Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 337: Không đồng ý cho cô ở lại

Giang Vũ Phi nghe đến đó, liền biết mẹ cô không sao.
Mẹ đã nằm viện được vài ngày, bệnh viện lại chậm chạp không đưa kết quả ra, chính là để đợi cô trở về rồi mới thông báo.


Mà trong khoảng thời gian này, mẹ luôn nằm trong bệnh viện, nhưng lại không có nhận được bất cứ điều trị gì, dựa vào những điều này cũng đủ để nói rõ là kết quả đã có từ sớm rồi, khối u trong cơ thể mẹ là lành tính, hơn nữa không nghiêm trọng lắm. 


Giang Vũ Phi thở phào một hơi, cô cười an ủi mẹ, nói nhất định không có chuyện gì, hiện tại y học phát triển, trị liệu khối u sớm thì sẽ không có vấn đề gì.


Vương Đại Trân được cô an ủi nên cũng thoải mái, buông lỏng tinh thần, vốn dĩ bà đã vô cùng tuyệt vọng khi đứng trước những đả kích đó, hiện tại có con gái cổ vũ, bà lại dấy lên hi vọng một lần nữa.


"Chị, chị đã về rồi!" Lúc này Tôn Hạo mang theo một cái cà-mên giữ ấm đi vào, nhìn thấy cô, cậu để lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. 
Tôn Hạo dường như đã lớn hơn một chút, cậu mở hộp cơm ra, đưa cho Vương Đại Trân rồi cười nói: “Mẹ, mẹ mau ăn cơm đi, mẹ có đói không?”


Vương Đại Trân nhìn con trai hiếu thảo, hiền từ nói: “Mẹ không đói, con ăn chưa? Không phải mẹ đã nói con đừng đưa cơm cho mẹ hay sao, mẹ ăn cơm ở bệnh viện là được rồi.”
“Đồ ăn ở bệnh viện rất khó ăn, bây giờ sức khỏe mẹ không tốt, cần được tẩm bổ một chút.” 


Giang Vũ Phi nhìn đồ ăn ở bên trong cà-mên, trứng xào cà chua, ớt xanh xào thịt băm, còn có thịt bò hầm cà rốt, tuy đồ ăn không phải là đặc biệt phong phú, nhưng cũng đã không tệ rồi.
“Đây là em tự làm sao?” Cô mỉm cười hỏi.


"Em mua ở bên ngoài, em không biết nấu cơm." Tôn Hạo nói, hơn nữa cậu còn phải đi học, không có thời gian nấu cơm. 
Vương Đại Trân cầm cà-mên nóng, nói với cậu: "Mau đi học đi, đừng đi trễ."


“Dạ, vậy con đi học đây.” Tôn Hạo tạm biệt bọn họ rồi bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, đi đến trường học.
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng áy náy, đến em trai cũng biết phải chăm sóc mẹ, cô cảm giác mình rất bất hiếu. 


“Mẹ, về sau con sẽ chăm sóc mẹ, chút nữa con đi thuê một cái giường gấp, ở lại bệnh viện với mẹ.”


“Chuyện này không thể được, con là người đã kết hôn, không nên về nhà trễ. Sức khỏe mẹ rất tốt, chỉ là do bác sĩ nói mẹ phải nằm viện chứ thật ra mẹ không cần nằm viện đâu, có thể về nhà rồi.”


“Thiếu phu nhân, thiếu gia nói sức khỏe cô không tốt, không nên ở ngoài quá lâu, nên về nhà rồi.” Thím Lý đứng ở cửa phòng đột nhiên nhắc nhở cô, gọi cô là thiếu phu nhân để không làm lộ chuyện bọn họ đã ly hôn. 
Giang Vũ Phi làm bộ không nghe thấy: "Mẹ, buổi chiều mẹ muốn ăn gì, con mua cho mẹ."


“Vũ Phi à, con về đi, sức khỏe của con cũng không tốt, đừng có ở lại. Con nhìn mẹ đi, thật sự không có vấn đề gì. Con muốn chăm sóc mẹ thì đợi ngày mai có kết quả rồi tính, bây giờ mẹ rất khỏe mạnh, con không cần ở lại bệnh viện với mẹ.”


Giang Vũ Phi vẫn kiên trì muốn ở lại, nhưng Vương Đại Trân dù có như thế nào cũng không đồng ý cô ở lại. 
Bà có thể nhìn ra từ thái độ kiên định của thím Lý, Nguyễn Thiên Lăng không cho phép con bé ở mãi bên ngoài.


Giữa vợ chồng bọn nó chắc chắn lại xảy ra vấn đề gì, lúc này bà không thể kéo con gái lại, làm cho mối quan hệ của nó và Nguyễn Thiên Lăng càng ngày càng căng thẳng.


Thật sự bà cũng biết con gái mình không hạnh phúc, nhưng mà tư tưởng bà lại bảo thủ, bà cho rằng phụ nữ sau khi lập gia đình thì phải ngoan ngoãn sống chung với chồng, nghe theo ý chồng. 
Bà nhất định không đồng ý chuyện ly hôn, ly hôn rồi thì có thể tìm được người tốt hơn sao?


Hơn nữa rất nhiều phụ nữ đã ly hôn đều không có cuộc sống tốt.