Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 997: Thần vương kiếp

Rầm!

Tiếng sấm sét vang dội chấn động cả Tiên cổ, thứ này xuyên thủng ở một tiểu thiên thế giới nào đó làm cho các tộc kinh hãi.

Đang có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào bọn người ngoại giới đã tấn công được vào trong Tiên cổ?

Trong lòng mọi người rất căng thẳng, nói bọn họ không sốt sắng là không phải.

Tiếp sau đó, những cột lôi đình như thác nước từ trên trời buông xuống, ánh sáng chói lọi chiếu sáng cả một tiểu thiên thế giới này, sau đó là tựa như bị bốc cháy, cảnh tượng quá rực rỡ.

Tiếng sấm vang trời, đinh tai nhức óc.

Đây không phải là sự thảo phạt của ngoại giới và cũng chẳng không phải là trống thần đang vang lên gì cả, mà là thiên lôi thật sự.

Thời khắc này mọi người nhanh chóng liền hiểu được, có người đang độ kiếp, tác động lên lôi đình trên chín tầng trời kia, tia chớp như sông dài cuồn cuộn đánh xuống, không dứt cứ đánh liên hồi.

Chẳng lẽ lại có thiên kiêu ở lĩnh vực Chân Thần đang độ kiếp?

Hoang, "Trích tiên", Thập Quan vương sau khi lần lượt độ kiếp thì những người sau đều dồn dập học tập theo, muốn dựa vào việc này để đề thăng thực lực, trở thành vương giả trong hàng ngũ các sinh linh.

Đáng tiếc, cũng bởi vì thế mà có quá nhiều người đã mất mạng, cũng không phải cứ hễ là sơ đại là sẽ thành công, cũng không phải chí cường giả trẻ tuổi của mỗi tộc cũng sẽ có thể độ kiếp.

Trước đây không lâu đã chết quá nhiều người, tất cả đều là những kỳ tài danh chấn ba ngàn châu, đều là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng chẳng có một ai thành công.

Không cần nói bọn họ, dù là quái thai cổ đại cũng như thế, dẫn tới sự tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ngoại trừ vài người thành công ra thì hiện tại chỉ còn lại vài người sống sót mà thôi.

Sự việc này đã yên lặng rất lâu, đã không có người nào khiêu chiến việc này nữa, tất cả cũng cố gắng tu luyện tới Chân Thần đại viên mãn chứ không có đi chống lại lôi đình khủng bố kia.

Nhưng mà, hôm nay tại sao lại có người tiếp tục đi theo con đường này, chẳng lẽ lại có yêu nghiệt tuyệt thế vừa xuất quan hoặc ví như có kỳ tài ngút trời tự cho rằng có thể sánh vai cùng với Ninh Xuyên?

"Không đúng, lôi đình này cũng quá kinh khủng, dù Thiên Thần đi vào cũng sẽ bị đánh chết ngay!" Đột nhiên có người tái nhợt mặt mày nói.

Hiện giờ cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà các tia chớp đã hừng hực như vậy thì cứ đánh tiếp nữa thì sẽ ra sao, chắc chắn sẽ chết người, lôi đình này đáng sợ quá mức.

Có Thiên Thần độ kiếp?

Khi nghĩ tới khả năng này thì vẻ mặt của những người này cứng lại, nhân tài cỡ nào mới dám làm thế chứ, chẳng phải là đang đùa với mạng sống của mình hay sao?

Nên biết, tu hành như bước lên trời, càng lên cao thì càng khó khăn, cao cao khó mà với tới. Nếu như độ kiếp thì mức nguy hiểm sẽ càng lớn hơn, sẽ càng chồng chất hơn.

Dù là kỷ nguyên Tiên cổ cũng thế, cảnh giới sau khó hơn cảnh giới trước, tỉ lệ tử vong khi độ kiếp cũng sẽ tăng cả đoạn dài.

Độ Thiên Thần kiếp, vậy chắc chắn sẽ rất kinh khủng!

"Không đúng, người trong bản địa sẽ không dám làm như thế, mặc dù đột phá vào Thiên Thần cảnh thế nhưng cũng sẽ không đưa mạng ra đùa đâu?"

Bởi vì mọi người biết, người bên ngoài đi vào đều không có ai đột phá vào cảnh giới Thiên Thần cả.

"Là Hoang!"

Trong nháy mắt mọi người đều nghĩ tới người này, tuy rằng không phải là Thiên Thần thế nhưng sức chiến đấu lại có thể sánh vai cùng!

Mọi người không nhìn thấy, thế nhưng quần hùng ngay lập tức liên tưởng tới Hoang.

"Chắc chắn là hắn, trước đây không lâu hắn còn đại khai sát giới nữa mà, không nghĩ rằng giờ lại bắt đầu độ kiếp rồi!"

Rất nhiều người kinh hãi, đặc biệt là những người có thù hằn với hắn thì sắc mặt đều trắng bệch, tên khốn này quá nghịch thiên, những việc mà hắn làm ra chẳng người nào có thể sánh vai.

Đương nhiên, cũng có người đoán là Thập Quan vương, "Trích tiên", bởi vì hai người này cũng rất có khả năng làm nên việc này.

Ầm!

Tiên cổ sôi trào, rất nhiều người đã nhận được tin tức nên nhanh chóng lao về phía tiểu thiên thế giới đó hòng xem người độ kiếp là ai.

"Chuyện này... là Thần vương kiếp, là Thánh nhân kiếp đó!" Có người thở dài.

Thánh tế, đây là một cảnh giới đặc thù, có thể bỏ qua và không cần đặt chân vào lĩnh vực này.

Một khi bước vào thì sẽ rất kỳ lạ, thực lực lúc cao lúc thấp, người có thể thành công siêu thoát thì sẽ được gọi là Thần vương, thế nhưng nếu thất bại thì sẽ rớt xuống Thần Hỏa cảnh.

Thánh tế vốn rất kỳ lạ, độ kiếp ở cảnh giới này tự nhiên cũng sẽ có biến số rất lớn, sẽ rất đáng sợ.

Thần vương kiếp, rất gian nan, từng có người suy đoán và đưa ra kết luận, không nên độ và không thể độ.

"Là Thần vương kiếp, hắn muốn thử nghiệm à?"

Trong nháy mắt, tin tức này truyền khắp bốn phương, rất nhiều cường giả của các chủng tộc đều xuất hiện tại nơi này.

Mọi người đã tới, nhìn thấy bóng người đang đứng trong lôi đình lớn cả vạn trượng, một mình hắn đứng sừng sững trong biển chớp mênh mông đó.

Quả nhiên là hắn, chính là Hoang!

Các thiên tài của ba ngàn châu đều có muôn vàn cảm xúc, thiếu niên kia trông rất tuấn tú, trẻ hơn bọn họ rất nhiều thế nhưng lại có thành tựu như vậy.

Đạo quả như này làm nhiều người tuyệt vọng, làm sao đuổi theo đây, sinh ra cùng thời với người này quả thật quá đáng thương.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi biết tự lượng sức mình khi vừa thấy thì hai mắt mờ ảo choáng váng, bọn họ biết rằng đời này mình không cách nào sánh vai, không cách nào so sánh với người kia được.

"Kẻ địch của hắn đã không phải là chúng ta nữa rồi, ánh mắt của hắn đã chiếu thẳng hư không, nhằm về những sinh linh tuyệt diễm sống từ cổ đại tới giờ."

Có người thở dài, khó tránh khỏi cay đắng.

Rất nhanh, không ít người lần nữa ngẩng đầu, không cần theo đuổi làm gì nữa, không cần thiết phải so sánh làm gì, dù sao hắn cũng chính là Hoang, độc nhất vô nhị.

Nếu như muốn so sánh thì chỉ có "Trích tiên", Thập Quan vương mới đủ tư cách, đó là việc cần quan tâm của bọn họ chứ không hề liên quan tới đa số mọi người nơi này, không cần thiết nhụt chí hay đố kỵ làm gì.

"Ầm!"

Trời long đất lở, dị tượng kia làm mọi người trợn tròn mắt.

"Chuyện gì thế, đã xảy ra chuyên gì?" Rất nhiều người giật mình kinh ngạc.

Giữa bầu trời, dòng sông lớn cuộn trào từ bên dưới bao phủ lên khắp hư không, nó hóa thành một mảnh đại dương thanh tẩy cả bầu trời.

Đó không phải là nước thật sự là đều là lôi đình thật sự, tất cả từ bên dưới mắt đất lao vút lên giữa trời cao.

"Thần vương kiếp quả là kỳ lạ, chẳng thể dùng lý để nói!"

Rất nhanh mọi người liền hiểu, Thần vương kiếp khác với những kiếp khác, nó có rất nhiều cảnh tượng, dù cho lôi kiếp có tới từ dưới mặt đất cũng chẳng có gì là lạ cả.

"Đùng!"

Tiếng cồng chiên vang vọng chấn cho màng nhĩ của mọi người thiếu chút nữa nát tan.

Trong hư không đột nhiên xuất hiện một cặp cồng chiên đồng va chạm với nhau, mà Thạch Hạo thì lại chính đang ở giữa bị ép sát vào trong, lôi đình bao phủ, chiêng đồng như núi lớn, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Đều là do lôi đình biến thành, chiếc cồng chiên đồng đó như muốn ép nát Thạch Hạo thành bột mịn.

Một lát sau, thiên lôi biến đổi trở thành một đầm lầy kìm hãm lại Thạch Hạo, bên trong đầm lầy này lại có một con cá sấu há miệng nuốt chửng lấy hắn.

Mọi người ngây dại, chỉ vừa mới bắt đầu mà lôi đình đã hóa hình trở thành dụng cụ, sinh linh các loại, tuyệt khối khó mà thoát được.

Ầm!

Thạch Hạo phát uy, hiện giờ sức chiến đấu của hắn đang ở đỉnh cao, hắn dùng phù văn của bản thân đánh bay tia chớp và thoát khỏi miệng của con cá sấu đó, phá tan cả vùng hư không này.

Khi tia chớp nổ tung thì giữa bầu trời truyền tới tiếng chim hót, là một đám "Thái dương" từ trên trời lao vút xuống. chúng vô cùng lấp lánh, vô cùng chói mắt khiến người khác không cách nào mở to mắt được.

Đó là vầng mặt trời sáng chói màu vàng, bên trong đều sản sinh ra chim thần màu vàng óng, lúc này chúng giang cánh bay lượn phá tan vầng thái dương rồi vọt nhanh xuống dưới.

Một đám kim ô mang theo hỏa tinh trong thiên địa cùng với vô tận lôi đình che kín bầu trời nhấn và chìm cả hư không, tất cả cũng chỉ có một màu vàng rực rỡ.

Sắc mặt của mọi người liền thay đổi, thiên kiếp như vầy quá là kinh người, thật sự quá khủng khiếp.

Bởi vì, khí tức của những con kim ô này đều là Thiên Thần, tình huống này ra sao đây?

Nên biết, giữa bầu trời giờ đang có một đám kim ô tấn công xuống dưới, cả người mang theo tia chớp cùng với ánh sáng hủy diệt va chạm vào Thạch Hạo.

Nếu là người bình thường thì làm sao mà tránh được, làm sao là đối thủ, hoàn toàn rơi vào kết cục tử vong.

Có Thiên Thần đang quan sát cũng âm thầm biến sắc!

"Kiếp nạn này cũng không phải chuẩn bị cho những người bình thường, mà là dành cho những người tu ra ba luồng tiên khí!" Có ông lão khẽ thở dài.

Loại kiếp này tuyệt đối có thể giết chết người khác, cơ bản không cách nào vượt qua được, là một tử cục.

Quả nhiên, Thạch Hạo hét lớn, nắm đấm phát sáng đồng thời ba luồng tiên khí lao ra, hắn triển khai bảo thuật chí cường chống lại đám kim ô và lôi đình kia.

Đây là một hồi chiến đấu và cũng là một thử thách sinh tử!

Dù là Thạch Hạo thì vẻ mặt cũng căng thẳng, hắn giết thẳng vào trong đám kim ô này, chỉ trong nháy mắt có rất nhiều lông vũ vàng óng mang theo máu tươi bay lượn xuống dưới.

Những làn máu tươi này cũng có của kim ô và cũng có của Thạch Hạo, hắn nghênh chiến đám sinh linh biến ảo từ lôi đình này nên phải chống lại vô số tia chớp, thành ra bản thân gặp phải thương thế.

Là một hồi đại quyết chiến!

Trong nhất thời, giữa bầu trời có bóng người xung kích, kim ô hí vang, cảnh tượng dọa người.

Tới cuối cùng, Thạch Hạo tựa như là một vị Thiên đế trẻ tuổi với mái tóc rối bời mang theo máu tươi sảng khoái nghênh chiến địch thủ tám phương.

Ầm!

Hắn đứng ở trong hư không, một quyền nối tiếp một quyền đánh tan từng vầng Thái dương này tới vầng Thái dương khác, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Từng con kim ô cứ thế bị đánh giết, máu tươi đầm đia!

Mọi người trợn tròn mắt, đây là Hoang ư, đây mới là thực lực hiện giờ sao!

Thân thể của Thạch Hạo tả tơi, vết hở khắp nơi, bởi vì trận chiến này rất khó khăn, lôi đình quá mạnh bạo và vô cùng vô tận.

Nhưng mà, sau khi vầng Thái dương kia biến mất, tiếng chim hí ngưng bặt, Thạch Hạo đã vượt qua cửa ải đầu tiên, hắn bay vút lên trời cao, xuyên qua tia chớp rồi tiến tới tầng thứ hai.

Nếu là người khác, có thể coi như là kết thúc rồi.

Nhưng, lôi kiếp mạnh nhất này đã được vượt qua, mà đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, chỉ cần đăng lâm tới cửu trùng thiên, giết từ thế giới này tới thế giới khác thì coi như hoàn thành mỹ mãn.

Mọi người cho rằng Thạch Hạo sẽ rất khó khăn để vượt qua, tầng thứ hai sẽ tốn rất nhiều thời gian và bản thân sẽ bị thương rất nặng, thế nhưng những dự liệu như thế đều không có.

Thạch Hạo hét dài, lần này hắn triển khai Liễu Thần pháp ngay trước mặt mọi người để gia trì bản thân, tinh lực cuồn cuộn dâng trào rồi tiếp đó lại vận dụng những bảo thuật khác, cứ thế giết thẳng lên trên trời cao.

Hắn vượt qua mấy tầng liên tiếp, từ từ lên tới tầng thứ năm, thế tiến công tựa như chẻ tre!

Tuy rằng trong hành trình này cả người đẫm đầy máu, chiến y bị phá nát, thân thể chằn chịt vết thương, thậm chí xương cốt còn bị gãy nát thế nhưng lôi đình vẫn không cách nào ngăn cản được bước tiến của hắn.

Ầm!

Tấng thứ sáu, hắn gặp phải đối thủ, có sinh linh đang ngồi ngay ngay trên thiên mã tay cầm thiên mâu màu đen, tiếp đó hắn thúc ngựa xông tới, thiên mâu âm u cắt lìa trời cao.

Keeng!

Tia lửa văng khắp, Thạch Hạo tiếp tục chiến đấu với người này.

Kết quả, chỉ trong giây lát lại xuất hiện thêm chín người như vậy, chỉ có điều là binh khí biến hóa và tất cả đồng loạt xông lại.

"Giết!"

Thạch Hạo đại chiến, cuộc chiến này tuyệt không bình thường, những đối thủ kia đều mạnh tới mức không còn gì để nói, có thể mạnh mẽ đánh chiến trực diện với hắn.

Đây lại là một cuộc ác chiến, Thạch Hạo vơi vãi máu nóng, pháp lực vận chuyển, không màng sống chết, tất cả cũng vì siêu thoát, xông qua cửa ải khó này thì sẽ rèn luyện cơ thể thành Thần vương chí cường.

Đây là Thần vương kiếp, hắn cần dùng lôi đình để rèn luyện thân thể, mài giũa nguyên thần, làm cho bản thân càng ngày càng thêm mạnh!

Chém giết đầy kịch liệt, máu tươi nhuộm đỏ hư không.

Xa xa, Vân Hi vừa mới tới, nàng với một thân y phục tím lơ lững trong hư không, dáng vẻ đầy quyền rũ, không minh xuất trần.

Nàng thầm thở dài, thiếu niên ngày xưa lại trưởng thành tới bước này, hoàn toàn vượt xa dự đoán của nàng, thật sự mạnh mẽ tới vô biên.

Vân Hi thường xuyên nghe đươc tình hình của Thạch Hạo trong Tiên cổ này, bởi vì hắn quá nổi danh, mỗi lần phong vân quấy phá thì đều không thể thiếu được hắn, ấy vậy trước giờ nàng vẫn chưa từng gặp mặt qua.

Chuyện năm đó làm cho lòng nàm thấy hổ thẹn.

Rời xa nhau có mấy năm, lần nữa gặp lại trong Tiên cổ này, chứng kiến phong thái vô địch của hắn làm nàng nghĩ tới vẻ hối hận và khó xử của tộc nhân mình.

Một phương khác, Nguyệt Thiền cũng đã tới, ánh mắt lóe sáng và không nói câu nào, nàng chỉ yên lặng đứng nhìn.

Chỉ là, người cậu ở bên cạnh nạng liên tục càu nhàu, tuy rằng bị Thạch Hạo đánh bại thế nhưng lại cảm thán khâm phục sự manh mẽ của Thạch Hạo, thỉnh thoảng còn nhắc khéo với Nguyệt Thiền.

Việc này làm cho Thánh nữ của Bổ Thiên giáo buồn bực không thôi, đồng thời trong lòng cũng rất lộn xộn.

"Gì mà mạnh nhất chứ, không chừng hắn sẽ ngã xuống, bị lôi đình giết chết." Nguyệt Thiền phản bác người cậu của mình.

Một lát sau, Thạch Hạo giết chết những đối thủ này và đăng lâm vào tầng thứ bảy, lúc này hắn đang điều khiển một con Thiên mã lôi đình.

Việc này làm mọi người ngây người.

Đương nhiên, cũng vì thế hắn đã đánh đổi rất nhiều, Thiên mã hí dài tiếp đó là nổ tung, hóa thành lôi điện.

Cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị, bật nhảy giết thẳng về phía biển sấm ở tầng thứ bảy.

"Tiêu rồi, ở trong tầng thứ bảy thì Hoang đã bị lôi đình đánh nát thân thể!" Có người sợ hãi hét lên.

Đây lại là một hồi ác chiến, không chỉ có sinh linh mà còn có cả núi sông, tất cả đều do tia chớp biến thành, thỉnh thoảng sẽ bạo nổ và còn có cả ánh sáng phi tiên.

Hắn bị chém lìa ngang hông!

Thế nhưng, hắn cố gắng cưỡng ép ngưng tụ lại thân thể, gắng gượng vượt qua nguy nan này.

Trong ánh mắt không thể tin của mọi người thì hắn xông thẳng về tầng thứ tám.

Quá nhanh, tốc độ như thế này làm mọi người khiếp sợ!

"Là muốn đánh vỡ ghi chép ư? Tốn thời gian cực kỳ ngắn để thông qua."

"Trên tầng trời thứ chín thì hắn sẽ gặp phải đại kiếp nạn, có thể sống hay không thì vẫn chưa biết được!" Có người nói thế.