Huống hồ bọn họ ly hôn cũng chưa được bao lâu, cho nên trong phòng còn lưu lại mùi của Giang Vũ Phi cũng là điều khó tránh khỏi.
Anh dùng mũi ngửi ngửi, phát hiện mùi hương này bay ra từ cái gối ở bên cạnh.
Anh rất quen thuộc mùi hương thoang thoảng này, là mùi dầu gội đầu và mùi hương trên người Giang Vũ Phi, vẫn luôn đem lại cho người ta cảm giác thư thái thoải mái như vậy.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không cảm thấy có gì không đúng, anh xoay người kéo cái gối của Giang Vũ Phi lại, vùi mặt thật sâu xuống, dùng sức ngửi ngửi, mùi hương này càng thêm đậm hơn.
Anh nghĩ đến tối nay lúc anh nồng nàn hôn cô, lượn lờ quanh chóp mũi chính là mùi hương này.
Bỗng nhiên toàn thân Nguyễn Thiên Lăng cứng đờ, anh cảm giác thân thể của anh có chút phản ứng!
Chết tiệt, thế mà anh ôm một cái gối cũng có thể… Quá vớ vẩn!
Anh ngồi phắt dậy, nhíu mày ném cái gối ra xa làm nó rơi xuống sàn nhà, sau đó nhanh chóng tắt đèn ngủ.
Nhưng nằm trên giường anh lật qua lật lại vẫn không ngủ được, trằn trọc một lát, lại bực bội nhặt cái gối lên, ôm vào trong ngực mới an ổn ngủ thϊế͙p͙ đi.
----
Trong thời gian chưa đầy hai ngày, khách hàng vốn định đầu tư cho Tiêu Lang mở chi nhánh bỗng thình lình thay đổi ý định, quyết định đầu tư cho nhà hàng của người khác mở.
Tiêu Lang vì việc mở chi nhánh này mà bận rộn mất không ít thời gian, đối phương đột nhiên đổi ý, tất nhiên anh không cam lòng.
Giang Vũ Phi cùng anh đi tìm khách hàng tranh luận phải trái.
Ngồi trong nhà hàng sang trọng, khách hàng cười nói, kín kẽ không một lỗ hổng: "Đầu tư cho ai có lợi nhuận hơn, tất nhiên tôi lựa chọn người đó… Trong thương trường chỉ nói chuyện kinh doanh, ông chủ Tiêu thấy có đúng không?"
Tiêu Lang bưng ly rượu lên hơi nhấp một ngụm, đôi môi mỏng từ đầu đến cuối luôn nhếch lên, thản nhiên cười nói: "Ông chủ Trương nói rất đúng."
"Tôi còn có chút việc, không thể ngồi cùng hai người nữa, tôi đi trước." Ông chủ Trương mới đến chưa được mười phút, đã vội vã muốn bỏ đi.
Lúc này, cửa kính của nhà hàng bị đẩy ra, Vệ Bình, trợ lý của Nguyễn Thiên Lăng cung kính đẩy cửa ra, chờ người đàn ông phía sau đi tới.
Nguyễn Thiên Lăng chậm rãi bước vào nhà hàng. Hôm nay, anh vẫn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen như mọi khi, phía dưới ống quần tây hơi bó là hai chân rắn chắc căng cứng, giày da giẫm trên sàn nhà sạch bong không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
"Ơ, Nguyễn tổng, hân hạnh hân hạnh, thật không ngờ có thể gặp anh ở đây!" Ông chủ Trương vừa đi được vài bước liền bước nhanh đến trước mặt người đàn ông, khuôn mặt tươi cười đón chào, nhiệt tình chìa duỗi bàn tay ra.
Nguyễn Thiên Lăng chìa bàn tay đang đeo găng tay da ra, hơi nắm tay ông chủ Trương một chút.
"Ông chủ Trương gần đây thế nào?" Anh cười nhạt, tùy ý hỏi.
"Đang chuẩn bị đầu tư cho khách hàng mà Nguyễn tổng giới thiệu, lần này cảm ơn Nguyễn tổng giới thiệu, nhà hàng kiếm được tiền tôi nhất định mời anh ăn cơm…"
Giang Vũ Phi ánh mắt khẽ động, hóa ra là Nguyễn Thiên Lăng âm thầm giở trò.
Cô nắm chặt chén trà, nghiêng đầu nhìn phản ứng của Tiêu Lang. Người đàn ông hơi cụp mắt xuống, nghe thấy bọn họ nói chuyện nhưng trên mặt không có biểu cảm nào.
"Tiêu Lang…" Giang Vũ Phi hơi há miệng, rất muốn nói với anh tiếng xin lỗi.
Cô hiểu, Nguyễn Thiên Lăng đối phó với Tiêu Lang đều là vì cô. Lời đe dọa của anh đêm hôm đó vẫn còn bên tai cô, chỉ là không ngờ rằng anh hành động nhanh như vậy, rất nhanh đã cho bọn họ một đòn.
Tiêu Lang nghiêng đầu dịu dàng cười cười với cô, trong giọng nói không có chút xao động nào: "Anh đi toilet một chút."
Cô quay đầu qua liếc nhìn bóng lưng anh, lúc quay đầu lại, cái ghế đối diện đã bị người khác kéo ra, Nguyễn Thiên Lăng đang ngồi đối diện cô.
"Bàn này đã có người ngồi rồi, mời anh đi tìm bàn khác." Cô lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt chỉ nhìn vào cổ áo anh, không muốn đối mặt với anh.
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào thành ghế, ngón tay đeo găng tay da nhẹ gõ trên mặt bàn.
"Bây giờ cô rời khỏi hắn ta vẫn còn kịp, chẳng lẽ phải chờ tới lúc cục diện không còn cách nào thay đổi mới chịu quay đầu lại sao?"