Thề Không Làm Thiếp

Chương 2-3: Kế sách (3)

Edit: Lăng Mộ Tuyết 

"Tài vẽ của Tuyên tiểu thư là số một, vì sao khả năng thêu thùa lại không thể lọt vào mắt người khác?" Hạnh Nhi vuốt ve tấm tơ lụa, mơn trớn chỉ thêu phía trên, buồn bực hỏi.

"Có tệ như vậy không?"

"Tuyên tiểu thư, ngay cả lụa thêu người cũng chưa kéo chỉnh, một khi chỉ thêu bị kéo chặt, tơ lụa sẽ bị nhăn, còn có mũi kim không chặt, màu sắc không nổi, còn có..."

Hạnh Nhi tiện tay chỉ vào, hai ba lần đã chỉ ra hơn mười lỗi, khiến Dương Như Tuyên không chịu nổi, vậy mà nàng lại vẫn cảm thấy khá tốt, không nghĩ tới bản thân chỉ mới học được sơ sơ.

Sau khi nói xong, Hạnh Nhi mới giật mình cảm giác bản thân quở trách quá không khách khí, nhất thời có chút xấu hổ, không khỏi trộm dò xét Dương Như Tuyên, lại thấy nàng không có nửa điểm trách tội, chỉ liên tục cười khổ.

"Nô tỳ... Quá phận rồi." Cuối cùng Hạnh Nhi chỉ có thể thấp giọng bồi tội.

"Không sao, đều do bà nội khen ngợi ta, ta được khen ngợi lên tận trời, khiến ta tưởng kỹ thuật thêu đó của ta đã có thể mang ra khoe khoang, hôm nay nghe ngươi nói, ta đã nhận rõ sự thật rồi." Nàng cho rằng bản thân tư chất thông minh, dù học gì cũng có thể học tốt, không thể tưởng tượng được lại bị thêu thùa đánh bại.

"Tuyên tiểu thư đừng tự coi nhẹ mình, cẩn thận mà nghĩ, Tuyên tiểu thư cũng chỉ mới học thêu thùa được có mấy tháng, có thể học được như vậy quả thật đã không dễ, chỉ là muốn thêu uyên ương, chỉ sợ... Phải tốn chút công phu." Hạnh Nhi cố gắng nói chuyện uyển chuyển.

"Nếu như bây giờ ta học tập cẩn thận, ngươi cảm thấy có thể không?"

Hạnh Nhi hơi kinh ngạc, vậy mà lại không chịu buông tha, lại hỏi thật lòng như vậy, không khỏi cẩn thận bấm đốt ngón tay: "Uyên ương này chậm nhất là đầu tháng ba phải giao, cho nên Tuyên tiểu thư còn có thời gian hơn bốn tháng..." Suy nghĩ một chút, nàng cười nói:

"Có nô tỳ ở đây, đương nhiên có thể."

"Thật sự?"


"Tuy nói Tuyên tiểu thư xử lý đường may không được tốt cho lắm, lmtdđlqđ,  thêu cao thấp không đều, nhưng phối màu vô cùng tốt, nếu có thể lấy kim tuyến để thuê, màu sắc trùng điệp, khẳng định có thể làm cho bộ đồ thêu này xuất sắc ngang với những bức họa của Tuyên tiểu thư, nếu người Cung vương phủ nhìn thấy, khẳng định cũng sẽ giật mình."

"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng sẽ tin tưởng." Dương Như Tuyên lộ ra nụ cười như đứa trẻ, dù cho dung mạo của nàng vốn là bộ dạng của nữ hài mười hai tuổi.

Hạnh Nhi nhìn nàng, khóe môi vẫn cong lên: “Như thế hãy đổi tấm lụa khác đi."

"Cứ làm như vậy đi." Dương Như Tuyên cười gượng.

Dương Như Tuyên lập tức làm theo, vẽ lại bức uyên ương, lại nhờ Hạnh Nhi dạy nàng cách thêu một lần nữa, Mật Nhi thấy Hạnh Nhi và nàng qua lại gần gũi, nghi ngờ tới gần, mới biết được là vì thêu uyên ương, lập tức tự động gia nhập trận doanh, khi đó không năm thì ba nhạo báng nàng, mà nàng... Không thể nói là vui vẻ chịu đựng, nhưng loại nhạo bang này lại không phải cười nhạo ác ý, nàng có thể cười cười tiếp nhận.

Kết quả là Lạc tiểu viện của nàng cũng náo nhiệt hơn hẳn, có khi ngay cả Dương Như Hâm cũng chạy tới xem náo nhiệt, nàng đành phải ném cô vòng cho nàng chơi, nếu Lý thị tới cửa, nàng sẽ khéo léo đuổi bà ta đi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã hết năm, trời lạnh buốt, mãi mới đến xuân về hoa nở, ngày kết hôn của Dương Như Hàm đã gần ngay trước mắt.

Khi Dương Như Tuyên đưa tấm uyên ương đến trước mặt nàng, uyên ương kia xinh đẹp sống động khiến nàng kinh ngạc, lmtdđlqđ cũng làm nước mắt phiền muộn vì sắp phải rời xa nhà của nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, tỷ là tân nương, phải vui vẻ." Dương Như Tuyên vội rút khăn tay ra lau nước mắt cho nàng. Dương Như Hàm nín khóc mỉm cười cầm tay nàng: "Tỷ phải vui vẻ."

"Thích không?" Uyên ương này vừa mới nhét bông vải, nàng đã khẩn trương đưa đến phòng tỷ tỷ, chỉ sợ không kịp cất vào trong hòm đồ cưới của tỷ tỷ.

"Tỷ rất thích." Dương Như Hàm lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh giường: "Cuối cùng biết thời gian này muội lôi kéo Hạnh Nhi và Mật vội vàng làm gì rồi."

"Muội thuê không tốt, may mà có có Hạnh Nhi và Mật Nhi hỗ trợ, nếu không khẳng định không kịp."

Dương Như Hàm yên lặng nhìn nàng: "Như Tuyên, thực sự tỷ tỷ rất vui vì muội thay đổi, nhưng tỷ tỷ càng lo lắng có phải muội không xem chúng ta là người một nhà hay không, cho nên mới xa lạ khách khí như vậy."

"Muội mới không có, chính là bởi vì coi mọi người là người một nhà, cho nên muội mới càng muốn vì mọi người làm cái gì đó."

"Vậy là tốt rồi, muội đã quen với cuộc sống trong phủ, nếu không tỷ tỷ lấy chồng ở xa, chỉ sợ không thể chăm sóc tốt cho muội." Dương Như Hàm vỗ nhẹ tay nàng.

"Yên tâm, muội có thể chăm sóc mình thật tốt."

"Tỷ biết, tỷ còn lo lắng Lý di nương, sợ muội bị bà ta ảnh hưởng, nhưng hôm nay xem ra tất cả đều là tỷ suy nghĩ nhiều quá."


"Sẽ không, tỷ tỷ, chút tâm tư đó của Lý di nương muội đã nhìn thấu, sẽ không để cho bà ta chiếm được nửa điểm tiện nghi." Dương Như Tuyên nhẹ nắm tay nàng: "Ngược lại là tỷ tỷ, có thể có xử lý chuyện kia hay không?"

"Có, Cung vương phủ không có quy định mang mấy người, cho nên tỷ đã nói với nương, tỷ muốn mang sáu bà tử và sáu nha hoàn đi, còn Hạnh Nhi và Mật Nhi, ta muốn để hai nàng hầu hạ bên cạnh muội."

Dương Như Tuyên sửng sốt, vội hỏi: "Tỷ tỷ, Hạnh Nhi và Mật Nhi từ nhỏ đã đi theo bên cạnh tỷ, tỷ..."

"Tuổi Hạnh Nhi và Mật Nhi cũng xấp xỉ muội, đối với chuyện lớn nhỏ trong phủ cũng rõ ràng, khẳng định có thể giúp đỡ rất nhiều cho muội, còn nữa, Hạnh Nhi và Mật Nhi ít nhiều cũng có chút ngạo khí, các nàng nguyện ý giúp muội đại biểu đáy lòng các nàng cũng đã phục muội, đã như vậy, để các nàng ở lại bên cạnh muội, khi muội lấy chồng dẫn các nàng theo, như vậy tỷ cũng an tâm."

Dương Như Tuyên nói không ra lời, nàng không nghĩ tới Dương Như Hàm lại vì nàng tính toán xa như vậy, lo lắng tương lai chuyện nàng lấy chồng sẽ mang theo ai,… Được bảo vệ như vậy, khiến hốc mắt nàng nóng lên, há mồm nhưng lại toét miệng cười.

"Tỷ tỷ, muộn cũng không muốn lấy chồng." Nàng nửa thật nửa trêu ghẹo nói.

"Lời này lúc trước tỷ cũng nói rồi." Vị cô nương kia cam tâm tình nguyện gia đình thân thuộc, sống một đời bên cạnh một nam nhân chưa từng gặp mặt, thậm chí vì hắn mà lo liệu chuyện gia đình?

"Ài, không công bằng như vậy, chúng ta chưa ưn một miếng cơm chưa uống một ngụm nước nào của nhà đối phương, mà cũng không phải người nhà chân chính, lại phải đến nhà đối phương làm trâu làm ngựa." Dương Như Tuyên thở dài, cảm thấy thế giới này đối với nữ tử quả thật cực kỳ bất công, nếu làm sai chuyện gì, thì nhà mẹ đẻ lại phải hổ thẹn, ủy khuất lớn như nào cũng phải nuốt lệ vào bụng.

"Lời này cũng không đúng, cho dù tỷ lấy chồng, lmtdđlqđ tỷ cũng sẽ không bỏ người nhà, nếu đối phương không quan tâm đến tỷ, tỷ cũng sẽ không vì hắn mà làm trâu làm ngựa."

Giờ Dương Như Tuyên mới hiểu được, xem ra Dương Như Hàm luôn luôn dịu ngoan uyển chuyển hàm xúc, nội tâm cũng có ngạo khí, chỉ có được nàng coi là người trong nhà, mới có thể được nàng đối xử ôn nhu.

Mà nàng, lại may mắn như vậy có thể được tỷ tỷ chấp nhận.

"Tỷ tỷ đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ sống rất tốt." Nàng nghĩ, tin tức lúc trước nàng biết khẳng định đều là sự thật, tính tình tỷ tỷ như vậy quả thật đáng được thương tiếc.

"Nhận lời chúc của muội, tỷ nhất định sẽ sống rất tốt." Dương Như Hàm cười: “Trái lại phải giao mọi chuyện trong nhà lại cho muội rồi."

"Tỷ yên tâm, có muội ở đây, ai cũng đừng nghĩ gây sóng gió ở trong phủ." Nàng hứa hẹn, nhất định làm được.

Dương Như Hàm lại ôm nàng, hai tỷ muội nói một chút chuyện riêng tư, mãi đến khi ma ma tới đuổi người, Dương Như Tuyên mới lưu luyến không rời quay về sân.

Mấy ngày sau, đội đón dâu của Cung vương phủ đã đến, thế tử Cung vương tự mình từ Hoài Nam Thành đến cưới vợ, Dương Như Hàm phong quang (nở mày nở mặt) lấy chồng, ngoài cửa Dương phủ chiêng trống náo nhiệt, pháo trúc kêu không ngớt.


Hạnh Nhi cùng Mật Nhi về sân trước, Dương Như Tuyên vẫn đứng bên cạnh cửa, mãi đến khi đội ngũ đón dâu rời đi mới trở về phòng, vừa khéo gặp Dương Trí Cần đang tiếp tân khách.

"Trí Cần ca ca." Nàng dịu ngoan cung kính hạ thấp người.

Con nối dòng của Tứ Phòng Dương gia dựa theo tuổi tác thứ bậc, theo thứ tự là đại phòng Dương Trí Nghi, Tứ Phòng Dương Trí Nghiêu, Nhị Phòng Dương Trí Cần và thứ xuất Dương Trí Vũ. Dương Trí Nghiêu theo phụ thân buôn bán, mà Dương Trí Nghi và Dương Trí Cần lại ở nhà bồi dưỡng tài năng, đều có công danh trong người.

Đại Bá Phụ Dương Úc quan bái Binh Bộ Thượng Thư, tính tình khéo léo, thủ đoạn khéo đưa đẩy, con trai độc nhất Dương Trí Nghi là Đình Úy lục phẩm, tính tình cũng tương tự phụ thân, ở trong triều quen biết nhiều người, Nhị bá phụ Dương Kỳ có vẻ khiêm tốn rất nhiều, trong triều tuy có lui tới, nhưng rất ít xã giao, mà Dương Trí Cần ba năm trước đây đỗ Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm viện, do là con mọt sách, cho nên cuối cùng bị phái trông coi Long Đồ các, ngày ngày sao chép tài liệu lịch sử trân quý cũng khiến hắn làm không biết mệt.

Quá khứ, nàng cực kỳ chán ghét Dương Trí Cần, cảm thấy hắn chỉ biết đọc sách, biến bản thân thành cọc gỗ, nhưng hôm nay phát hiện hắn rất có tâm nhãn, hành sự từng bước, chưa bao giờ vọng tưởng một bước lên trời, cho nên coi hắn như huynh trưởng ruột.

"Tuyên nha đầu, muội xem, đây là bộ bìa cứng 《 Vũ Kinh Thất Thư 》mà lần trước huynh đã nhắc đến với muội." Dương Trí Cần mặt mày trong sáng, mắt phượng hẹp dài lóe ra vui sướng, giơ quyển sách trong hộp gỗ lên.

*Vũ kinh thất thư  là tập hợp 7 bộ binh pháp danh tiếng của Trung Quốc cổ đại. Đây được coi là các tác phẩm tiêu biểu nhất cho quân sự Trung Quốc cổ đại, chúng chính thức được tập hợp lần đầu vào thời nhà Tống và kể từ đó hầu như luôn được giới thiệu trong các bộ bách khoa thư về quân sự. Bảy tác phẩm trong Vũ kinh thất thư bao gồm: Lục Thao (六韬) của Khương Tử Nha đời nhà Chu, Tư Mã pháp (司马法) của Tư Mã Nhương Thư đời Xuân Thu, Tôn Tử binh pháp (孙子兵法) của Tôn Vũ đời Xuân Thu, Ngô Tử (吴子) của Ngô Khởi đời Chiến Quốc, Úy Liêu Tử (尉缭子) của Úy Liêu đời Chiến Quốc, Tam lược (三略) của Hoàng Thạch Công nhưng được cho là sáng tác cuối đời Tây Hán, Đường Thái Tông Lý Vệ công vấn đối (唐太宗李卫公问对) của Vệ Cảnh Vũ công Lý Tĩnh đời nhà Đường. 

"..." Mặt Dương Như Tuyên không chút thay đổi nhìn hắn. Rút về lời vừa nói, hắn vẫn là con mọt sách kia, yêu sách thành si ngốc.

Đời này của nàng vẫn chưa thấy người nào thích thảo luận về nội dung sách như hắn! Mấy ngày trước nàng nói muốn đi theo nương cùng tập võ, luyện chút công phu quyền cước phòng thân, kết quả mỗi lần bị hắn nghe được, lập tức giảng giải 《 Vũ Kinh Thất Thư 》, 《Binh Pháp Tôn Tử》,... với nàng. Nàng học cái kia làm chi? 

"Muội cứ lấy đi mà đọc, huynh đã bắt đầu thương lượng, có thể để ra một tháng." Dương Trí Cần mặt mày hớn hở ấn hộp gỗ vào trong ngực nàng.

Dương Như Tuyên há mồm muốn nói, nhưng vẫn còn hóa thành thở dài. Hôm nay là ngày Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng, Trí Cần ca ca không có một chút đau lòng phân li, lại vẫn nhớ tìm bộ sách này cho nàng, thật là...

"Trí Cần, thì ra bộ 《 Vũ Kinh bảy thư 》 này ngươi muốn cho muội tử nhà ngươi đọc, không chê quá tối nghĩa, chỉ sợ tiểu muội tử xem không hiểu."

Dương Như Tuyên bỗng dưng giương mắt,lmtdđlqđ, giờ mới phát hiện thì ra phía sau Dương Trí Cần có một nam nhân thân hình cực kỳ cao lớn, ngũ quan tao nhã mê người, khi cười khiêm tốn hữu lễ.

Nàng vội vàng rũ mắt, khom người.

"Tam... Công tử, ngươi không hiểu, muội tử này của ta đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người, chỉ tiếc là thân nữ nhân, bằng không khẳng định có thể trở thành trụ cột trong triều."

Đối mặt Dương Trí Cần không tiếc lời ca ngợi, Dương Như Tuyên chỉ xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ.

Nàng thích đọc sách, trong bụng có vài phần mực nước, nhưng không thể có năng lực trở thành trụ cột trong triều.


"Thật sao? Vậy thật sự là quá đáng tiếc rồi."

"Còn không thật sao?"

Từ đầu tới cuối Dương Như Tuyên cũng chưa giương mắt, không phải nàng cố thủ lễ giáo, mà thật sự cảm thấy thẹn không có mặt mũi gặp người, để tránh Dương Trí Cần khen ngợi hoang đường về mình nữa, nàng lên tiếng nhắc nhở: "Siêng năng ca ca, có chút tân khách đã ra bên ngoài, huynh nên đến cửa lớn tiễn khách đi."

"Cũng đúng cũng đúng, huynh lại quên luôn chuyện này rồi, Tam công tử, mời bên này."

Dương Như Tuyên nghiêng người cúi người chào, chờ hai người đi mới bước về hướng nội viện.

Nhưng mà vừa mới đi qua hành lang dài ngoài đại sảnh, lại gặp Lý thị và đứa con trai không ra gì của bà ta Dương Trí Vũ đang châu đầu ghé tai không biết thấp giọng đàm luận cái gì, vừa thấy nàng tới, lập tức ‘chớ có lên tiếng’.

Thấy thế, nàng bật cười: "Di nương, xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì." Lý thị cười gượng.

"Vậy ta về sân trước." Nàng điểm nhẹ đầu, đi qua bên cạnh bọn họ.

"Đợi một chút."

"Di nương, có việc?" Nàng cười hỏi.

Lý thị suy nghĩ, kéo nàng đi tới vài bước mới thấp giọng hỏi: "Tuyên nha đầu, năm trước ngươi nói chuyện mua bán kia với ta... Ngươi còn nhớ không?"

"Nhớ, di nương ngươi..." Nàng kinh ngạc nói.

Trên thực tế, nàng đã sớm đoán được Lý thị và Dương Trí Vũ vẫn vội vàng làm gì, đơn giản vì năm nay tích trữ lương, muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa mà thôi. Dù sao cũng là mua bán một vốn bốn lời, đương nhiên là có bao nhiêu tiền liền mua bấy nhiêu, để tránh đến lúc đó thiếu hàng để bán. 

"Ta cũng không gạt ngươi, năm trước khi ngươi nhắc đến với ta, ta cầm đồ cưới của bản thân tích chút lương thực, quả thật như ngươi nói đã kiếm được một chút, mà năm nay không biết làm,tại sao, rõ ràng mới tháng tư, nhưng ngũ cốc đều đã tăng không ít, ta suy nghĩ bởi vậy..."

"Di nương yên tâm, có người cố ý đẩy giá hàng lên cao, cái này chứng tỏ đến tháng sáu tháng bảy, giá cả ngũ cốc sẽ lên rất cao." Dương Như Tuyên cười híp mắt nói: "Đáng tiếc trên người ta không chút ngân lượng nào, nếu không ta nhất định sẽ bỏ toàn bộ ra mua, dù sao cũng kiếm được không ít."

"Nghe ngươi nói như vậy, lòng ta an ổn không ít, đến lúc đó nếu kiếm được kha khá, sẽ mua cho ngươi ít trang sức thêm vào đồ cưới." Lý thị thân thiết vỗ vỗ tay nàng.


"Ta tạ ơn di nương trước." Ngay khi nàng cười híp mắt rút tay về, đuôi mắt thoáng nhìn hành lang đối diện có người, không biết Dương Trí Nghiêu đứng ở đàng kia từ khi nào, cũng không biết nghe được bao nhiêu.

Nàng vàTứ Phòng cũng ít lui tới, cũng chỉ vào ngày lễ ngày tết mới gặp Dương Trí Nghiêu vài lần, số lần nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lý thị vừa nói xong, lập tức dẫn Dương Trí Vũ đi, Dương Như Tuyên đứng tại chỗ, Dương Trí Nghiêu cũng không nói thêm gì, chỉ cười với nàng, vẫn chưa đi tới nói chuyện với nàng.

Dương Như Tuyên nhướng mày, xoay người quay về sân của mình, trong lòng càu nhàu, hộp gỗ trên tay nàng cũng không nặng bình thường!