Thấy bọn họ gọi điện đến, Hứa Mạn bất an bắt máy, cố gắng hạ giọng hỏi bọn họ: “Có chuyện gì, không phải tôi đã nói sau này đừng gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Tiểu thư à, người đã giải quyết xong rồi, làm rất gọn gàng. Nhưng cô cho chúng tôi ít tiền quá, có phải nên cho chúng tôi thêm một ít không?”
“Tôi đã cho các người đủ nhiều rồi, đừng có lòng tham không đáy như vậy!”
“Nhưng chúng tôi đã giúp cô giải quyết cả một mạng người, hai triệu sao đủ được. Ít nhất cũng phải đưa thêm cho chúng tôi hai triệu nữa, nếu không thì...”
Hứa Mạn trầm giọng hỏi: “Các người muốn làm gì?”
“Chúng tôi sẽ nói ra hết mọi chuyện, để mọi người biết đây là một âm mưu, không chỉ đơn thuần là tự sát.”
Hứa Mạn cũng từng tiếp xúc với không ít người, hầu như loại người nào cũng từng gặp qua.
Cô ta cũng không đến nỗi bị hai người này hù, cô ta nhếch môi cười khẩy nói: “Các người thông minh lên một chút giùm tôi đi, chuyện bại lộ, người đầu tiên cảnh sát bắt được chính là các người. Còn tôi, các người biết tôi trông như thế nào sao? Các người vốn dĩ không biết tôi là ai, cho nên đừng có dùng cách này uy hϊế͙p͙ tôi!”
“Chúng tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện này rồi, cảnh sát sẽ căn cứ vào giọng nói mà tìm được cô thôi.”
“Ấu trĩ!” Hứa Mạn lại cười lạnh: “Trong điện thoại di động tôi đã lắp thiết bị biến đổi giọng nói, giọng nói các người nghe được vốn dĩ không phải giọng của tôi!”
Nói xong, Hứa Mạn cúp điện thoại, sau đó tắt máy, quyết định lát nữa sẽ tiêu hủy cái điện thoại này.
Trong một biệt thự ở ngoại ô thành phố, Nguyễn Thiên Lăng căn cứ vào tín hiệu phát ra từ điện thoại của Hứa Mạn, xác định được vị trí của cô ta.
Vị trí đó, chính là biệt thự Nhan gia!
Đủ các chứng cứ đã chỉ rõ hung thủ phía sau chính là Nhan Duyệt.
Nguyễn Thiên Lăng vẫn không muốn tin Nhan Duyệt là hung thủ, nhưng nhiều chứng cứ như vậy bày ra trước mắt anh, anh giải thích thế nào?
---
Giang Vũ Phi nằm trên giường ba ngày, những vết sưng đỏ trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại những mảng máu tụ lớn, càng nhìn càng thấy giật mình.
Nguyễn Thiên Lăng lại tìm một chỗ ở mới, đưa cô ra viện về chỗ ở mới, để cô yên tâm dưỡng thương.
Anh còn tìm một người làm tin cậy đến chăm sóc cô, đợi vết thương của cô không còn đáng ngại, sẽ đưa cô trở về thành phố A.
Giang Vũ Phi đến chỗ ở mới, không có tâm trạng đi xem tất cả chỗ này, chỉ mỏi mệt nằm trên giường.
Mấy ngày nay Nguyễn Thiên Lăng liên tục gọi điện thoại, cô biết, anh đang điều tra hung thủ phía sau là ai.
Nhưng đã qua vài ngày, hình như không có tiến triển gì.
Nguyễn Thiên Lăng bưng sữa vào, nhìn thấy cô đang mở to mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh sợ cô nghĩ ngợi lung tung, làm chứng trầm cảm của cô nặng thêm, anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, đặt sữa xuống, đỡ cô dậy.
“Đừng nghĩ lung tung, sau này sẽ không có người đến làm hại em nữa.”
Giang Vũ Phi dựa vào đầu giường, lẳng lặng ngước mắt lên chăm chú nhìn anh: “Đã tra ra là ai muốn giết tôi chưa?”
“Chưa.”
Mắt anh không né tránh ánh mắt thăm dò của cô, cô không cách nào nhìn ra manh mối gì từ biểu cảm của anh.
“Tôi đoán nhất định là Nhan Duyệt làm. Anh nói xem?” Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Nguyễn Thiên Lăng bưng sữa lên đưa cho cô: “Uống đi.”
“Tôi đoán nhất định là Nhan Duyệt làm. Anh nói xem?” Cô không giơ tay nhận sữa, hỏi lại anh.
“Anh bảo em uống hết đi.”
“Là tôi hỏi anh trước.” Giang Vũ Phi tranh cãi với anh, anh càng lảng tránh câu hỏi này, cô lại càng nghi ngờ anh có chuyện giấu giếm cô.