Ngày hôm sau cô vẫn đi bệnh viện thăm mẹ, bây giờ vấn đề Vương Đại Trân quan tâm nhất chính là bản án của Tôn Triệu Huy.
Bà hỏi Giang Vũ Phi, Nguyễn Thiên Lăng đã nghĩ ra biện pháp giúp bọn họ chưa? Giang Vũ Phi nói anh đang nghĩ cách, tóm lại cho dù là đã kết án, cũng sẽ kháng án đến cùng, điều tra rõ chân tướng.
Song Vương Đại Trân vẫn rất lo lắng, ngộ nhỡ không có cách nào lật lại bản án thì phải làm sao?
Bà vừa mới mổ xong, vết thương rất đau, lại thêm lo lắng chuyện của Tôn Triệu Huy, cho nên bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, nằm trên giường như thế nào cũng không thoải mái.
Để chăm sóc bà, Giang Vũ Phi quyết định đêm nay ở lại đây.
Cô bảo thím Lý trở về, thím Lý không đồng ý, còn khuyên cô trở về nghỉ ngơi. Thái độ của Giang Vũ Phi rất kiên định, hôm nay cô nhất định phải ở lại, bên cạnh mẹ không thể không có người thân chăm sóc.
Thím Lý không lay chuyển được cô, liền gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng, xin chỉ thị của anh.
Nguyễn Thiên Lăng nói cứ tùy theo ý Giang Vũ Phi.
Được rồi, nếu thiếu gia đã không quan tâm, bà cũng không cần để ý đến làm gì. Thím Lý về nhà một mình, thầm nghĩ sáng mai sẽ đến sớm một chút, mang đồ ăn sáng cho bọn họ.
Buổi tối y tá đã về nhà hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình là Giang Vũ Phi.
Cô chờ mẹ nằm ngủ rồi, mới cầm bình thủy đi lấy nước nóng, định rửa mặt rồi cũng đi ngủ. Đi trên hành lang trống trải, còn có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại.
Bệnh viện ban đêm luôn rất vắng vẻ, tuy bên trong có rất nhiều người, nhưng làm sao cũng không xua tan được cảm giác âm u lạnh lẽo này.
Lúc cô đến chỗ lấy nước, một bóng người cũng không có.
Giang Vũ Phi mở vòi nước lấy nước nóng, sau lưng bỗng có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi tới, cười tủm tỉm hỏi cô: "Lấy nước nóng sao."
Giang Vũ Phi không biết anh ta, cô gật đầu một cái, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Em gái, trong nhà có ai bị bệnh sao?" Người đàn ông lại tiếp tục nhiệt tình bắt chuyện với cô, Giang Vũ Phi trả lời là mẹ cô bị bệnh.
Người đàn ông cười nói: "Em gái thật là hiếu thuận, anh đây cũng là có người nhà bị sinh. Bình thuỷ này quá nặng, để anh cầm giúp em nhé."
"Không cần, tự tôi có thể cầm được."
"Không nên khách khí, anh tiện đường, cầm giúp em một đoạn." Người đàn ông thật sự đoạt lấy bình thuỷ trong tay cô, sắc mặt Giang Vũ Phi lộ vẻ không vui, đúng lúc cô đang muốn nói chuyện, một người phụ nữ từ bên cạnh vội vàng đi tới chỗ bọn họ.
"Trương Đại Chí! Tôi cứ thắc mắc không biết sao buổi tối tan tầm anh luôn không về nhà, hóa ra có phụ nữ ở trong bệnh viện! Đôi gian phu ɖâʍ phụ này, xem tôi trừng trị hai người thế nào!" Người phụ nữ tức giận cầm lấy túi xách đánh Giang Vũ Phi.
Người đàn ông được gọi là Trương Đại Chí chắn trước mặt cô, đỡ cho cô vài cái.
"Cô đi mau đi, ở đây giao cho tôi!" Người đàn ông bắt lấy tay vợ mình, liều chết bảo vệ Giang Vũ Phi sau lưng.
Hành vi của anh ta càng chọc giận cô vợ thêm: "Giỏi lắm, hóa ra đúng là con hồ ly tinh này, tôi đánh chết cô, xem cô còn dám đi quyến rũ đàn ông hay không!"
Giang Vũ Phi cảm thấy bọn họ thực sự không hiểu ra sao cả.
Cô cũng không cần bình thuỷ nữa, vội vàng bước chân rời khỏi đó.
Sau lưng người phụ nữ kia vẫn tiếp tục kêu to: "Hồ ly tinh cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định phải tìm người dạy cho cô một bài học, cô chờ đó cho tôi..."
Giang Vũ Phi càng đi càng xa, đã bỏ xa đôi vợ chồng kia.
Cô trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lúc này mới thở phào một hơi.
Hôm nay thật sự là tai bay vạ gió mà, ai là tình nhân của người đàn ông kia chứ. Xem ra cái người đàn ông kia cũng không phải là người tốt lành gì, người đàn bà kia cũng không phải người tốt, còn chưa phân biệt tốt xấu liền đánh người mắng người ta rồi.
Trong bụng cô còn có em bé, nếu đứa bé có xảy ra vấn đề gì, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Đêm nay, Giang Vũ Phi không rửa mặt đã đi ngủ rồi.