Lâm Ngọc Trân nghe nói có rất nhiều người ở đây, cũng
có chút không được tự nhiên. Đành chống chế suy nghĩ, đây cũng không hẳn là vì
xem tướng mới đến, chẳng qua là nhân tiện mà thôi, cũng sẽ không thể để người
ngoài biết được, lại càng không e ngại Ngô gia chê cười, vì thế cũng lên tinh
thần, cước bộ nhanh hơn, khẩn cấp muốn gặp mặt Kim gia bà tức, tìm tòi đến tột
cùng.
Đào thị lý giải tâm tình của Lâm Ngọc Trân, liền cười
hì hì đi trước dẫn đường. Đi được vài bước, phát hiện Lục Vân vẫn ở phía sau,
thần sắc âm tình bất định, Đào thị vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhận được
ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, suy ngẫm lại thì cũng hiểu được, ngược lại cùng Lâm
Cẩn Dung thấp giọng nói chuyện, để mẫu tử hai người tự nhiên.
Lâm Ngọc Trân mang theo ba phần bất đắc dĩ, ba phần
cường ngạnh, bốn phần cầu xin, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “A Vân?”
Nàng mặc dù chính là không như ý, mặc dù cuối cùng vẫn
không chịu, lúc này tuyệt đối không thể để người khác chê cười. Lục Vân cúi mắt
im lặng một lát, nháy mắt hạ quyết tâm, hơi nhếch môi, ngạo nghễ cất bước, đi
theo mọi người đến An Nhạc đường.
Trong An Nhạc đường một mảnh náo nhiệt, Lâm lão thái
thái được thân thích bằng hữu theo thứ tự ngồi ở hai bên chúc mừng, nét mặt
cười đến lộ hết nếp nhăn, năm nay Lâm gia liên tiếp diễn ra ba việc vui, mỗi
cọc đều không tệ lắm, bảo sao bà không vui mừng? La thị mặc kiện vải sắc đỏ
thẫm cùng màu với đế hài, vẻ mặt ý mừng, đi qua đi lại thân thiết, Văn thị thì
mỉm cười nhợt nhạt thản nhiên, mang theo vài nha hoàn, cẩn thận chu đáo chiếu
cố khách nhân. Thấy mấy người tiến vào, mọi người đều ngừng nói giỡn, vấn an
chào hỏi.
Đợi đến khi vào ngồi chỗ của mình, Lâm Cẩn Dung bất
động thanh sắc đánh giá La gia Đại phu nhân và Kim gia bà tức. Kim gia quả phụ
ước chừng mới năm mươi tuổi, thập phần trắng trong thuần khiết, mặc áo ngắn tố
cẩm màu thiên thanh, váy xanh, búi tóc kiểu, chỉ cài một cây trâm vàng, khuôn
mặt gầy, màu da trắng bạch không có huyết sắc, hai bên gò má cao, khóe môi hơi
hơi rủ xuống, ánh mắt mang theo vài phần sẵng giọng; Kim Đại thiếu phu nhân
trên dưới ba mươi, có chút hoa lệ chói mắt so với Kim quả phụ, dung mạo thanh
tú, không chút phấn son, thắt lưng thẳng thắn, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối,
trừ bỏ thỉnh thoảng chú ý Kim quả phụ bên người có nhu cầu gì, cơ bản không
thấy nàng cùng người chung quanh nói chuyện với nhau, cũng không thấy có động
tác gì, có vẻ biết vâng lời.
Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm than, không biết Đào thị
thấy thế nào, nói Kim Đại thiếu phu nhân dung mạo đoan chính, tính tình ôn hòa
cũng đành thôi, nhưng bảo Kim quả phụ thành thục, thật không hiểu là từ đâu
nhìn ra. Trong mắt nàng, rõ ràng chính là tính tình khắc nghiệt, không hay nói
cười. Vừa nghĩ lại, người ta thủ tiết nhiều năm, vất vả nuôi lớn hai nhi tử
thành tài, nghĩ đến là người có cá tính kiên nghị, tướng mạo cũng không kỳ
quái, nói không chừng nếu kết giao thân thiết thì tính tình cũng khá mềm mại.
Đang trong lúc suy nghĩ, Lâm Ngọc Trân đã cùng Kim quả
phụ nói chuyện, thần thái tuy không tính là khiêm cung, nhưng cũng thập phần
hữu hảo. Lâm Cẩn Dung chưa từng thấy nàng đối với một người xa lạ như vậy? Quả
nhiên đến tình trạng này, không thể không cúi đầu. Lâm Cẩn Dung không khỏi quay
đầu nhìn Lục Vân, Lục Vân ngồi ở chỗ kia, cử chỉ đoan trang, thần thái thản
nhiên nhỏ giọng trả lời câu hỏi đám người Chu thị, cũng không thèm liếc mắt Kim
gia bà tức một cái.
Lâm Cẩn Dung nhìn thấy liền buông thả tâm tư, Lục Vân
từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mọi người làm
ra loại chuyện mất mặt, vì vậy chỉ quay đầu cùng đám người Đào thị, Dương thị,
La Đại thiếu phu nhân, Ngô Đại thiếu phu nhân, Văn thị thấp giọng nói giỡn.
Chợt thấy Lục Vân đứng dậy: “Nhị tẩu, chúng ta đến
thăm Thất muội đi.”
Lâm Cẩn Dung nhìn qua, vừa vặn thấy Kim quả phụ đang
đánh giá Lục Vân, từ trên xuống dưới, ánh mắt còn nhắm thẳng vào bàn chân của
Lục Vân, hẳn là muốn xem Lục Vân có một bàn chân nhỏ xinh hay không, như vậy
thật sự là đến xem tướng, không che giấu nửa điểm ý tứ. Vài người chung quanh
đã nhận ra, đều mang theo vài phần ý tứ ngó sang, cũng có chút khó xử. Lâm Cẩn
Dung liền cùng mọi người cáo từ, Ngô Đại thiếu phu nhân liền cười: “Đi thôi,
Ngô Lăng đã ở nơi đó, nha đầu kia đã sớm nhắc tới muội.”
Ngoài cửa dương quang sáng lạn đâm vào mắt khiến Lục
Vân muốn rơi lệ, khó khăn lắm mới liều mạng nhịn xuống, đi tới chỗ ít người qua
lại mới đứng lại thấp giọng nói: “Sáng nay lúc Nhị tẩu để ý gia sự, Nhị ca bảo
ta tới Thính Tuyết các một chuyến.”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng mày nhíu lại, nhìn qua cũng
thực đáng thương, liền tiếp lời: “Hắn gần đây có chút bận bịu.” Liền nghĩ đến
vừa rồi Lục Vân sở dĩ không muốn quan tâm Lục Giam, tất nhiên là vì bàn về
chuyện hôn nhân này mà mất hứng.
Lục Vân mang theo vài phần trào phúng: “Đúng vậy, hắn
càng ngày càng bận rộn. Từ trước dù hắn có việc cũng sẽ thường xuyên tìm ta trò
chuyện, năm gần đây lại chỉ vội vàng gặp mặt, muốn nói thêm hai câu cũng không
được. Con người lớn rồi, có rất nhiều việc thay đổi.” Không đợi Lâm Cẩn Dung
trả lời, nàng lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nhưng rốt cuộc, hắn cũng vẫn quan tâm
ta, chính là Kim gia này, không biết Nhị tẩu cảm thấy thế nào?”
Tuy rằng đã trải qua một lần, nhưng đối với cọc hôn sự
này của Lục Vân Lâm Cẩn Dung kỳ thật không biết nhiều lắm. Khi đó Lục Vân đính
hôn trước thì nàng mới biết về Kim gia, Lục Vân gả đi nàng đã mất hết sức lực,
không muốn hỏi thăm thế sự, thêm nữa Lục Vân lại là gả xa nhà, đưa tin không
tiện, Lâm Ngọc Trân có cái gì cũng sẽ không nhiều lời với nàng. Nhưng dù nàng
không thích Lục Vân, đối với loại chuyện cũng không muốn nói trái với lương
tâm, châm chước mãi, rồi thản nhiên nói: “Ta không biết. Ta thấy Kim gia phu
nhân tính tình có vẻ nghiêm cẩn.”
Lục Vân im lặng một lát, cười ngạo nghễ: “Ta hiện giờ
kém cỏi, tẩu trở về nói với ca ca của ta, đừng có ai khuyên nhủ thêm nữa, cũng
không thể biến chuyển gì đâu. Bao gồm cả tẩu trong đó.” Kim gia lão chủ bộ dạng
kén cá chọn canh, phảng phất giống như đang buôn bán vậy, bảo nàng sao có thể
chịu đựng được?
Giống như cọc hôn sự này là nàng cùng Lục Giam một tay
thúc đẩy, lại giống như bọn họ đều thấy Lục Vân không tốt vậy, Lâm Cẩn Dung dù
cho an tĩnh cũng bị cảm thấy vài phần tức giận, liền cười nhẹ: “Muội thua kém,
nhưng không phải chúng ta.” Nói xong vung tay áo đi về phía trước. Khi sắp đến
sân viện của Lâm Thất thì nghe thấy phía sau có tiếng vang, Anh Đào quay đầu đi
xem, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư đuổi theo.”
Lâm Cẩn Dung cười cười, không để ý tới, đi thẳng vào
cửa, thân mật chào đón Ngô Lăng cầm tay cầm chân, hàm chứa tươi cười thân thiết
cùng mấy tộc muội chào hỏi. Lục Vân theo sát nàng tiến vào, trên mặt mang theo
vài phần ý cười miễn cưỡng, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Thất.
Đã sắp gả cho người ta, Lâm Thất sớm thu liễm tính
tình ương ngạnh ngày xưa, trong sự xấu hổ có chút khiếp sợ, hơi sầu não cầm kẹo
chiêu đãi các nàng: “Sao giờ mới đến? Sáng sớm ta đã chờ các tỷ, tỷ tỷ muội
muội trong nhà, ngoài tiểu Bát muội ra, cũng chỉ có hai tỷ có thể đến tiễn ta.
Ngay cả Lục tỷ của ta, cũng không thể đến. Ngày sau cũng không biết đến bao giờ
tỷ muội chúng ta mới được gặp nhau.”
Những người còn lại đều khéo léo an ủi Lâm Thất, Lâm
Cẩn Dung biết, lúc nàng sinh thời, tỷ muội Lâm gia từ hôm nay trở đi, cũng chưa
từng có dịp được tề tựu; Lục Vân không có tâm tình, mặc dù muốn giả bộ cũng
không nổi.
Ngô Lăng lại thông minh, vừa thấy bộ dáng này đã biết
giữa hai người không thoải mái, liền ngầm cùng Lâm Cẩn Dung ra hiệu, một mình
đứng dậy ra bên ngoài, Lâm Cẩn Dung cũng tìm cớ, đứng dậy đi theo. Lục Vân nhìn,
trong mắt hiện lên một tia lo lắng, cắn chặt khớp hàm, cúi thấp đầu xuống.
Trong viện của Lâm Thất trồng cây diệp, lúc này lá cây
đã rụng hết, chỉ chừa lại nhánh cây trơ trọi. Ngô Lăng đứng ở dưới tàng cây,
ngẩng đầu ngắm nhìn, thấp giọng hỏi: “Tỷ lại đắc tội nàng?”
Lâm Cẩn Dung nói cho có lệ: “Cũng không phải.”
Ngô Lăng liền khuyên giải an ủi: “Đều là như vậy, nàng
vừa là tiểu cô, vừa là muội muội, đương nhiên muốn xả giận với tẩu tử như tỷ.
Ta ở nhà cũng thường xuyên phát hỏa với tẩu tử, tỷ nên khoan dung cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Không sao.” Không phải mười
phần khoan dung, nhưng cũng được năm sáu phần, bằng không đã sớm cảm thấy uất
nghẹn đến chết rồi.
Hai người ngầm hiểu nhìn nhau cười, Ngô Lăng không
khỏi khe khẽ thở dài: “Tỷ sống thật không dễ dàng.” Chuyện tốt không ra cửa, mà
tiếng dữ thì đồn xa, chuyện của Lục gia hoặc nhiều hoặc ít đều truyền ra ngoài,
đặc biệt Lâm Cẩn Dung gả cho nam nhân này, thân phận thực tại xấu hổ, ngẫm lại
ngày ngày đều là khổ sở. Chẳng qua, ý tứ chỉ dám giấu trong lòng, cũng không
thể nói tỉ mỉ.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn ánh nắng loang lổ bên dưới
gốc cây, nghĩ đến kiếp trước kiếp này, nhất thời ngàn vạn cảm khái, lại không
thể nào thốt nên lời, nhịn lại nhẫn, chỉ cúi đầu nói một tiếng: “A Lăng là sang
năm đúng không? Nên học tập cách làm người xử sự, quản gia chi đạo của các
trưởng bối trong nhà, đừng nhàn hạ, đối với muội chỉ có lợi.”
“Di, nói tỷ béo tỷ liền quay ra chê ta gầy nha, lúc
này cũng biết dạy dỗ ta rồi sao?” Trên gương mặt thanh tú của Ngô Lăng mang
theo vài phần thẹn thùng, lại cảm thấy lời nói từ nội tâm của nàng vì muốn tốt
cho mình, liền ôm cánh tay nàng nhỏ giọng nói: “Dương Mạt trước đó vài ngày có
gởi thư, có thư của tỷ cùng mấy thư, Đại bá mẫu ta dĩ nhiên đã sai người đưa
tới, tỷ có nhận được không?”
Lâm Cẩn Dung trong lòng không khỏi nhảy nhót vài cái,
kinh ngạc nói: “Chưa từng nhận được, là chuyện khi nào?”
Ngô Lăng cũng lắp bắp kinh hãi: “Đã gần nửa tháng, có
thể hay không là… ?” Có thể hay không là do người Lục gia giấu đi, ngẫm lại
cũng không chắc, liền nuốt lời kia xuống, sửa lại nói: “Không chừng là hạ nhân
trong nhà đã quên, ta trở về thay tỷ hỏi một chút.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng càng
thêm bất an. Mấy thứ khác thì không nói, có điều phong thư này là nhờ Dương Mạt
làm hộ tịch, tuy rằng trên đường đã bị Ngô Tương xem trộm, Ngô Tương còn nói
Dương Mạt không tiện xử lý chuyện này, giao cho hắn xử lý, nhưng thủy chung thư
vẫn được gửi ra ngoài. Từ lúc đó, đã qua hơn nửa năm, Dương Mạt vẫn là lần đầu
tiên gửi thư cho nàng, nghĩ đến trong thư thể nào cũng sẽ đề cập đến vấn đề
này. Nếu rơi vào trong tay người bên ngoài, tuy nàng sớm đã có đối sách, nhưng
tóm lại sẽ mất chút công sức.
Có chuyện này xảy ra, hai người trong lòng đều có chút
là lạ, mà ở mãi bên ngoài trì hoãn không lâu cũng không được, liền đi trở về.
Đã thấy trên mặt Lục Vân mang theo vài phần ngạo nghễ ý cười, thướt tha bước
xuống bậc thang, nói: “Các tỷ đang nói gì vậy, ta cũng đến tham dự náo nhiệt.”
Ngô Lăng liền cười nói: “Nói chút chuyện vặt vãnh mà
thôi, giờ cũng quay lại đây. Đỡ khiến Lâm Thất mắng chúng ta.” Lại xoa xoa cánh
tay, nhảy nhót vài cái, “Lạnh quá, hôm nay nhìn trời thì có vẻ đẹp, kỳ thật
thái dương cũng không ấm áp mấy.”
Lục Vân cúi mắt, châm chọc loan loan khóe môi.