Edit: Lăng Mộ Tuyết
Phiền Doãn Hi khó hiểu đánh giá hắn, không phải hắn nói muốn ném mình trở về phòng sao?
Nhưng hắn lại để mình ở lại, lại đắp chăn cho mình, nghiêng người ôm nương, giống như bảo vệ nương thật chặt... Thân thể nho nhỏ của nó cũng học hắn nghiêng người ôm nương, bảo vệ nương thật chặt, tay cũng không cẩn thận đụng vào tay hắn, sửng sốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Nhưng mà, hắn không có phản ứng, Phiền Doãn Hi vụng trộm hí mắt dò xét, đã thấy phụ thân như đã đi vào giấc ngủ, giống như mệt chết đi được... Suy nghĩ chút, nó nhẹ nhàng mà nắm tay phụ thân, tay hắn và nương khác nhau, vừa lớn lại vừa cứng... Vừa ấm.
Cứng một chút, nhưng rất ấm.
"Uhm, dường như còn rộng chút." Dương Như Tuyên khẽ kéo vạt áo trên người trượng phu, sau khi đã cài xong vạt áo, cảm thấy vẫn lại là không đủ bên người.
"Sẽ không, ta cảm thấy rất vừa vặn."
"Là sao?" Dương Như Tuyên không thể vừa lòng được, cởi áo ra.
Tuy nói đây là lần đầu thử cắt may y phục, nhưng nàng cố gắng đạt tới hoàn mỹ, sau khi hết bệnh rồi lập tức bắt đầu chỉnh sửa bộ y phục không vừa vặn này, tuy Hạnh Nhi và Mật Nhi nhất trí cho rằng nàng đã đạt tới hoàn mỹ, nhưng nàng vẫn không vừa ý.
"Đã rất tốt rồi." Phiền Bách Nguyên nhẹ nhàng nắm tay nàng, đã bắt đầu mùa đông, nàng lại vẫn sửa chữa y phục cho hắn mà khiến tay bị thương.
Sauk hi nàng thành thân, thời gian trôi qua rất nhanh, hiện giờ đã là trời đông giá rét, trong không khí tràn ngập hương hồng mai thơm ngát, dù rằng bắt đầu vào mùa đông nhưng trận tuyết đầu vẫn chưa rơi xuống.
Hắn chưa từng nghĩ tới, ngày thành trôi qua lại có thể vui vẻ tự tại như vậy. Khi còn nhỏ hắn đọc sách tập võ, chưa từng vui đùa, sau khi lớn lên thì lĩnh thánh chỉ đi Tây Đột, chinh chiến ba năm, thể xác và tinh thần thắt chặt không một ngày lơi lỏng, mãi đến khi hắn bị thương trở về... Cho đến giờ, hắn chưa từng hưởng thụ tình thân, lần đầu tiên được nếm sự vui vẻ hòa hợp của gia đình.
Những ngày đơn giản này, hắn đọc sách luyện kiếm, thỉnh thoảng nhìn nàng thêu vá áo quần, nhìn nàng như bốn mùa biến hóa, mỗi ngày đều có một phong tình khác nhau, hỉ nộ ái ố, hờn dỗi ngọt hờn, dù như thế nào hắn cũng không thấy ngấy, cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là - -
"Phàn Doãn Hi!"
Dương Như Tuyên không tiếng động thở dài, đối với việc Phiền Doãn Hi không sửa đổi được thói quen, nàng thật sự có chút đầu đau.
Phiền Doãn Hi nghe vậy, chậm rãi rút cánh tay không khéo bắn trúng phụ thân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà nháy mắt nhăn thành một viên bánh bao.
"Ta muốn ngươi đi đọc sách, đọc được bao nhiêu rồi hả?"
"..." Miệng nhỏ của Phiền Doãn Hi khẽ biển, cử chỉ chuẩn bị kêu khóc.
"Hầu gia, Doãn Hi mới hai tuổi..."
"Lúc ta hai tuổi đã ở đọc tứ thư, nghe nói lúc nàng hai tuổi đã ôm tứ thư, hắn hai tuổi, cũng nên học một chút rồi."
"Sao Hầu gia biết ta..." Nàng che miệng ngượng ngùng nói.
"Khi lại mặt, Trí Cần ca ca của nàng khoe với ta."
"Ra vậy." Thì ra Trí Cần ca ca không chỉ thảo luận học vấn với hắn, lại còn thuận tiện khoe chuyện của nàng. Thật sự là, làm gì có cái gì tốt đâu mà khoe, đọc sách tốt cũng đâu có nghĩa là phẩm cách tốt, quá khứ nàng cũng từng bởi vì nhất thời đi lầm đường, cho nên bây giờ nàng thà rằng Doãn Hi có nhân phẩm tốt, cũng không hy vọng có ngày nó cậy tài khinh người.
"Cho nên, ta muốn Mặc Ngôn dạy nó tập viết, dạy nó đọc sách, có gì không đúng?"
Dương Như Tuyên nghiêng đầu, cảm thấy cách nói này thật sự không có gì không đúng, nhưng đứa nhỏ mới hai tuổi, là lúc hoạt bát hiếu động, muốn nó ngồi ở trước bàn tập viết chỉ sợ sẽ làm nó khó xử.
Trộm dò xét liếc nhìn Phiền Doãn Hi một cái, thấy bộ dáng đáng yêu cầu cứu kia của nó, nàng không khỏi hé miệng nhẹ cười: "Doãn Hi."
"Nương..." Nó non nớt gọi, cảm thấy chỉ cần nương chịu để ý đến nó, là nó có thể không cần ngồi bên cạnh bàn, nhìn một đống lớn chữ như gà bới.
"Ngoan ngoãn tập viết học bài đi."
Miệng Phiền Doãn Hi hồng nhuận đột nhiên chu tròn, lmt.lqd, không thể tin được nương lại bỏ quên không để ý tới nó..."Ta muốn tìm tằng tổ mẫu..." Nương không cần nó nữa, nó vẫn có thể trở về tìm tằng tổ mẫu.
"Viết 100 lần những chữ ngày hôm nay đi rồi đi." Phiền Bách Nguyên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Phiền Doãn Hi tuấn bạch nhăn thành bọc nhỏ, đi từng bước một, lầu bầu lẩm bẩm đi ra ngoài.
Dương Như Tuyên bị vẻ mặt của nó chọc cười, vừa cởi y phục trên người Phiền Bách Nguyên ra vừa nói: "Ta phải dành thời giản sửa lại đã, nhất định phải xong trước lễ trừ tịch (giao thừa)."
"Không được, cũng sắp qua năm mới rồi, nàng phải xử lý nhiều việc rất bận rộn, không cần phải sửa cho bản thân thêm bận rộn." Hắn đã quen nắm tay nàng, mà nàng cũng quen để cho hắn nắm tay mình. Hắn ý bảo nàng dẫn hắn ngồi xuống giường.
"Nói đi, nàng tỉ mỉ chuẩn bị y phục của ta như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Lôi kéo nàng ngồi vào chỗ của mình, hắn gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Nàng sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại nhạy cảm như vậy, suy nghĩ chút, dù sao tiếp tục giấu diếm cũng vô dụng, sớm muộn gì nàng cũng phải nói với hắn, hơn nữa cách đêm trừ tịch - đêm 30 cũng không tới mười ngày.
"Ta nghe Mặc Ngôn nói, ngươi hồi phủ đã ba năm này, nhưng ngươi chưa từng đến chủ ốc ăn bữa cơm đoàn viên cùng gia đình vào đêm trừ tịch, cho nên ta muốn..." Nhìn sắc mặt hắn chưa biến, như là sớm đoán được quyết định của nàng: "Năm nay chúng ta cùng đến chủ ốc ăn bữa cơm đoàn viên đi."
"Chúng ta?"
"Đương nhiên bao gồm cả Doãn Hi." Quả nhiên như nàng dự liệu, vừa nhắc tới Doãn Hi, mày của hắn lập tức nhăn lại.
Nàng không vội truy hỏi đáp án của hắn, chỉ nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng hỏi: "Nàng đang tính toán gì?"
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, trực giác cho biết ở trước mặt hắn, nàng có tâm tư gì cũng không thể lừa được hắn.
Sau khi thở sâu, nàng nói khẽ: "Ta muốn để Doãn Hi làm con trai trưởng của chúng ta."
Phiền Bách Nguyên sửng sốt, trong lúc này không thể lý giải ý trong lời nói của nàng.
Để Doãn Hi trở thành con trai trưởng chỉ có một khả năng, đó chính là nàng không thể sinh, nhưng nàng căn bản chưa từng có phu thê thực với hắn, hay là nàng căn bản không muốn có phu thê thực với hắn?
"... Vì sao?"
"Bởi vì ta không hy vọng có phân biệt con trai trưởng với con vợ kế."
"Đây không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Huống hồ Doãn Hi là do thông phòng sinh ra, thân phận của nó quá..."
Dương Như Tuyên cắt ngang lời hắn chưa nói xong: "Hầu gia, mặc kệ mẫu thân thân sinh của Doãn Hi có thân phận gì, Doãn Hi vĩnh viễn đều là con trai của Hầu gia, trên người mang dòng máu của Hầu gia, chỉ cần... Chỉ cần Hầu gia không nạp thông phòng tiểu thiếp nữa, như thế sau này tất cả hài tử của Hầu gia đều là con vợ cả, mà ta cũng sẽ thật lòng đối xử với Doãn Hi như con trai ruột."
Phiền Bách Nguyên trầm ngâm không nói, sau một lúc lâu mới nói: "Cho nên nàng định vào đêm trừ tịch đó nói chuyện này với phụ thân?" Lời giải thích của nàng khiến trong lòng hắn thoải mái rất nhiều.
Chỉ cần không phải cự tuyệt hắn, tất cả đều không sao cả.
"Uhm, hoặc là mùng một." Thừa dịp tâm tình lão nhân gia tốt mà đề nghị.
"Vậy thì đêm trừ tịch đi, mùng một có đại lễ Nguyên Đán, chỉ sợ cả ngày phụ thân đều không ở trong phủ."
"Cho nên Hầu gia đáp ứng?" Nàng mừng rỡ nói.
"Ta còn có thể nói gì chứ?"
Dương Như Tuyên có chút khó tin nắm chặt tay hắn: "Ta còn tưởng rằng phải cần phí nhiều thời gian mới thuyết phục được Hầu gia, không nghĩ tới Hầu gia khinh địch như vậy mà đáp ứng."
"Không thể để thân phận của nó ở trong phủ làm người khác chê cười được." Hắn tưởng rằng nàng tính vào đêm trừ tịch, để cho tất cả mọi người tán thành Doãn Hi là hài tử của hắn, không nghĩ tới dã tâm của nàng lớn như vậy, muốn Doãn Hi trở thành con trai trưởng: "Nàng cũng đã độ lượng như vậy, ta có gì không thể thành toàn?"
Dù sao, sau này có lẽ có ngày nàng cũng sẽ có con của chính mình, lmt.lqd, mà mỗi người mẹ luôn luôn muốn con trai mình được tốt nhất, như Kha thị dùng mọi cách sủng nịch Phiền Bách Văn.
Nhưng hắn nghĩ... Cũng không phải mẫu thân khắp thiên hạ đều giống như Kha thị.
"Đa tạ Hầu gia."
"Không cần cám ơn quá sớm."
"Hả?"
"Muốn để đứa nhỏ Doãn Hi thối tha kia hoá trang lên sân khấu, đương nhiên phải có chút mực mới được."
Dương Như Tuyên khẽ nhướng mi, nhịn không được chia buồn thay tiểu Doãn Hi, đồng thời ánh mắt cũng dừng trên nụ cười xấu xa nơi khóe môi của trượng phu.
Phu quân của nàng, cười lên thật sự rất đẹp.
Đêm trừ tịch, Phiền phủ rất náo nhiệt, tất cả hạ nhân không ngừng ra vào phòng bếp, bởi vì từ rất lâu rồi Phiền Bách Nguyên chưa mở miệng nói sẽ tham dự bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch, Lư thị vui vẻ muốn phòng bếp làm thêm đồ ăn.
Nhưng trong Mai Trinh viện này, bầu không khí lại không náo nhiệt vui mừng như vậy, nói là không khí trầm lặng cũng không đủ.
"Nương... Không có khả năng... Con không nhớ được..." Phiền Doãn Hi chôn ở trong lòng Dương Như Tuyên, vừa khóc vừa kể lể.
Nhưng Dương Như Tuyên phát hiện, hắn khóc thật lâu, vạt áo của nàng lại không có một chút ẩm ướt. Nàng nhịn không được thở dài, chăm chú nhìn bảng chữ mẫu đặt ở trên bàn.
Cũng chỉ mấy câu chúc mừng, mười câu mà thôi, nếu nàng bị vài giọt nước mắt giả này của Doãn Hi mà mềm lòng, nhất định Hầu gia sẽ cảm thấy sớm muộn gì nàng cũng sẽ làm hư Doãn Hi.
Nhưng, nó cũng đã giả khóc thành như vậy rồi...
Vỗ vỗ lưng của nó, nàng ôn nhu nói: "Doãn Hi, tận lực là được rồi."
"Nhưng con không nhớ được." Nó giương mắt, để nhìn bản thân thật đáng thương cảm.
Sao có thể đoán được Dương Như Tuyên chỉ cười ôm nó vào trong ngực: "Từ từ học, nhớ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
Phiền Doãn Hi nghe vậy, biết khóc tiếp cũng không thay đổi được, chỉ có thể mím môi hỏi: "Nương, người có thể nhớ nhiều thứ như vậy sao?"
"Cứ tập trung nhớ là được rồi."
"Phụ thân nói, cái gì nương cũng học được, con lại cái gì cũng không nhớ được..." Nó thật sự bắt đầu hoài nghi nó là tên đần độn, tuy phụ thân không nói thẳng, nhưng ánh mắt phụ thân nhìn nó như nhìn một đứa ngốc vậy.
"Không nhớ được cũng không có gì không tốt, đây là ưu điểm của Doãn Hi, có thể quên sạch những chuyện không vui, cũng rất tốt." Nàng hôn một cái lên má nó.
"Không nhớ được là ưu điểm?" Miệng nhỏ hưng phấn mà khẽ nhếch.
Cho nên nó không phải đứa ngốc?
"Đương nhiên."
Vui vẻ chỉ có chốc lát, nó lại lập tức hỏi: "Vậy trí nhớ tốt nên làm sao bây giờ?"
"Được rồi, trí nhớ tốt thì có thể nhớ càng nhiều chuyện vui." Nàng khẽ nhéo hai gò má hồng hồng của nó.
"Quan trọng là làm thế nào để cho chính mình sống vui vẻ qua ngày, đúng hay không? Nhớ cái nên nhớ, quên cái không nên nhớ, như vậy không phải rất tốt sao?"
Phiền Doãn Hi rất lắng nghe, tuy cảm thấy có nghe không có biết, nhưng nó vẫn nghe ra ý trong lời nói - - "Nhưng con không nhớ được cái nên nhớ..." Nó vẫn là đứa ngốc.
"Ồ, nếu thực sự không nhớ được, vậy thì nhớ những cái trọng điểm là được rồi, trước nhớ kỹ từ một đến mười, đây là nương đã dạy, tiểu Doãn Hi nhất định sẽ, đúng không?"
"Uhm." Nó dùng lực gật gật đầu, cũng chỉ là từ một đến mười, chỉ tốn một phút đồng hồ đã nhớ kỹ.
"Được rồi, sau khi nhớ rõ từ một đến mười rồi, quan trọng nhất là - - khí thế."
"Khí thế?" Có thể ăn sao?
"Khi con phát hiện con không thể nào nhớ được nữa, chỉ cần đứng ở đấy cười nhìn mọi người là được rồi."
"Cứ như vậy?"
"Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, con không thể sợ hãi, con phải rất hào phóng cười với mọi người, nhất là ông nội."
"Con không biết ông nội là ai..."
Dương Như Tuyên đau lòng nó cũng đã hai tuổi, ngay cả ông nội cũng chưa gặp, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ sờ sờ đầu của nó, thuận tay cầm lấy bảng chữ mẫu trên bàn: "Yên tâm, đến lúc đó nương sẽ nói với con, bây giờ chúng ta bắt đầu nhớ, một vốn bốn lời..."
"Một vốn bốn lời." Đó có thể ăn à?
Ngoài cửa, vốn Phiền Bách Nguyên muốn mở cửa đi vào lại đứng bên ngoài, nghe hai người nói chuyện, khóe môi khẽ hiện lên ý cười, rất hứng thú đối với phương pháp nàng dạy.
Nhớ cái nên nhớ, quên cái không nên nhớ, rất rộng lượng.