"Buông cô ấy ra!" Một giọng nói âm trầm giận dữ vang lên.
Lúc nắm đấm đập tới ngay sau lưng, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đứng dậy, bàn tay nắm giữ nắm đấm của Tiêu Lang, một tay đẩy anh ra!
"Cút ngay, tên khốn khϊế͙p͙ này!" Lúc đó Giang Vũ Phi lại đẩy anh một cái làm thân thể anh ngã lệch lên trên sofa.
Cô mau chóng đứng dậy chạy tới chỗ Tiêu Lang, người đàn ông ôm lấy thân thể cô, bảo vệ cô trong lồng ngực.
"Đừng sợ, không sao!" Tiêu Lang khẽ vuốt lưng cô, dịu dàng an ủi cô.
Kỳ thật Giang Vũ Phi cũng không sợ hãi lắm, nhưng trong lòng cảm thấy rất hoảng, mỗi lần anh ta đụng vào cô, thân thể cô đều sẽ không tự chủ được mà run rẩy.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, nhìn dáng vẻ bọn họ ôm nhau, ánh mắt hung ác nham hiểm.
"Qua đây!" Anh nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm rồi trầm giọng mở miệng.
Giang Vũ Phi quay đầu lại nhìn anh một cách lạnh lùng, một chút ý định đi qua cũng không có.
Cô ôm chặt cánh tay Tiêu Lang: "Chúng ta đi."
Tiêu Lang nắm chặt tay cô, cũng không rời đi mà cảnh cáo Nguyễn Thiên Lăng: "Anh nghe rõ cho tôi, sau này tốt nhất đừng có quấy rầy cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
Nguyễn Thiên Lăng cũng không hề sợ hãi, có thể nói anh là kẻ hù dọa người khác mà lớn lên.
Anh đứng lên, cười lạnh một cách khinh thường: "Tôi và cô ta như thế nào thì mắc mớ gì tới anh, cô ta là vợ tôi, chuyện của chúng tôi không cần người ngoài như anh để ý tới!"
"Ai là vợ anh, chúng ta đã ly hôn rồi!" Giang Vũ Phi tức giận phản bác, cô cảm thấy anh thật vô liêm sỉ.
Đã ly hôn rồi, vậy mà anh ta cứ nói cô là vợ anh ta.
Nguyễn Thiên Lăng thả lỏng tay, cười nói: "Sao không phải là vợ tôi, vợ cũ cũng là vợ, không phải sao?"
"Vô liêm sỉ!"
"Cô ôm ấp một gã đàn ông khác trước mặt chồng cô, thì không vô liêm sỉ?"
“Chồng” mà anh nói, không cần phải nói cũng hiểu là chỉ chồng trước.
Giang Vũ Phi tức muốn ói máu, cô không có tâm trạng chơi chữ cùng anh.
"Tiêu Lang, chúng ta đi."
"Anh ta có thể đi, nhưng cô thì không." Nguyễn Thiên Lăng thu lại nụ cười, giọng nói mang theo một chút lạnh lẽo.
"Dựa vào cái gì!"
"Vậy anh ta thì dựa vào cái gì mà mang cô đi?"
Tiêu Lang đi lên một bước chắn trước mặt Giang Vũ Phi, anh lạnh nhạt nhìn Nguyễn Thiên Lăng, tay ôm Giang Vũ Phi, cong môi cười nói: "Vũ Phi trước kia đúng là vợ của anh, nhưng các người đã ly hôn rồi nên cô ấy không còn là vợ anh nữa. Về sau, cô ấy sẽ là vợ của tôi. Tôi đã cầu hôn cô ấy rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy. Cô ấy là vị hôn thê của tôi, anh nói xem tôi có tư cách mang cô ấy đi không?"
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên trầm xuống, sự hung ác nham hiểm trong đôi mắt càng thêm đáng sợ.
Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lang một cách ác độc, như có một suy nghĩ muốn nhào tới xé nát anh ta.
Anh quyết không cho phép Giang Vũ Phi trở thành vợ của người khác, cho dù chỉ là một câu nói thì cũng không được!
Đôi mắt của anh nhìn về phía Giang Vũ Phi, anh mở đôi môi mỏng ra, nói: "Cô đồng ý với hắn ta rồi?"
Giang Vũ Phi rõ ràng nhìn thấy một khí thế đáng sợ giống như thú dữ trong đôi mắt anh, cô không muốn liên lụy đến Tiêu Lang.
"Vũ Phi, em không phải sợ anh ta, về sau có anh bảo vệ em, bất cứ người nào cũng không thể làm thương tổn em." Tiêu Lang nhận ra là cô đang bất an, anh liền dịu dàng an ủi cô, ánh mắt anh vô cùng kiên định: "Đồng ý lấy anh được không? Làm vợ anh, để cho anh chăm sóc em cả đời."
Mắt Giang Vũ Phi ươn ướt.
Cô thật sự còn có thể có một cuộc hôn nhân nữa sao? Cô thật sự có thể có một gia đình ấm áp sao?
Tiêu Lang nhìn cô một cách chân thành, khuôn mặt tuấn tú nho nhã dịu dàng, chỉ là trong đôi mắt anh có chút căng thẳng.
Giang Vũ Phi và anh nhìn nhau, theo Nguyễn Thiên Lăng thấy thì bọn họ chính là liếc mắt đưa tình.