Edit: Lăng Mộ Tuyết
Dương Như Tuyên không cho Mật Nhi và Hạnh Nhi bắt kịp, một mình chạy ra khỏi Mai Trinh viện mới thả chậm cước bộ, nàng không có nghỉ chân quay đầu, bởi vì nàng biết hắn không có khả năng đuổi theo.
Đi về phía Phong Lâm Uyển của Lư thị, nàng ép mình không được nghĩ, rốt cuộc Hầu gia bị làm sao vậy?
Làm sao có thể đột nhiên hôn môi nàng? Nàng vỗ về cổ, nhiệt độ kia vẫn lưu lại, cho dù bầu trời không ngừng mưa phùn, vẫn không dập tắt được nhiệt độ trên mặt nàng.
Nàng không khỏi nghĩ, Hầu gia vốn định có phu thê thực với nàng?
Đương nhiên nàng nguyện ý, nhưng dù thế nào cũng không nên ở trước mặt Mặc Ngôn mà thân mật với nàng như vậy, nàng sẽ rất thẹn thùng. Vừa rồi đột nhiên đẩy hắn ra, không biết hắn phát cáu hay không?
Khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới trở nên hòa hợp, nàng không hy vọng bởi vậy mà sinh biến, như thế đêm nay nàng có phải nên ở lại trong phòng hắn hay không?
Trong lúc vô tình nhớ lại từng nhìn thấy thân thể trần trụi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng hồng hơn, không khỏi vỗ nhẹ má, bước chân đi về phía Phong Lâm Uyển càng nhanh hơn, nhưng vừa bước vào đại viện, bất chợt nghe thấy một tiếng khóc bén nhọn của trẻ con.
Nàng sửng sốt, lập tức theo âm thanh đó mà đi đến, chỉ thấy không ít nha hoàn bà tử đều tụ tập bên ngoài phòng ngủ của Lư thị, khiến nàng sinh lòng bất an.
"Tiểu tổ tông của ta, để cho bà nội nghỉ ngơi đi, ma ma mang tiểu thiếu gia đi xem rừng phong, được không?"
Vừa đến gần, nàng đã thấy ma ma Lư bên cạnh thị đang ôn tồn khuyên bảo, cẩn thận nhìn lại, lại thấy một tiểu oa nhi đứng ở trước cửa không ngừng gõ cửa.
Hắn dùng tiếng nói non nớt gọi: "Tằng tổ mẫu, mở cửa... Mở cửa đi, tằng tổ mẫu..."
Tổ mẫu? Nàng sửng sốt. Phòng Phiền Bách Văn cũng không có con nối dòng, vậy chẳng lẽ đứa nhỏ này là... Con của Hầu gia?
Cũng không đúng, vợ trước của Hầu gia đã chết bệnh trước khi Hầu gia lãnh binh đi Tây Đột, mà xem ra đứa trẻ cùng lắm là hơn hai tuổi, độ tuổi này không đúng.
"Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng đến gần thấp giọng hỏi.
Mấy người nha hoàn bà tử nghe thấy tiếng nói của nàng, nhao nhao quay đầu nhìn nàng, tất cả ánh mắt kia đều sửng sốt, như là nhìn thấy nàng khiến người kinh ngạc đến như vậy.
"Làm sao vậy?" Những ánh mắt kia khiến nàng cảm nhận được tình thế khác thường.
"Thiếu phu nhân..." Một ma ma trong đó thấp giọng nói, lmt.lqd, ý đồ dùng thân thể chắn trước hài tử kia.
"Sao bà nội không gặp đứa nhỏ này?" Dương Như Tuyên nhìn ra được đám người này có việc giấu diếm nàng, nhưng trước mắt đứa nhỏ này quan trọng hơn, nàng muốn biết Lư thị đang làm sao.
"Lão phu nhân..."
"Là Như Tuyên sao?"
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng nói khàn khàn của Lư thị, Dương Như Tuyên vội vàng đáp lời: "Bà nội, là con." Nghe thấy giọng Lư thị, khiến trong lòng nàng an ổn chút.
"Vào đi."
‘Vâng ạ’ Dương Như Tuyên đi về phía trước, đứa nhỏ kia lại che ở cửa, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, nàng thở nhẹ, càng xác định đứa nhỏ nầy khẳng định là con trai của Hầu gia, nhìn cái mặt kia, quả thực giống như cùng một khuôn mẫu in ra.
Mà hài tử kia vươn cánh tay ngắn ngủn ra, như là hắn không thể vào đi, thì ai cũng không được đi vào, hồn nhiên lại bá đạo làm cho người ta có cảm giác cũng có vài phần tương tự với Hầu gia, khiến nàng không khỏi ngồi xổm người xuống, rút khăn tay trong lòng ra, khẽ lau nước mắt trên mặt hắn.
"Ma ma, đứa nhỏ này tên là gì?" Nàng cười hỏi, chỉ vì đứa nhỏ này không vùng vẫy khi nàng lau, một đôi mắt vì nước mắt mà rạng rỡ sáng ngời, khẳng định sau này lớn lên sẽ tuấn dật hơn người.
"Hắn..." Ma ma không biết nên đáp lại như thế nào, may mà lúc này trong phòng truyền đến giọng nói khiến ma ma nhẹ nhàng thở ra.
"Như Tuyên, ôm Doãn Hi vào đi."
"Vâng ạ." Giọng Dương Như Tuyên đáp lại, cười với đứa nhỏ, vươn tay nói: "Tiểu Doãn Hi, nghe thấy tằng tổ mẫu nói không? Để ta ôm ngươi đi vào gặp tằng tổ mẫu, được không?"
Phiền Doãn Hi suy nghĩ rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, thân thể nho nhỏ di chuyển về phía nàng.
Dương Như Tuyên mềm nhẹ ôm hắn lên, cảm giác toàn thân hắn thật sự non mềm, thuận theo để nàng ôm.
Ma ma thay nàng mở cửa, nàng bước đi vào phòng, chỉ thấy trong phòng còn có hai ma ma và nha hoàn đang hầu hạ, nhưng Lư thị lại nằm ở trên giường.
"Bà nội, đã tìm đại phu đến xem chẩn chưa?" Dương Như Tuyên thấy khí sắc của bà không tốt, thấp giọng hỏi.
"Đã xem, đang nấu thuốc rồi." Lư thị đánh giá động tác nàng ôm hài tử.
"Tằng tổ mẫu, ôm ôm..." Phiền Doãn Hi vừa thấy Lư thị, mắt to thoáng chốc chảy ra hai hàng lệ, tay ngắn ngủn không ngừng hướng về phía bà.
"Doãn Hi, tằng tổ mẫu nhiễm phong hàn, không thể ôm ngươi, để nương ôm ngươi, được không?"
Dương Như Tuyên nghe vậy cũng không quá ngoài ý muốn, ngược lại Phiền Doãn Hi như là nghe được những từ mới, khuôn mặt nhỏ nhắn lệch sang một bên, quay đầu nhìn Dương Như Tuyên.
"Nương?"
Một tiếng nương, gọi khiến tâm Dương Như Tuyên tan chảy: "Gọi nương nha, tiểu Doãn Hi."
"Rốt cuộc nương cũng đến tìm con rồi hả?" Miệng nho nhỏ của hắn khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mang lệ đột nhiên tỏa sáng, không ngừng đánh giá nàng.
Dương Như Tuyên sửng sốt, chợt biết nghe lời nói: "Tiểu Doãn Hi, thực xin lỗi, phụ thân sinh bệnh, nương phải chăm sóc hắn, rốt cuộc bây giờ cũng rỗi rãnh, con không trách nương đúng không?"
Phiền Doãn Hi sững sờ nhìn nàng, có phần ngượng ngùng lắc đầu, lmt.lqd, sau đó kề khuôn mặt nhỏ nhắn lên trên cổ nàng, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người nàng.
Dương Như Tuyên thấy thế, không thể không thở dài.
Quả thật là phụ tử, tất cả đều để ở trong lòng, không quen biểu đạt, nhưng riêng động tác này, đã đủ để nàng biết hắn chờ mong cha mẹ có thể tới gặp hắn biết bao nhiêu.
Lư thị nhìn một màn này, khóe miệng dương lên cười tiêu sầu: "Doãn Hi, ma ma dẫn ngươi đi rửa mặt, đợi trở lại tìm nương, được không?"
Phiền Doãn Hi do dự, miệng nhỏ nhấp nhấp, một lúc sau mới nói: "Nương không được tìm không thấy nữa nha."
Dương Như Tuyên nghe mà hốc mắt nóng lên, hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Sẽ không, nương ở đây đợi con nha."
"Uhm." Hắn dùng lực gật đầu, nhìn hướng ma ma gần hắn, cũng không cho ôm, mà đi xuống, để cho ma ma dẫn rời đi.
Đợi hắn vừa đi, Lư thị nháy mắt tràn đầy hứng thú đánh giá Dương Như Tuyên: "Như Tuyên, ngươi không kinh ngạc vì sao Bách Nguyên lại có một con trai như vậy sao?"
"Có một chút, nhưng không phải bà nội đang muốn nói cho con sao?" Nàng cười hỏi.
Phiền Doãn Hi thân là con của Bình Tây Hầu, cháu ruột Hộ bộ thượng thư, nàng lại chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của nó, riêng điểm này cũng đã biết đây không phải chuyện tầm thường rồi.
Một tay cầm cây dù hình bướm, một tay nắm tay nhỏ non mềm, Dương Như Tuyên khom người, một đường quay về Mai Trinh viện đều nói giỡn với Phiền Doãn Hi, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng lại có vài phần nặng nề.
Thông phòng của người ấy... Thì ra đứa nhỏ này là sau khi Hầu gia bị thương trở về từ Tây Đột cùng với nha hoàn thông phòng mà ra. Tin tức này phong tỏa thật sự kín, bởi vậy kiếp trước nàng cũng chưa từng nghe nói, hơn nữa trong quá khứ nàng đều bận rộn tranh thủ tình cảm với các thiếp thất khác của Phiền Bách Văn, đương nhiên sẽ không để tâm đến Phiền Bách Nguyên chuyện.
Khi nghe thấy đứa nhỏ này là của thông phòng, lại khiến nàng khó hiểu, cho dù Doãn Hi không phải con trai trưởng, nhưng ít ra cũng là cháu trai thứ nhất của phụ thân, vì sao chưa từng mở tiệc chiêu đãi, nguyên nhân là gì - -
"Ưm hừm, tỷ tỷ, ngươi cũng rất có khả năng, mới gả vào Phiền phủ chưa được mấy tháng đã có hài tử lớn như vậy rồi."
Bỗng dưng Dương Như Tuyên giương mắt, nhìn thấy là Dương Như Kỳ và tiểu thiếp của Phiền Bách Văn, nàng nhướng mày, nghĩ thầm người này thích đến phân giới của Mai Trinh viện và Cán Hương viện, sẽ đụng phải cũng không tính quá ngoài ý muốn, chỉ là nàng không muốn nhìn thấy các nàng.
Vì thế, nàng tránh sang một bên, liền nắm Phiền Doãn Hi dọc theo bên cạnh đi qua các nàng.
"Ngươi đừng u mê, tuy danh nghĩa hài tử kia là của Hầu gia, nhưng rốt cuộc là của ai thì không ai không biết." Tiểu thiếp bên cạnh Dương Như Kỳ cười đến run rẩy hết cả người.
Dương Như Tuyến căm tức giương mắt trừng qua: "Quá làm càn rồi!" Ở trước mặt hài tử mà nói những thứ lời vô vị này.
"Ai làm càn? Gả cho Hầu gia mù, thực sự cho rằng bản thân là quý phu nhân rồi hả? Cũng không ngẫm lại cuộc sống nghèo khó của bản thân." Tiểu thiếp trên dưới đánh giá nàng, đối với toàn thân mộc mạc nàng cực kỳ khinh thường: "Sao, hiện giờ muốn dẫn theo đứa bé này bên người, xin hỏi sau này hắn phải xưng hô với Hầu gia là phụ thân, hay là bá phụ?"
Dương Như Tuyên nắm chặt tay thành quyền. Nếu không phải có Doãn Hi ở đây, khẳng định nàng đã đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất, lmt.lqd, nhưng đứa nhỏ ở đây, dù nàng có tức giận hơn nữa cũng không thể phát tác.
"Liễu Thiến Thiến, mắt ngươi mù sao? Không nhìn thấy đứa nhỏ này như cùng khuôn mẫu in ra với Hầu gia hay sao? Nó là con của ai, còn cần nói rõ sao? Không có não thì nói ít đi, thà rằng câm điếc cũng đừng mù chữ." Dương Như Tuyên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Bà nội nói, vị thông phòng Thúy nhi kia của Hầu gia đã nạp vào trước khi Hầu gia đi Tây Đột, nhưng mà Hầu gia chinh chiến ba năm chưa về, có hạ nhân nhìn thấy nàng và Phiền Bách Văn thông đồng, ngay khi Hầu gia bị thương trở về không bao lâu sau, Thúy nhi truyền ra có thai, nhưng khi đó Hầu gia đã biết được nàng và Phiền Bách Văn cấu kết, đuổi nàng đi.
Cuối cùng bà nội lưu Thúy nhi lại, chỉ là sau khi Thúy nhi sinh hạ Doãn Hi đã khó sinh mà chết, sau đó Doãn Hi do bà nội chăm sóc, chỉ vì Hầu gia không tin đứa nhỏ này là của hắn.
Mãi đến khi Doãn Hi đã có thể chạy có thể nhảy có thể nói chuyện, Hầu gia cũng chưa từng gặp mặt nó lấy một lần.
Nghe bà nội nói xong những chuyện cũ này, nàng đau lòng không thôi. Một đứa bé mới hai tuổi, lại bởi vì người lớn tranh đấu mà không được cha mẹ thương tiếc, hiện giờ tuổi tác bà nội đã cao, còn có thể nhìn thấy Doãn Hi bao nhiêu năm nữa đây?
Huống hồ đứa nhỏ này cũng không thể không có cha mẹ chăm sóc, nếu không không cẩn thận học cái xấu, chỉ sợ sau khi lớn lên lại sẽ từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp rất nhiều vấn đề, giống như là nàng năm đó, tâm tư lệch lạc mới có thể bước sai từng bước.
Cũng chính bởi vì như vậy, bà nội hi vọng nàng có thể chăm sóc Doãn Hi, nàng mới có thể một lời đáp ứng.
Nhưng đáp ứng là đáp ứng, nàng thật sự không biết nên nói với Hầu gia như thế nào, càng tệ hơn chính là, còn chưa quay về Mai Trinh viện, đã gặp được mấy kẻ chướng mắt này.
"Sao ngươi biết tên của ta?" Vẻ mặt Liễu Thiến Thiến kinh ngạc nói.
Dương Như Tuyên mấp máy miệng: "Cũng chỉ là một tiểu thiếp được Phiền nhị thiếu sủng nhất thôi, ai không biết? Chỉ tiếc hiện tại..." Tầm mắt nàng chuyển hướng Dương Như Kỳ, lập tức lại thu hồi.
Thật sao, nàng không nên dẫn phát đấu tranh giữa các nàng.
Trước mắt Như Kỳ giống như nàng trước đây. Lúc trước nàng và Liễu Thiến Thiến tranh đấu thật sự gay gắt, nghĩ đến trước đây nàng cũng được sủng ái như Như Kỳ bây giờ, nàng không nên gây sóng gió, châm ngòi ly gián nữa.
"Ý của ngươi là bây giờ ta không thể được sủng ái nữa?" Liễu Thiến Thiến nheo đôi mắt đẹp lại, ngang ngược kiêu ngạo nhìn nàng: "Chỉ bằng một chút tư sắc của ngươi, ta còn chưa thèm để trong mắt, huống chi là nàng? Nam nhân cũng chỉ muốn nếm thức ăn tươi thôi."
"Mặc kệ như thế nào, đó chuyện cũng là giữa các ngươi, xin nhường đường."
"Ta không cho."
Mặt Dương Như Tuyên trầm xuống, liếc mắt không đếm xỉa đến Dương Như Kỳ, não ý càng sâu, bắt đầu hối hận không cho Mật Nhi, Hạnh Nhi đi cùng nếu không ít nhất cũng nhiều người giúp đỡ ngăn cản các nàng.
"Nương?" Phiền Doãn Hi kéo nhẹ nàng.
"Không có việc gì, bây giờ nương dẫn con về Mai Trinh viện." Nàng cố cười, nắm chặt tay nó, vẫn muốn đi qua bên cạnh Liễu Thiến Thiến.
Sao có thể đoán được, đột nhiên Liễu Thiến Thiến lại dùng lực đẩy nàng - -