Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 290: Tôi muốn mang người phụ nữ của tôi đi

Có lẽ Tiêu Lang sẽ không bao giờ đến nữa, ba anh vốn đã phản đối bọn họ, cho nên lần này anh đi, cô hiểu là anh sẽ không trở lại nữa. 
“Cô bị ngốc à? Ăn mặc ít như thế ngồi ở đây, không muốn sống nữa phải không?” Nguyễn Thiên Lăng đến gần cô, mắng tới tấp một trận. 


Anh choàng áo lên người cô, nắm tay cô kéo cô đứng dậy. 
“Đi theo tôi, cô đừng nghĩ đến việc đính hôn với tên họ Tiêu kia nữa.” Nguyễn Thiên Lăng ra sức kéo, nhưng sau lưng anh hoàn toàn không có động tĩnh gì. 


Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Vũ Phi: “Bỏ tay anh ra, đừng động vào tôi.” 
Người đàn ông vốn vẫn đang vô cùng lo lắng cho cô, bởi vì thái độ lạnh lùng của cô, tất cả sự nhiệt tình trong lòng lập tức nguội lạnh đi. 


Anh túm lấy tay cô không buông: “Tôi bảo cô đi theo tôi.” 
“Tôi bảo anh thả tay tôi ra.” Giang Vũ Phi ném chiếc áo choàng trên người, cô giãy giụa, muốn rút tay lại. 
Nguyễn Thiên Lăng nheo đôi mắt sắc bén, kéo cô về phía mình, một tay ôm eo cô, một tay luồn qua đầu gối cô, thình lình bế cô lên. 


Thân trên của Giang Vũ Phi bị ngửa ra sau, trong lúc kinh hãi, tay cô túm lấy áo anh theo bản năng, lúc này cơ thể mới thăng bằng lại được. 
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thả tôi xuống, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Cô nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nói. 


Bởi vì đã khóc, hốc mắt cô đo đỏ, cổ họng khàn khàn, mà ngay cả cảm xúc cũng không thể kích động được, chỉ có thể yếu ớt phản kháng anh. 


“Họ Tiêu kia không cần cô, cô còn ở lại đây làm cái gì! Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không muốn đi theo tôi cũng phải đi theo tôi!” Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, ngang ngược bế cô quay người đi. 


“Này, anh là ai, muốn dẫn Vũ Phi đi đâu?” Đúng lúc này đám nhân viên nữ đi tìm Tiêu Lang quay trở lại, thấy một người đàn ông định bế cô rời đi, bọn họ vội vã chạy tới. 


“Mau cứu tôi, tôi không muốn đi với anh ta.” Giang Vũ Phi vội mở miệng cầu cứu, mấy người phụ nữ mặt biến sắc, ban ngày ban mặt mà lại dám ngang nhiên cướp người, có còn luật pháp hay không vậy! 


Bọn họ đang muốn tiến lên ngăn Nguyễn Thiên Lăng lại, người đàn ông liếc ánh mắt sắc bén về phía bọn họ, trầm giọng mở miệng: “Tôi muốn mang người phụ nữ của tôi đi, các người có ý kiến gì?” 


Toàn thân anh toát ra hơi thở lạnh giá, khiến mấy người phụ nữ không dám tiến lên ngăn cản nữa. 
Giang Vũ Phi cụp mắt, tay càng dùng sức nắm chặt áo Nguyễn Thiên Lăng. Cô biết lúc này anh muốn đưa cô đi, không ai có thể ngăn cản nổi. 
“Vũ Phi…” 


“Tôi không sao.” Cô cười cười với mấy nhân viên nữ, bảo họ đừng lo lắng cho cô. 
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng thu hồi ánh mắt, ôm cô bước về phía chiếc xe. Tài xế nhanh chóng xuống xe, cung kính mở cửa xe cho bọn họ. 


Nguyễn Thiên Lăng ôm cô ngồi vào trong, cửa xe đóng lại, xe chậm rãi khởi động rời đi. 
Trong xe có điều hòa, Nguyễn Thiên Lăng bảo lái xe tăng nhiệt độ lên mức cao nhất, sau đó một tay nắm cằm Vũ Phi, quay đầu cô qua: 


“Tôi đã nói với cô rồi, họ Tiêu kia không phải người tốt, giờ cô đã thỏa mãn chưa?” Anh tức giận hỏi cô, anh cũng không rõ vì sao trong lòng lại tức giận như thế. 
Có lẽ là giận người phụ nữ này kém cỏi, tức giận cô không nghe lời anh cho nên hôm nay mới rơi vào tình cảnh này. 


Dù tức giận, nhưng đồng thời anh cũng thở phào một hơi, ít nhất cô với gã họ Tiêu kia cũng không có khả năng kết hôn. 
Giang Vũ Phi kéo tay anh ra, nói với tài xế: “Dừng lại ở đường XX, tôi muốn xuống xe.” 
Tài xế nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, người kia mặt âm trầm không nói lời nào.