Thế Hôn

Chương 192: Phân công

Lâm Cẩn Dung trở về phòng, liền ra lệnh Lệ Chi chuẩn
bị giấy bút để viết thư cho Lục Giam. Lệ Chi mắt thấy thư viết xong, liền đưa
ra chủ ý: “Thiếu phu nhân, người không tự tay làm cho Nhị gia hai bộ quần áo
mùa hè sao? Ngày mai sẽ có người đưa các kiện vải đến để chọn lựa.” Vào cửa lâu
như vậy, cũng chưa từng thấy Lâm Cẩn Dung động đến việc thêu thùa, giúp Lục
Giam may quần áo, thêu túi, hài linh tinh gì đó, thật sự là hơi lười biếng.

“Chọn nhiều một chút, rồi may cho Thất thiếu gia
luôn.” Lâm Cẩn Dung cũng không cự tuyệt: “Ngươi đi nhìn xem Phương Trúc còn ở
đây không, bảo nàng tiến vào.”

“Trời còn sớm, nàng sao đã về được?” Thấy nàng chịu
làm, Lệ Chi trong lòng vui mừng, vội bước nhanh đi tìm Phương Trúc. Trong chốc
lát, Phương Trúc tiến vào, Lâm Cẩn Dung đã dán xong phong thư.

Lâm Cẩn Dung đem thư giao cho Phương Trúc: “Ngày mai
sai người đưa cho Nhị gia, chờ mang theo hồi âm trở về. Ta muốn may cho phu
nhân áo ngoài mùa hè, ngươi nhớ rõ đến hỏi nhỏ phu nhân, rồi giúp ta chọn lựa
vải dệt ngày thường phu nhân thích mặc nhất.”

Phương Trúc hai tay tiếp nhận thư, đang muốn cáo lui,
Lâm Cẩn Dung cũng không bảo nàng đi, kể lại đề nghị của Tống thị cùng Lã thị,
rồi chuyện mình cự tuyệt thế nào, hỏi: “Chuyện này ngươi có ý kiến gì không?”

Phương Trúc thực giật mình Lâm Cẩn Dung lại hỏi về
chuyện này, suy nghĩ một lát, cười khổ nói: “Thiếu phu nhân không ham chút tư
lợi này, muốn đứng thẳng đi ổn, không để người ta có gì soi mói. Nhưng lần này
xem như người đã đắc tội với Nhị phu nhân và Đại thiếu phu nhân rồi.” Trước đây
hai người bà tức Tống thị hành động nhất trí, lại có lão thái gia ngầm đồng ý,
tất nhiên không cần lo lắng có người đàm tiếu, yên tâm thoải mái cùng nhau phát
tài. Hiện tại đột nhiên có Lâm Cẩn Dung không làm theo lời các nàng, còn không
phải là người của mình, các nàng sao có thể an tâm? Nhưng lời này Phương Trúc
cũng không dám cùng Lâm Cẩn Dung nói rõ.

Ai ngờ Lâm Cẩn Dung lại theo lời của nàng gật đầu nói:
“Cho nên chúng ta phải cẩn thận. Ngươi thường xuyên hành tẩu bên ngoài viện,
dụng tâm một chút, cẩn thận một chút, nghe được cái gì, nhớ rõ nhanh chạy về
nói với ta. Cũng không thể bởi vì ta mà liên lụy phu nhân cùng Đại tiểu thư.”

“Vâng.” Phương Trúc lại lắp bắp kinh hãi, hóa ra không
phải Nhị thiếu phu nhân không hiểu gì, vội biểu thị lòng trung thành, rồi cáo
lui ra ngoài.

Lệ Chi bưng trà cho Lâm Cẩn Dung: “Vì sao thiếu phu
nhân nói với nàng việc này? Nàng không đáng tin a.” Ít nhất trước mắt là không
thể tin.

Lâm Cẩn Dung cười: “Ta không phải nói cho nàng nghe,
cũng không phải tín nhiệm nàng, là tín nhiệm Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư.”
Thời điểm này, nàng cùng Lâm Ngọc Trân, Lục Vân chính là một phe cánh, tín
nhiệm Phương Trúc, chính là tín nhiệm các nàng. Thêm mấy con mắt, thêm mấy lỗ
tai, không phải vẫn tốt hơn sao?

Lệ Chi cau mày suy nghĩ một hồi, rồi mỉm cười, tay
chân lưu loát giúp Lâm Cẩn Dung thêm trà. Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhìn nàng:
“Nghĩ thông suốt rồi sao?”

Lệ Chi dùng sức gật đầu: “Đã nghĩ thông suốt.”

“Chúng ta cũng phải cẩn thận.” Lâm Cẩn Dung thấp giọng
phân phó: “Bắt đầu từ ngày mai, ta tính để Anh Đào cùng Quế Viên theo ta hành
tẩu bên ngoài, ngươi cùng Đậu Nhi ở lại trong nhà, nên làm như thế nào, ngươi
hiểu được không?” Anh Đào biểu hiện cũng không tệ lắm, chính là tuổi hơi nhỏ,
nên bồi dưỡng dần dần. Về phần Quế Viên, áp chế hồi lâu, là thời điểm nên để
nàng phát huy tài cán.


Trông nhà, trù tính chung an bài các việc vặt, ứng đối
khách nhân tới cửa, từ trước đều là việc của Quế ma ma, đột nhiên đổi lại để
mình làm, chỉ sợ Quế ma ma cùng Quế Viên đều suy nghĩ. Lệ Chi
có chút do dự: “Vậy Quế ma ma?”

Lâm Cẩn Dung đứng dậy nói: “Không sợ, ta sẽ tự mình
nói với nàng. Đậu Nhi nơi đó ngươi để tâm một chút, về sau nàng sẽ là người hỗ
trợ ngươi.” Người thành thật phân ra rất nhiều loại, vị tất thành thật đã đắc
dụng, thân phận và tính nết như Quế ma ma đã sớm không còn thích hợp trông
chừng hậu viện giúp nàng. Đậu Nhi cũng là hài tử thành thật, tuy thành thật,
mỗi lần ai ban thưởng bao nhiêu, mỗi ngày ai ra vào viện này, ngồi lại bao lâu,
nói gì đó, đều nhất nhất nói cho Lâm Cẩn Dung biết, tuyệt đối không cố ý giấu
diếm hoặc mang theo tâm tình yêu ghét nhận xét ai đó, làm ảnh hưởng phán đoán
của nàng.

Vài người trong phòng Lâm Cẩn Dung, vì Quế ma ma có
thân phận khác biệt, một mình chiếm gian sương phòng bên ngoài, bốn nha hoàn
thì hai người chung một gian phòng. Quế Viên vốn là cùng Lệ Chi ở chung, cũng
đã nhiều năm, nhưng sau khi nàng trở về từ chỗ Đào thị, cảm giác đã trở nên
khác hẳn. Lệ Chi giống như là ngọn núi trên đầu nàng, tùy thời tùy chỗ đều nhắc
nhở nàng có nguy cơ thất sủng. Bởi vậy nàng cũng không thích ở lại trong phòng,
cũng không thích đi tìm Anh Đào thay thế vị trí của nàng, hoặc là Đậu Nhi vốn
có thân phận thấp hơn nàng nhiều, nếu nhàn rỗi đều vào phòng của Quế ma ma, vùi
đầu thiêu thùa may vá.

Quế mẹ gần đây cũng có chút mất mát, cảm giác mất mát
này khó có thể nói nên lời, tuy rằng vẫn nơi nơi bận rộn, nhưng khi trở lại
trong phòng vẫn không khỏi thương tâm tịch mịch, vì thế cũng thích lặng lẽ cùng
Quế Viên kể khổ, cảm thán một hồi, mẫu tử hai người so với từ trước thân thiết
hơn rất nhiều.

Thời điểm Lâm Cẩn Dung đến, hai người đang nương theo
ánh đèn thiêu thùa may vá, thấy nàng một mình đi vào, không mang theo Lệ Chi,
không khỏi kích động vừa sợ vừa mừng. Quế Viên nhanh chóng thu thập bàn sạch
sẽ, Quế ma ma nhanh chóng bưng trà đến: “Thiếu phu nhân hôm nay sao lại rảnh
đến đây?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đều ngồi xuống đi. Ta có lời
muốn nói với các ngươi.”

Quế ma ma ngồi xuống, Quế Viên thì không dám ngồi, Lâm
Cẩn Dung cũng không miễn cưỡng nàng, nói: “Tình huống nơi này không giống với ở
nhà, ta cẩn thận suy nghĩ, phân công trong viện chúng ta nên sửa lại một chút.
Tuy nói là nô tùy chủ, nhưng các ngươi một người là nhũ mẫu của ta, một người
theo ta cùng nhau lớn lên, tình cảm không giống, ta nghĩ nên nói rõ với các
ngươi trước.” Nói xong liền ngừng lại, mỉm cười nhìn mẫu tử hai người.

Quế Viên lập tức mở to hai mắt, mang theo vài phần hi
vọng, Quế ma ma dường như lại muốn khóc, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần, cúi
đầu nói: “Thiếu phu nhân, người an bài như thế nào, nô tỳ liền nghe theo.” Nàng
đã sớm có dự cảm từ rất lâu, có nhiều việc nàng không thể nói rõ trước mặt Lâm
Cẩn Dung. Vốn còn muốn đến Lục gia có thể cố gắng một phen, một lần nữa được nể
trọng trở lại, nay xem ra vẫn là không được.

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Bắt đầu từ ngày mai, Lệ
Chi không theo ta ra ngoài, ở lại trong nhà ứng đối, có chuyện gì, ma ma có thể
cùng nàng thương lượng, nếu không thể xử lý, thì chờ ta trở về rồi nói sau.”

Đây là cách nói khách khí, kỳ thật chính là bảo nàng
về sau phải nghe lời Lệ Chi, viện này đã do Lệ Chi đứng ra quản lý rồi. Mặc dù
có chuẩn bị tâm lý, Quế ma ma vẫn thấy khổ sở đến cực điểm, nước mắt thiếu chút
nữa trào ra. Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, mỉm cười nắm tay nàng ôn hòa nói:
“Ma ma tuổi đã cao, cũng không thể để ngươi ngày đêm vất vả. Về sau chuyên tâm

lo lắng việc ăn uống của ta, chiếu cố ta đi? Cũng là ngươi nấu ăn ngon nhất, ta
thật yên tâm.”

Quế ma ma xoa xoa khóe mắt, nức nở nói: “Được.” Còn có
thể như thế nào? Lâm Cẩn Dung đã tự mình tới tìm nàng, một mình cùng nàng nói
lời này, nếu không nghe theo, đó là không biết điều.

Lâm Cẩn Dung lúc này mới nhìn về phía Quế Viên đứng
một bên nôn nóng bất an: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi cùng Anh Đào sẽ bồi ta ra
ngoài.”

“A?” Quế Viên dù thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có
chuyện tốt như vậy, nói cách khác, nàng sẽ thay thế Lệ Chi, tùy thị ở bên người
Lâm Cẩn Dung, đi lại các phòng viện, lại có mặt mũi thể diện. Đây đúng là
chuyện nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Như thế nào? Ngươi không
muốn sao?”

Quế Viên sao lại không muốn, lập tức liền quỳ xuống
dập đầu hai cái vang dội trước Lâm Cẩn Dung, kích động nói: “Thiếu phu nhân,
chỉ cần người nói một câu, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa nô tỳ cũng
không nề hà.”

Lâm Cẩn Dung tự tay nâng nàng dậy: “Không cần ngươi
lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ngươi quy củ làm việc, trung thành và tận
tâm, thỏa thoả đáng đáng, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Ta thấy quần áo
ngươi có chút thiếu thốn, ngày mai liền chọn kiện vải, may hai bộ thích hợp để
mặc đi.”

Thấy Quế Viên một lần nữa được trọng dụng, thần sắc bi
thương trên mặt Quế ma ma nhất thời hòa tan không ít, trong lòng bất bình cùng
bất an cũng phai nhạt vài phần, càng thêm vài phần kiên định. Lập tức cầm tay
Quế Viên, biểu tình thật nghiêm túc nói: “Thiếu phu nhân người yên tâm, lão nô
nhất định sẽ cùng Lệ Chi thương lượng, coi trọng việc quản gia.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta đương nhiên yên tâm, ma ma
cũng không phải loại người xảo trá tai quái, trước mặt thế này sau lưng thế
khác. Bắt đầu từ ngày mai, tiền tiêu vặt hàng tháng của ma ma trừ bỏ trong nhà
đưa ra, ta sẽ thêm cho ma ma một quan tiền, trong tay ngươi cũng dư dả hơn
chút.”

Quế ma ma muốn từ chối, Lâm Cẩn Dung ngăn nàng lại:
“Ta đưa cho ngươi, ngươi cứ thanh thản ổn định cầm lấy, thanh thản ổn định
dùng.”

Từ đó, các nha hoàn ma ma trong phòng Lâm Cẩn Dung trừ
bỏ tiền tiêu vặt hàng tháng chiếu theo lệ thường trong Lục gia, lại được Lâm
Cẩn Dung bổ sung thêm một phần. Quế ma ma một quan tiền, Phương Trúc, Quế Viên,
Lệ Chi mỗi người 600 văn tiền, Anh Đào cùng Đậu Nhi mỗi người 400 văn tiền,
ngay cả Trương ma ma trông cửa cũng có thêm 200 văn tiền. Đây là số tiền cố
định, Lâm Cẩn Dung lại đồng ý mỗi quý cho mọi người may thêm hai bộ quần áo,
ngày lễ ngày tết có ban thưởng khác, nhất thời giai đại vui mừng, mỗi người đều
vui vẻ cẩn trọng đem việc nàng phân phó làm thật tốt.

Từ đó, Anh Đào có thêm một nhiệm vụ, mỗi ngày luôn cầm
theo hai hà bao, một cái đựng đầy tiền, một cái đựng vài món ăn vặt. Mỗi ngày
lúc Lâm Cẩn Dung ở phòng thêu thùa, hoặc là cùng Tống thị, Lã thị thương nghị
xử lý sự vụ, trên mặt nàng mang theo tươi cười, đi tìm bọn nha hoàn trong viện
khác nói chuyện ăn quà vặt, dần dần, nhóm tiểu nha đầu tuổi xấp xỉ nàng đều trở
nên quen thuộc thân thiết với nàng.

Quế Viên tận chức tận trách theo bên người Lâm Cẩn
Dung, bưng trà dâng nước, lại không sợ chịu khổ không sợ vất vả, biểu hiện thập
phần thoả đáng. Dần dần, Lâm Cẩn Dung cũng phân công nàng độc lập đi làm một ít
việc nhỏ, hoặc là phối hợp với Lệ Chi xử lý một vài sự tình tương đối khẩn yếu.

Mà Phương Trúc, vẫn chiếu theo lệ cũ theo bên người
Lâm Cẩn Dung, chạy vào chạy ra, cũng được nể trọng. Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân
đối với tình hình này thập phần vừa lòng. Lâm Cẩn Dung cũng thập phần vừa lòng,
cuộc sống của nàng đã có quy luật, sáng sớm đến chỗ Lâm Ngọc Trân vấn an, sau
đó đến viện của Tống thị dự thính gia vụ; Giữa trưa bồi Lâm Ngọc Trân ăn cơm,
ngủ trưa dậy đến phòng thêu thùa ngồi một lát, cùng Từ ma ma nhàn thoại vài
câu, thưởng cho người ở phòng thêu thùa chút đồ ăn ngon; Sau đó đến chỗ Lục lão
phu nhân, cùng Lục lão phu nhân trò chuyện, hoặc đọc một chút kinh thư, phụng
bồi Lục lão phu nhân dùng cơm chiều; Buổi tối trở lại phòng, đọc sổ sách cùng
thư tín, viết chữ, lại hồi âm cho Lâm Thế Toàn, bàn về chuyện sinh ý, ngày trôi
qua phong phú lại tự tại.

Đảo mắt đã hơn một tháng, Lục Giam trừ bỏ ngày ấy viết
cho nàng một phong thư thì cũng chưa từng trở về nhà, khiến Lâm Ngọc Trân đứng
ngồi không yên.