“Tiểu thư, muốn dùng cơm tại ban công không? Tôi đặt thức ăn ở ban công cho cô.”
“Tùy anh.” Tâm tư Giang Vũ Phi không để ở chuyện này, cô thản nhiên phất phất tay.
Bồi bàn đẩy xe đồ ăn đi ra ban công, đặt đồ ăn lên cái bàn tròn nhỏ cho họ, sau đó để xe đồ ăn vào trong góc, chờ lần sau đến thu bát đũa sẽ đẩy đi.
Giang Vũ Phi thấy Nguyễn Thiên Lăng sắp đi ra, cô đi đến ban công nghiền thuốc ngủ thành bột bỏ vào trong canh của Nguyễn Thiên Lăng.
Vốn dĩ cô chỉ có ba viên thuốc ngủ, nhưng sợ liều lượng không đủ, liền tìm cơ hội mua thêm mấy viên.
Bỏ nhiều thuốc ngủ vào như vậy, đoán chừng cũng đủ cho Nguyễn Thiên Lăng ngủ mê mệt nguyên một ngày một đêm.
Đây là lần đầu tiên Giang Vũ Phi bỏ thuốc người khác, khó tránh khỏi trong lòng rất căng thẳng. Cô đổ thuốc vào, dùng muỗng quấy hai cái, sau đó mau chóng buông ra.
Cô vừa làm xong tất cả, tiếng của Nguyễn Thiên Lăng từ bên trong truyền ra: “Cô ăn trước đi, không cần đợi tôi.”
“Ừ.” Cô điềm nhiên như không có việc gì, ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không sấy khô tóc đã đi tới, anh ngồi xuống đối diện với cô, cầm đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong chén của cô.
“Ăn nhiều một chút.”
Động tác của Giang Vũ Phi hơi khựng lại, không nói lời nào, ăn hết thịt bò anh gắp cho.
Nguyễn Thiên Lăng đã chuẩn bị tâm lý để nhìn cô ném thịt bò đi, thấy cô ăn, anh thật bất ngờ, lại có chút mừng rỡ.
Tâm trạng tốt, khẩu vị cũng sẽ tốt. Anh cũng bắt đầu ăn, cảm nhận được hương vị vô cùng ngọt ngào.
Giang Vũ Phi ăn một nửa thì bắt đầu uống canh, cô uống một ngụm lớn, không nhịn được mà khen ngợi: “Mùi vị món canh này rất được.”
“Vậy sao, tôi thử xem.” Nguyễn Thiên Lăng dùng muỗng tự múc canh nếm thử, cảm thấy mùi vị rất được, theo thói quen anh lại uống thêm mấy ngụm.
Giang Vũ Phi cụp mắt, che giấu sự khác thường trong mắt, trong lòng rất căng thẳng, không biết thuốc ngủ có công hiệu lớn như vậy hay không.
Ăn cơm xong, Giang Vũ Phi liền đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Nguyễn Thiên Lăng sau khi ăn no liền có cảm giác buồn ngủ.
Anh đi vào phòng ngủ rồi cứ thế ngủ trên giường, hoàn toàn không nghĩ đến phải ngủ trên ghế sofa. Có giường lớn thoải mái dễ chịu không ngủ, sao lại đi ngủ ghế sofa.
Anh vừa nằm xuống, cảm giác buồn ngủ cũng kéo đến liên hồi, anh hơi nheo mắt, vốn định cố hết sức để tỉnh táo, cuối cùng vẫn bất giác ngủ thϊế͙p͙ đi.
Giang Vũ Phi vẫn luôn ở trong phòng tắm không đi ra.
Đã một giờ rồi, bên ngoài không có một động tĩnh nào, hẳn là Nguyễn Thiên Lăng đã ngủ rồi.
Lúc này cô mới tắt vòi hoa sen, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ rộng lớn xa hoa, Nguyễn Thiên Lăng đang yên tĩnh nằm ngủ. Cô cố ý bước đi phát ra tiếng động lớn, đi đến trước mặt anh, anh không có chút phản ứng nào.
“Nguyễn Thiên Lăng, Nguyễn Thiên Lăng.” Cô khẽ gọi anh, anh vẫn không có phản ứng, ngủ say như một con heo chết.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, sau đó im lặng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đội mũ đeo kính râm, rời khỏi khách sạn với tốc độ nhanh nhất.
Ngồi trên xe đi đến sân bay, tâm trạng của cô vừa căng thẳng lại vừa sung sướng.
Cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi anh, giờ khắc này cô kích động đến mức chân cũng đang run rẩy.
Sau khi ly hôn, cô vốn cho là bọn họ sẽ không còn dính líu với nhau nữa, cũng cho là anh không có khả năng cứ quấn lấy cô mãi. Nhưng mà bây giờ cô mang thai con của anh, anh nhất định sẽ quấy rầy cuộc sống của cô cả đời.
Vì chính mình, cũng vì đứa trẻ, cô nhất định phải trốn đi thật xa, đi đến một nơi anh không tìm được mà sinh sống.
Cô biết sau khi tỉnh lại phát hiện chuyện cô chạy trốn, anh sẽ vô cùng tức giận, sẽ còn dùng rất nhiều sức lực để tìm kiếm cô.