới lầu đang chỉ huy một người làm, buộc một con chó ngao Tây Tạng rất to ở một gốc cây trong vườn hoa.
“Gâu…gâu…” Chó ngao Tây Tạng nhìn Giang Vũ Phi ở trên lầu, hướng về phía cô hung dữ sủa hai tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhếch môi cười nói: “Sau này đừng ra ban công nữa, Phích Lịch rất hung dữ, trừ anh ra nó gặp ai cũng sẽ sủa rất to, còn có thể nhào tới cắn chết người nữa.”
Giang Vũ Phi siết chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Cô không thể rời đi từ ban công.
Bên dưới có một con chó ngao Tây Tạng hung dữ, nếu như cô trượt xuống từ đây, nhất định nó sẽ nhào tới cắn chết cô.
Ánh mắt Phích Lịch chạm vào ánh mắt cô, tôn nghiêm của nó đã bị khiêu khích, nó nhe răng trợn mắt, lại sủa cô một hồi.
Dây xích sắt trên cổ nó kêu lách cách, nó ra sức giằng co, Giang Vũ Phi cảm thấy cái cây buộc nó cũng sẽ bị nó lôi bật cả gốc kéo đi.
Con chó này không những rất to mà còn vô cùng hung hãn.
Cô chưa từng nhìn thấy con vật nào khủng khϊế͙p͙ như thế, sói còn vô hại hơn nó nhiều!