Edit: Lăng Mộ Tuyết
"Tuyên nha đầu, tuy Hầu gia bị mù, nhưng hiện nay thời thế hỗn loạn, cỏ cây đều là binh lính*, tại thời điểm người người cảm thấy bất an, Hầu gia mù lại ít bị tai bay vạ gió hơn, không đến mức giống đại bá ngươi..." Nói đến sau cùng, Hoàng thị không khỏi nghẹn ngào.
*Cỏ cây đều là binh lính (Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc)
Dương Như Tuyên vội vàng nói chút lời an ủi, rồi lại nói: "Bà nội, Hầu gia rất tốt, nếu là hắn, con nguyện ý gả."
Sau khi bắt giữ cả phòng Đại Bá Phụ thì lập tức hành quyết, bà nội quan tâm nhất là người thân, dù cho thân thích không qua lại nhiều, vẫn luôn có cảm tình.
"Con thật sự nguyện ý?"
"Có gì không tốt sao?" Nàng cười hỏi lại.
"Chuyện này... Sau khi Hầu gia ra chiến trường đánh Tây Đột bị thương mắt, có chút khó ở chung, nhưng tính hắn không xấu, chỉ là chí lớn chưa được thực hiện, cho nên có phần..."
"Hận đời?" Dương Như Tuyên buồn cười nói: “Bà nội, tất cả đều bình thường, phóng tầm mắt nhìn cả thiên hạ, có thiên chi kiêu tử nào sau bị thương nặng như vậy còn có thể thờ ơ? Còn nữa, mắt mù có gì không tốt? Tính tình hắn không tốt, đại biểu sau này có khả năng hắn sẽ không nạp thiếp, tuy con là kế thất, nhưng vẫn là danh hiệu phu nhân Hầu gia, có gì không tốt?"
Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng, Hoàng thị lại có chút sửng sốt.
"Nhưng không nỡ xa bà nội." Nàng yêu kiều ôm Hoàng thị: "Con phải lấy chồng, con sẽ không được ăn dưa muối của bà nội nữa."
Hoàng thị nghe vậy, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng: "Nếu con thích ăn, ta sẽ làm thêm rồi mang đến Phiền phủ, nhưng đến lúc đó sợ sẽ bị người cười nói cổ hủ."
"Ai dám nói dưa muối cổ hủ, con sẽ rút lưỡi người đó."
"Nha đầu con." Hoàng thị vỗ nhẹ tay nàng, nhìn nàng cười bướng bỉnh, cũng cười nheo mắt.
"Mối hôn sự này là Nghiêu ca ca con được Phiền phủ nhờ làm hộ, về nói riêng với ta, nay mai ta tìm Nghiêu ca ca con phúc đáp, khỏi làm cho người ta phải đợi quá lâu."
"Nghiêu ca ca?" Lần này Dương Như Tuyên thật sự khó hiểu.
Từ khi nào Nghiêu ca ca và Phiền phủ lại quen biết như vậy, còn có thể dò xét bà nội hộ Phiền phủ? Dựa vào trí nhờ của nàng... Suy nghĩ chút, nàng khẽ cười. Quá khứ cũng đã qua, hà tất phải đối chiếu hiện tại và trước kia, nàng lựa chọn con đường khác, nhất định kết quả sẽ không giống trước.
"Đúng vậy, nghe nói Hầu gia dự tính tháng tư sẽ cưới, mà còn dùng nghi lễ nghênh chính thất." Loại đại lễ này đối với Dương phủ mà nói là rất quang vinh.
Dương Như Tuyên cười cười, đối với việc Phiền phủ quyết định dùng phương thức gì nghênh nàng vào cửa, một chút ý kiến nàng cũng không có, nàng chỉ muốn bù đắp lại cho người kia mà thôi.
Mắt của hắn, không có khả năng nhìn thấy thế gin này nữa, nhưng nếu xua đi băng sương trên mặt hắn, có thể tận mắt nhìn thấy hắn tươi cười, chỉ vậy thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Nàng muốn làm chuyện này.
Hai người nói cười một hồi, đang lúc Dương Như Tuyên muốn cáo lui, để cho Hoàng thị chợp mắt một chút thì nha hoàn canh giữ ở bên ngoài phòng kêu lên - -
"Lão gia, phu nhân."
Dương Như Tuyên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Kỳ vẫn mặc triều phục, mặt có vẻ không vui, nhưng mà mặt Mục thị lại trầm xuống, không biết vì chuyện gì mà hai người phiền não.
Chẳng lẽ là bởi vì ngày tết năm nay không cho Dương Trí Vũ về phủ đoàn viên, Lý di nương kia làm loạn long trời lở đất?
Nàng đoán như vậy, là vì nhìn thấy Lý di nương ở phía sau, trên mặt bà ta không giống vừa làm loạn xong.
"Nương." Dương Kỳ khẽ gọi.
"Sao, có việc gì?"
"Có chuyện." Dương Kỳ nhìn Dương Như Tuyên liếc mắt một cái, có chút khó mở miệng.
Dương Như Tuyên thấy thế, thuận theo mà nói: "Bà nội, phụ thân có việc cần nói, con về sân trước."
"Đợi một chút, Tuyên nha đầu, con ở lại, việc này cũng có liên quan với con."
"Con?"
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hoàng thị thúc giục.
"Phiền phủ phái người tới cầu hôn, muốn cưới Tuyên nha đầu qua phủ." Dương Kỳ nói xong, sắc mặt có chút tức giận, như là rất bất mãn mối hôn sự này: "Cũng không phái người thông báo trước một tiếng liền trực tiếp cầu hôn, hắn coi chúng ta như cái gì?"
Tuy lão gia Phiền gia là Hộ bộ thượng thư quyền cao chức trọng, nhưng quan gia luôn luôn muốn lễ nghi hơn mấy phân, cầu hôn cường ngạnh như vậy, lấy thế bức người, khiến trong lòng ông không vui.
"Đợi một chút, việc này ta đã biết rồi, mới vừa nói với Tuyên nha đầu, con bé cũng đồng ý." Hoàng thị vội hỏi: "Ta không cho con biết trước, thật là ta không đúng.”
"Nương, sao người có thể đề Tuyên nha đầu tiến vào Phiền phủ!" Dương Kỳ nghe vậy không khỏi kích động, ngay cả Mục thị cũng không ủng hộ.
"Đúng vậy, nhị thiếu gia Phiền gia hành sự bất lương, là kẻ không học vấn không nghề nghiệp lại phong hoa tuyết nguyệt, sao có thể đểTuyên nha đầu kết duyên với hắn!" Mục thị gấp đến độ giậm chân, suy nghĩ nên tìm biện pháp nào để lui mối hôn sự này.
"Hả?" Dương Như Tuyên sửng sốt, nhìn liếc Hoàng thị một cái.
"Không phải, ta nói là Bình Tây Hầu Phiền Bách Nguyên Phiền gia, là Trí Nghiêu được lão phu nhân Phiền gia nhờ làm hộ, trước xem ý tứ của ta." Hoàng thị vội vàng giải thích.
Lần này đổi lại là phu thê Dương Kỳ sửng sốt, hai người nhìn nhau một cái, cũng không phản đối tiếp nữa.
Mục thị đành phải nhìn Dương Như Tuyên, hỏi lại để xác định: "Tuyên nha đầu, con thật sự đồng ý mối hôn sự này?"
"Vâng, nương." Nàng cười nheo mắt, khẽ thở ra.
May bà nội không lầm, lại may mắn hành động của Nghiêu ca ca nhanh hơn một bước, bằng không có thể đã nguy rồi. Nếu đã phái người cầu hôn, không có lý do hợp lý, hôn sự này chỉ sợ không thể nào thoái thác.
"Nhưng nghe nói sau khi Bình Tây Hầu kia bị thương mắt, tính tình thay đổi lớn, hắn..." Mục thị vốn là thiên kim tướng phủ, Dương phủ cách phủ tướng quân cũng chỉ có mấy con phố, thỉnh thoảng bà sẽ trở về la cà, nên cũng biết ít nhiều tình hình của võ tướng.
"Nương, tính tình thay đổi có lẽ hắn cũng có thể thay đổi lại mà, mà gả cho hắn còn tốt hơn gả cho Phiền nhị thiếu gia, như vậy, phụ thân muốn từ chối lời cầu hôn của phiền nhị thiếu, lý do này cũng đầy đủ rồi, đúng không? Phụ thân." Nàng cười mỉm nhìn Dương Kỳ.
Nhìn xem, cha mẹ nàng toàn tâm toàn ý tính toán thay nàng, sợ nàng chịu thiệt chịu khổ.
Dương Kỳ cười cười, vuốt ve đầu nàng: "Tuyên nha đầu trưởng thành, phụ thân thà gả con cho Bình Tây Hầu mắt mù, cũng không thể gả cho Phiền nhị thiếu, nhưng gả cho Bình Tây Hầu, phụ thân lo lắng con..."
"Phụ thân yên tâm, trước khi tỷ tỷ lấy chồng cũng dạy con rất nhiều, chút chuyện như vậy con mới thèm không sợ."
"Thật là, đều do nữ nhi của chúng ta bị cướp đi nhanh quá, nếu không ta định đến mùa hè sẽ thay mãnh tướng dưới trướng phụ thân ta cầu hôn... Người đó tuy chất phác, nhưng cực kỳ đôn hậu, lại có công danh trong người, mà còn..."
"Lạc Anh, không cầu công danh phú quý, mới có thể rời xa thị phi." Dương Kỳ nhàn nhạt cắt ngang lời Mục thị còn chưa nói xong, lại nhìn Hoàng thị: "Nương, đã như vậy, con sẽ tự mình giải thích việc này với Phiền phủ, tin tưởng Hộ Bộ thượng thư sẽ không làm khó xử con."
"Đi thôi, thuận tiện tìm tiểu tử Trí Nghiêu kia tới cho ta, ta muốn trả lời hắn."
“Vâng ạ.”
Người ngoài đi rồi, Dương Như Tuyên nhìn ngoài cửa phòng, không khỏi nghi hoặc, Lý di nương đi khi nào vậy?
Rốt cuộc bà ta tới làm gì?
Tháng tư, xuân về hoa nở, muôn hoa đua thắm khoe hồng, cũng là lúc Dương Như Tuyên phải lấy chồng.
Dương Như Tuyên toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, mũ châu, khăn voan đỏ, được ma ma Phiền phủ phái tới dẫn ra, từ khuê phòng đi tới đại sảnh.
Cả một đường nói cát tường, đang muốn bước ra bên ngoài phòng, Dương Như Tuyên bỗng dưng dừng bước lại, kéo khăn voan đỏ xuống, quay đầu quỳ gối với Hoàng thị và hai vợ chồng Dương Kỳ ngồi ở chủ vị.
"Bà nội, phụ thân, nương, Như Tuyên lúc này xin bái biệt." Nàng hành đại lễ, không thèm để ý hỉ phục sẽ dính bụi đất.
Dương Như Hâm ở phía sau vội vàng ngăn cản ba vị trưởng bối tiến lên, để tránh phá hủy lễ nghi, tay nhanh chóng giúp nàng phủ khăn voan đỏ lên, không để người khác thấy mặt nàng: "Tỷ, chưa đi đến hỉ phòng, khăn voan đỏ không thể kéo xuống."
"Như Hâm, chuyện hôm qua tỷ tỷ nói với muội, muội còn nhớ chứ?" Nàng giữ tay nàng ấy.
"Tỷ, tỷ yên tâm, muội đã nhớ rõ." Dương Như Hâm giương lên ý cười, mười hai tuổi, có vài phần ngây ngô quyến rũ. Từ trong lồng ngực lấy ra khăn tay, lau hai tay bị dính bụi đất của tỷ tỷ: "Tỷ, sắc mặt ma ma Phiền phủ rất khó coi, nhớ lát nữa phải cho thêm chút ngân lượng đó."
"Yên tâm, tỷ chuẩn bị rất nhiều." Chút quy củ đó, nàng còn cần nàng phải nhắc nhở sao? "Bà nội và cha mẹ giao cho muội, đừng luôn nóng nảy, phải tĩnh tâm đọc sách học nữ công học cầm kì..."
"Tỷ, đừng nói nữa, theo muội thấy, lát nữa không nhét một lượng bạc thì không được đâu, khẳng định ma ma kia sẽ đến trước mặt Phiền lão phu nhân tố cáo tỷ." Dương Như Hâm nghiêm mặt cắt ngang lời nàng.
"Nha đầu muội."
"Đi thôi, ngày đại hỉ đừng để nương và bà nội khóc." Dương Như Hâm phụ giúp nàng đi ra: “Mà còn, nếu tỷ không mau lên kiệu hoa, Như Kỳ tỷ tỷ sẽ không thể từ cửa sau xuất giá đó."
Nghĩ đến đây, Dương Như Tuyên không dấu vết thở dài, khi ma ma Phiền phủ dẫn lên kiệu tám người nâng.
Ngồi trên kiệu, nàng không nhịn được mà suy nghĩ, vì sao đến cuối cùng, lại chính là Như Kỳ gả cho Phiền Bách Văn?
Sau hôm ấy, nàng nghe nói Lý di nương đuổi theo phụ thân, đáp ứng mối hôn sự kia, nhưng đổi người lấy chồng thành Như Kỳ, mà Phiền gia cũng đồng ý.
Chỉ là Phiền Bách Văn cưới không phải chính thê, chỉ là tiểu thiếp, tình cờ lại cùng lấy chồng một ngày.
Tuy nói hai hôn sự đều không có chú rễ tự mình đón dâu, nhưng ít ra nàng là ngồi kiệu lớn tám người nâng, lấy nghi lễ nghênh chính thất đi qua nội thành, tiến vào cửa lớn Phiền phủ, Như ỳ lại chỉ có thể cưỡi kiệu nhỏ trực tiếp đi tới cửa sau Phiền phủ, chờ nàng vào cửa mới có thể vào cửa.
Nghi lễ đón dâu một trời một vực, chỉ sợ sẽ Như Kỳ người từ trước tới nay đều không thân với nàng càng thêm hiềm khích. Những thứ này, nàng lại không để ý, nàng lo lắng là Như Kỳ sẽ biến thành nàng trước kia... Nàng không hiểu sao Lý di nương lại phải gả Như Kỳ cho Phiền Bách Văn làm thiếp, chẳng lẽ Lý di nương không biết trong lúc thiếp thất tranh thủ tình cảm có thể sánh bằng triều đình đấu tranh sao?
Theo kiệu hoa vào cửa lớn Phiền gia, khi hạ kiệu hoa, Dương Như Tuyên không dấu vết nhét vào trong tay ma ma một túi gấm, sau đó nàng được dẫn vào đại sảnh, trong phòng không ầm ỹ như trong tưởng tượng của nàng, sau khi bái Thiên Địa, nàng được dẫn vào hỉ phòng.
Ngồi xuống, eo mỏi lưng đau, nhưng nàng vẫn phải giữ quy củ, ngồi đoan trang ở trên giường chờ vị hôn phu của nàng vén khăn voan đỏ của nàng lên.
Nàng chưa từng trải qua việc này, cho nên có chút khẩn trương, nhưng cũng không sợ hãi.
Từ hôm nay trở đi, nàng chính thức cáo biệt với Dương Như Tuyên của quá khứ, từ nay về sau nàng muốn bảo vệ vị hôn phu của nàng, không rời không bỏ, bạch đầu giai lão với hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy đói khát khó nhịn, miệng khô lưỡi đắng hết sức, theo từng tiếng bước chân, nàng biết vị hôn phu của nàng sắp tới, vì thế sống lưng càng thẳng hơn, nghe tiếng mở cửa, đóng cửa ngăn cách bên ngoài.
Trong phòng lặng im, lòng bàn tay nàng không hiểu sao lại đổ mồ hôi, sau đó, hắn vén khăn voan đỏ của nàng lên.
Ngượng ngùng giương mắt, chống lại một đôi mắt đen tuyền khẽ buông xuống, trong lòng nàng hơi run rẩy, đêm nay, dù làm cách nào nàng cũng không thể khiến bản thân giữ tỉnh táo và ung dung.
Mày rậm tung bay, ánh mắt thâm thúy, tóc dài buộc trên đỉnh đầu, hỉ phục đỏ thẫm mặc trên người hắn, làm nổi bật thân hình cao to của hắn... Nàng chưa bao giờ cẩn thận đánh giá hắn như vậy, nhìn lên chỉ cảm thấy hắn tuấn mĩ như trích tiên, khiến tim nàng đập rộn lên.
Nếu không phải hai mắt của hắn không thể nhìn thấy, nàng sẽ không dám lớn mật mà quan sát hắn kỹ như vậy.
Hai người trầm mặc rất lâu, hắn chỉ lẳng lặng "nhìn chăm chú" nàng, sau một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Thay bản hầu gia cởi áo."
‘Vâng ạ’ nàng e lệ đứng dậy thay hắn dỡ ngọc đái bên hông xuống, rút đi hỉ bào, cởi giày tháo tất.
"Rửa mặt chải đầu." Hắn lại nói.
‘Vâng ạ’ nàng rất biết nghe lời. Bên giường đã chuẩn bị một chậu nước, nước đã lạnh từ lâu, nhưng chỉ là rửa mặt chải đầu mặt, thì cũng không thành vấn đề.
Nhẹ nhàng lau mặt thay hắn, lại gỡ mũ xuống cho hắn.
Sau đó... Hắn tự nhiên nằm xuống, đắp chăn lên, xem ra chuẩn bị đi ngủ rồi.
Dương Như Tuyên nhìn hắn, nhìn hắn nhắm mắt lại, mày khẽ nhếch, nàng cười cười, quay đầu tháo mũ châu trên đầu mình, cởi hỉ phục rườm rà xuống, liếc mắt nhìn hắn trên giường, lập tức ngồi xuống bàn tròn bên cạnh, uống trà lạnh, ăn mứt hoa quả.
Trên bàn vẫn còn chút rượu, có thể là ly rượu giao bôi của bọn họ, nhưng nếu hắn đã mệt mỏi, vậy thì tiết kiệm đi.
Tuy mứt hoa quả không thể no bụng, nhưng ít ra có thể lừa gạt bao tử.
Vấn đề khá lớn là - - nàng muốn ngủ?
Trên giường, tướng công của nàng, nằm hình chữ đại chiếm hơn phân nửa giường... Nàng nên ngủ làm sao?