Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 344: Anh còn đáng sợ hơn cả cái chết

"Tôi đụng vào làm cô buồn nôn như vậy sao?" Anh lạnh lùng hỏi cô.
Giang Vũ Phi bước ra ngoài, đi qua người anh: "Đúng vậy, cho nên anh đừng đụng vào tôi, bởi vì anh thực sự rất buồn nôn!"
Người đàn ông bỗng nhiên tóm lấy tay cô, kéo người cô qua. 


"Cô đã thấy buồn nồn, thì thêm vài lần nữa cô sẽ từ từ thích ứng thôi!" Nói xong, anh vừa muốn đi đến, Giang Vũ Phi ‘ba’ một cái, giơ tay tát lên mặt anh.
"Cút cho tôi, cút đi thật xa cho khuất mắt tôi!" Cô căm hận trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát lên.


Cái tát này Nguyễn Thiên Lăng không cảm thấy đau, có điều anh rất tức giận. 
Anh càng siết chặt tay cô, âm trầm nói: “Hôm nay cô còn có cái thói động chân động tay này sao! Nổi điên ở bên ngoài, bây giờ trở về cũng nổi điên!”


Giang Vũ Phi giật mình, hèn gì anh vừa về đã nóng giận với cô như vậy.
Hóa ra là Nhan Duyệt đã kể tội với anh. 
Cũng phải, cô đổ nước trà lên mặt Nhan Duyệt, cơ hội kể tôi cô tốt như vây đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.


Giang Vũ Phi khinh thường không thèm giải thích, cô khẽ cười nói: “Đó là bởi vì hai người đều rất cần ăn đòn!”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi tái đi. 


“Các người đúng là trời sinh một đôi, đều là khắc tinh của tôi, các người không ở bên nhau quả thực là đáng tiếc!” Giang Vũ Phi không sợ chết nói tiếp.


“Xem ra cô còn muốn thêm lần nữa!” Nguyễn Thiên Lăng gằn giọng, gân xanh trên trán nổi từng đường, con mắt sắc bén trừng lên, dáng vẻ đáng sợ dọa người.


Giang Vũ Phi không thèm nhìn thẳng vào anh, cười nhạo nói: "Sao, anh không được thỏa mãn khi ở với Nhan Duyệt, cho nên mới tìm tôi? Có cần tôi nói cô ta một tiếng, hôm nay anh trút giận cho cô ta như thế nào không?" 
Nếu Nhan Duyệt mà biết thật, phỏng chừng không tức chết mới lạ.


Cô ta kể tội Giang Vũ Phi với Nguyễn Thiên Lăng, vốn là định để Nguyễn Thiên Lăng trừng trị Giang Vũ Phi, càng thêm ghét cô.
Làm sao ngờ phương thức Nguyễn Thiên Lăng trừng trị lại như thế này. Nếu cô ta biết, nhất định sẽ hối hận vì đã kể tội với anh. 


Tuy Giang Vũ Phi rất muốn nhìn thất vẻ mặt buồn nôn của Nhan Duyệt, nhưng cô vẫn không thể đi nói.
Chuyện này nói ra cũng chính là làm nhục bản thân.


Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không tức giận mà ngược lại còn cười: "Giang Vũ Phi, cô là người phụ nữ duy nhất không sợ chết trước mặt tôi!" 
Thật tốt, anh không tin là anh không thuần phục được cô.


Trên thế giới này không có người phụ nữ nào không chịu theo anh, nếu xương cô quá cứng, anh cũng không ngại đập nát xương cô.
Giang Vũ Phi ngưng cười, nói gằn từng từ: “Anh sai rồi, tôi rất sợ chết. Nhưng so với cái chết, anh càng đáng sợ hơn!” 


Bởi vì anh còn đáng sợ hơn cả cái chết, cho nên tôi không sợ chết trước mặt anh.
Thì ra anh còn làm cô có cảm giác đáng sợ hơn cái chết, rốt cuộc đây là sự oán hận chán ghét tới mức nào?
Con ngươi của Nguyễn Thiên Lăng co lại, đối mặt với đôi mắt trong veo, anh không biết nên làm thế nào. 


Bỗng nhiên anh giống như bị phỏng liền buông tay cô ra, quay người rời đi, bước chân cũng có vẻ hỗn loạn mà người khác khó nhận ra.
Giang Vũ Phi kinh ngạc, không ngờ anh cứ đi như vậy.
Cô đi ra ban công, hít thở không khí mát mẻ, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi không ít. 


Nguyễn Thiên Lăng đi ra khỏi phòng khách, từ trên ban công vừa khéo thấy anh đi ngang qua.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô.
Giang Vũ Phi hơi rủ mắt, lạnh nhạt nhìn anh. 


Trong nháy mắt, đầu cô nảy ra một ý nghĩ hoang đường, không biết bây giờ nhảy xuống có thể đè chết anh được không?