"Ta sẽ không chiến với ngươi đâu!" Cô Kiếm Vân trả lời rất đơn giản và cũng rất dứt khoát về việc không ra tay của mình.
Cường giả thuộc đời này dám lên tiếng nói giết Thạch Hạo cũng chẳng có mấy ai, oai phong của hắn đã tạo nên cơn chấn động không nhỏ cho sinh linh khắp mười phương.
"Đạo hữu có hơi bất cẩn, nói nhầm không vậy?" Bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi, hiện nay Cô Kiếm Vân có uy thế cực thịnh, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì chỉ có mình hắn độ kiếp thành công, tuyệt đối là một trong vài vương giả mạnh mẽ nhất.
"Hắn đang tu sửa một pháp môn nên tổn thương tới bản nguyên của đại đạo, tình trạng đã tới giai đoạn cuối, sống cũng chẳng được lâu nữa." Cô Kiếm Vân nói, đây cũng xem coi như là lời giải thích.
"Cái gì?!" Tất cả mọi người đều khiếp sợ, Hoang trọng thương sắp chết, không còn sống bao lâu nữa?
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, nên biết, danh tiếng của ai nổi nhất hiện giờ, chắc chắn là Hoang, thế nhưng giờ lại tổn thương căn cơ đại đạo và có thể sẽ chết.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thạch Hạo trên võ đài, có vài vương giả của cổ đại cá biệt tu thành Thiên nhãn cũng quan sát cơ thể của hắn.
"Chính xác, Cô Kiếm Vân đạo huynh nói có lý, Hoang gặp nguy rồi, tinh lực héo tàn, hơn nữa bản nguyên lại đang bốc cháy không cách nào ngăn cản được, đang từ từ đi về phía suy yếu!:
Hiện giờ, quái thai cổ đại cũng không còn nhiều, bất luận là ai thì cũng là kỳ tài tuyệt thế, đã từng vô địch một đời, lúc này có người nói ra dự đoán tán đồng với ý kiến của Cô Kiếm Vân.
Thời khắc này, cách nhìn của mọi người về Thạch Hạo đã thay đổi, không còn kính nể mà thay vào đó là vẻ nuối tiếc, cũng có người hả hê vui sướng.
Là pháp môn gì mà lại gây thương tổn tới căn cơ đại đạo, đốt cháy bản nguyên, quá kinh khủng.
"Đáng tiếc mà, Hoang nghịch thiên là thế nhưng khả năng sẽ chết sớm, rất giống với những người kia của cổ đại, vì yêu nghiệt quá mức nên trời cao không dung, cuối cùng phải chết trẻ mà."
Mọi người đều tán đồng với lời này, trời ghét anh tài, đây là lời giải thích tốt nhất.
"Ha ha ha..." Xa xa có người cười lớn, quả thật không cách nào kìm nén được nữa, chính xác, đó chính là cừu địch của Thạch Hạo, những người đối đầu đều mừng rỡ không thôi.
Hoang của hiện tại thì bọn họ không cách nào ngăn cản được, ngoại trừ Thập Quan vương, "Trích tiên", Ninh Xuyên ra thì ai là đối thủ của hắn? Thế nhưng, ba người kia có thể đều đã bị sấm sét đánh cho chết rồi.
Hiện giờ, toàn bộ địch thủ đều sợ hãi, không một ai có thể địch lại Thạch Hạo, nhưng lại không hề nghĩ ra loại biến cố này sẽ phát sinh, như vậy thì làm sao bọn họ không vui mừng chứ!
Nếu là người khác nói thì cũng không nói làm gì, cũng sẽ chẳng có mấy ai tin tưởng thế nhưng Cô Kiếm Vân là người nào, chính là vương giả mạnh mẽ chỉ đứng sau Thạch Hạo và đã vượt qua thiên kiếp!
Ngoài ra, còn có một vài vương giả cổ đại khác cũng đồng ý cho nên khiến mọi người bàn tán xôn xao. Đồng thời, việc đã rõ như ban ngày, tất cả mọi người đều nhìn thấy vấn đề trên cơ thể của Thạch Hạo, hắn vốn gần như đã vô địch, khí thôn sơn hà thế nhưng khi quét ngang các đối thủ thì chẳng hề sướng vui gì mà chỉ ngồi xếp bằng ngơi đó, chỉ bị động nghênh chiến, tất cả đã đủ để chứng minh tất cả rồi.
Nơi đây sục sôi, một thiếu niên có thần tư ngút trời lại chuẩn bị chết, việc này khiến nhiều người cảm thấy như đang mơ.
Thạch Hạo rất bình thản, nói: "Ta sống không còn lâu nữa? Tất cả mọi người đều chết cả, dù là mấy kỷ nguyên trước đây, thế nhưng ta chắc chắn vẫn sẽ sống trên đời này."
Lời này vừa ra thì liền làm cho mọi người ngây dại, là tự phụ hay là liều lĩnh?
"Ngươi cũng không cần tỏ vẻ thông minh đâu, ít nhất hiện giờ cũng không cần phải chết." Thạch Hạo nhìn về Cô Kiếm Vân rồi nói thế.
Mọi người ồ lên, ai cũng có thể nhìn ra được tình trạng tồi tệ của hắn, hơn nửa thời gian nãy giờ đều ngồi xếp bằng bên trên võ đài chứ chẳng hề đứng dậy, tinh lực và tinh nguyên thì không ngừng bốc cháy, thế nhưng lời nói lại đanh thép như thế.
Nên biết, dựa vào uy thế vô địch hiện giờ của Cô Kiếm Vân thì dù là Hoang lúc toàn thịnh cũng phải cẩn thận đối đãi.
Cô Kiếm Vân tuyệt đối có tư cách khiêu chiến Hoang vào lúc đỉnh cao!
Lời lẽ như vậy của Hoang chẳng lẽ không sợ Cô Kiếm Vân lên đài và liều mạng với mình, với trạng thái cơ thể hiện giờ của hắn thì rất có thể sẽ bị giết chết.
Cô Kiếm Vân cười khẩy chẳng thèm để ý, lưng vách thần kiếm nhìn chằm chằm thanh kiếm thai của Thạch Hạo thế nhưng cũng chẳng làm ra bất kỳ động tác nào khác.
Trận chiến thứ một trăm, theo dự đoán sẽ là song hùng tranh bá thế nhưng vẫn không hề xảy ra, Thạch Hạo vẫn ngồi xếp bằng trên võ đài và cũng chẳng hề có một ai lên đài.
Không một ai dám lên, sợ hắn sẽ hồi quang phản chiếu, trước khi chết sẽ bùng phát toàn bộ.
"Thật là tiếc, chẳng lẽ không có một ai ư?" Thạch Hạo hỏi.
Việc này làm cho một vài địch thủ âm thầm hừ lạnh thế nhưng cũng không ai dám lên, trái lại tự an ủi mạng của hắn cũng không kéo dài, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi võ đài thì mình cần liều mạng làm chi?
"Ai dám tranh đấu cùng ta?" Thạch Hạo lần nữa hỏi.
Toàn bộ đối thủ đều không phục trong lòng, hành động này quá ngang tàn, thể hiện ngay trước mặt của bàn dân thiên hạ làm cho sắc mặt bọn họ chẳng hề dễ nhìn chút nào.
"Một kẻ hấp hối sắp chết, không đáng để chúng ta ra tay!"
"Có gì mà kiêu hãnh chứ, cố mà đừng có chết đó!"
"Ai sợ ngươi chứ, chỉ là không muốn đối phó một kẻ đang hấp hối thôi!"
Có mấy người khó chịu lên tiếng.
Trận thứ một trăm, không một ai lên sàn, chỉ có mỗi một mình thiếu niên kia đang ngồi xếp bằng, bên cạnh là Đạo cung vàng đang lơ lũng trong hưu không.
Thời gian trôi qua, phù văn lại hiện lên, bởi vì không có người khiêu chiến cho nên Thạch Hạo thuận lợi vượt qua ải.
Thắng liên tiếp một trăm trận, Thạch Hạo đã thành công!
Tất cả mọi người đều ngóng trông lúc hắn rời xa võ đài này, Hoang khó giữ được tính mạng, trong lần nỗ lực cuối cùng này đã thể hiện nên vẻ huy hoàng của tự thân.
Hiện giờ, hắn đã chứng minh rằng mình đã là một vương giả vô địch, thắng tiên tiếp một trăm trận, không ai dám lên đối đầu. Hắn có thể rời đi và không cần chiến đấu nữa.
Trên thực tế, Hoang chưa hề rời đi!
Hắn cũng không có lựa chọn nghỉ ngơi mà tiếp tục ngồi xếp bằng bên trên võ đài, dõng dạc tuyên tố sẽ tiếp nhận khiêu chiến của mười phương.
Nơi đây lại huyên náo, tất cả mọi người đều tập trung về hắn, không phải tính mạng của hắn chuẩn bị dập tắt sao? Vì sao lại còn dám ở lại?
"Quá lắm rồi đó nghen, chúng ta kính trọng nên mới dành cho ngươi chút thể diện, nhưng ngươi lại không biết quý trọng, muốn chết trên võ đài sao?"
Lúc này, trong đám địch thủ có người ra mặt, hắn không hề nể nang mà cứ thế chế nhạo Thạch Hạo.
"Rõ ràng thân thể đã không còn sức sống, sức chiến đấu cũng giảm mạnh vậy mà lại không biết tiến lui, muốn bị người khác giết chết à, người khác đã nể nang mà ngươi cũng chẳng biết thân biết phận!"
Đương nhiên, cũng có người đồng tình với Thạch Hạo, nói: "Đây là lựa chọn của một vị vương giả, hắn tình nguyện chết trên võ đài chứ không muốn ủ rủ rời khỏi."
"Chính xác, Hoang chính là một cường nhân hiếm có khắp cổ kim, lẽ ra sẽ rất nhanh vô địch thế nhưng lại gặp phải biến cố như vầy thì làm sao cam tâm chứ, hắn chọn các rơi máu trên võ đài như thế thì đáng được tôn trọng."
Nơi đây không cách nào bình tĩnh được, lời nào cũng được bình luận cả.
Trong lúc nhất thời, cũng không có ai lên võ đài.
Thời gian chuyển dời, hắn không chiến thế nhưng vẫn thắng tới hai mươi mấy trận, kết quả này khiến cho đám địch thủ tức giận, ung dung vậy à?
Quả thật Thạch Hạo không hề muốn xuống võ đài, thời gian quá cấp bách nên hắn muốn tiến tới vương toạ cuối cùng, đoạt được vận may lớn, nếu không lỡ như cường giả từ ngoại giới tiến vào thì sẽ vô cùng phiền phức.
"Không có ai khiêu chiến ta à? Vậy thì mình ta ngồi thủ võ đài vậy." Hắn nói vậy.
"Ta khinh vào, ngươi tưởng chuyện sẽ dễ như vậy à?" Có người không kìm chế nổi nên sai thủ hạ lên khiêu chiến.
Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo, ra tay vô tình, hắn điểm ra một chỉ, phù văn Luân hồi ngập tràn biến kẻ kia thành một đống xương khô.
Sao lại mạnh như thế chứ, việc này làm mọi người hoảng sợ. Thậm chí còn hoài nghi lời nói của Cô Kiếm Vân, Hoang sao lại đáng sợ như vậy chứ?
"Tinh lực mười không còn một, tinh nguyên thì đã khô cạn, hắn chuẩn bị chết rồi." Cô Kiếm Vân nói, hắn nhìn ra được đạo cơ của Thạch Hạo đã rạn nứt và chuẩn bị ra đi.
Ngay cả Thạch Hạo cũng tự mình hoảng sợ, pháp môn của Liễu Thần quá bá đạo, nếu như không phải hắn hiểu rõ toàn bộ áo nghĩa của môn bảo thuật này thì cũng sẽ nghi ngờ mình sẽ chết đi.
Nhưng hắn biết, đây mới chính là chỗ nghịch thiên của bảo thuật Liễu Thần, muốn trường sinh thì trước phải tự diệt, không phá thì làm sao xây!
Hắn muốn có sức sống phồn thịnh thì cần phải trải nghiệm vẻ mất đi sức sống của bản thân, đứng sát bên cái chết, không cho phép sử dụng bất kỳ thủ đoạn bất chính nào, ẩn chứa áo nghĩa cân bằng.
Nhưng, nước cờ này rất hung hiểm, sơ sót một cái là hắn sẽ tọa hoá ngay, cứ thế biến thành đống xương tắng.
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc ngồi xếp bằng trên võ đài, không hề dám khinh thường pháp môn này chút nào.
Thời gian trôi qua, hắn cũng không có chiến đấu thế nhưng lại thắng tới năm mươi tám trận!
Tất cả mọi người đều á khẩu, từ các đời tới nay cũng chưa từng có ai không chiến mà thắng như vậy, rõ ràng là chuẩn bị chết thế nhưng không một ai dám dây vào.
"Không được, lên cho ta, phải ép hắn ra tay, phải khiến hắn nhanh chết đi!"
Một vài cường giả tụ lại cùng nhau, sau khi thương thảo thì dặn dò thủ hạ lên khiêu chiến với Thạch Hạo.
Kết quả, Thạch Hạo đại khai sát giới, mặc cho con mắt của hắn lờ mờ, da thịt khô quắt, bản thân như xương khô, tinh huyết bốc cháy bên ngoài thân thể, thế nhưng lực sát thương vẫn kinh người như trước.
Cuối cùng, mấy chục người bỏ mạng, hắn lần nữa thắng liên tiếp chín mươi chín trận!
Nếu như gộp lại toàn bộ thì hắn đã thắng một trăm chín mươi chín trận.
"Ngươi còn chưa lên à?" Thạch Hạo nhìn về phía Cô Kiếm Vân.
Cô Kiếm Vân không hề trả lời, vẫn vách lấy trường kiếm và vẫn chọn cách không chiến với người chết.
Rất nhanh, Thạch Hạo đã thắng liên tiếp hai trăm trận!
Việc này đã khiến mọi người kinh ngạc, nếu theo lý thuyết khi thắng liên tiếp một trăm trận thì dù là quái thai mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ phải nghỉ ngơi, không một ai dám bất cẩn nhưu vầy.
Nhưng mà, Hoang đã thắng tới hai trăm trận nhưng vẫn không hề rời đi, còn muốn thủ đài!
"Việc này... không được! Phải ngăn hắn lại, nếu cứ thắng liên tiếp như vầy thì toà võ đài này không chừng sẽ nhận định hắn là người chiến thắng mất, không không lại đưa tạo hoá giao cho hắn!" Có người nói.
Dù là quái thai cổ đại cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, sắc mặt của Cô Kiếm Vân cũng hơi thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ tạo nên chuyện cười cực lớn, một kẻ hấp hối sắp chết lại có thể đỗ vị thứ nhất.
Bắt đầu từ tận thứ hai trăm lẻ một thì chiến đấu đã có chút kịch liệt, không hề có chuyện không chiến mà thắng nữa, Thạch Hạo không ngừng xuất thủ.
Rất nhiều người bị ép phải lên đài, cũng không thiếu người cho rằng Thạch Hạo càng ngày càng suy yếu nên mình có chút cơ hội, lúc đó sẽ đoạt lấy tiên chủng của hắn rồi trốn đi xa ngay lập tức.
Kết quả, những trận này vô cùng khốc liệt, có tới tám mươi cường giả mất mạng, chết ngay trên võ đài.
Sau cùng, Thạch Hạo thắng liên tiếp ba trăm trận!
Chuyện này đã tạo nên chấn động.
Nhưng, tình hình của hắn càng ngày càng gay go, tuy vẫn ngồi xếp bằng ở nơi đó thế nhưng cơ thể cũng bắt đầu rung lắc.
Việc này càng tiếp thêm niềm hi vọng cho mọi người, cơ hội có thể tự tay giết chết Hoang đã tới rồi!
Chỉ là, từ trận ba trăm lẻ một cho tới bốn trăm thì Thạch Hạo giết chết hơn sáu mươi tên cường giả, việc này đều làm cho mọi người dựng đứng lông tóc.
Đây là quái vật à?!
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Thạch Hạo dèn đã cạn dầu, tinh nguyên đã hết sạch, thế nhưng hắn chẳng hề chết, dù là thế vẫn có thể chiến với các lộ cao thủ.
Tất cả mọi người cũng chẳng biết nói gì nữa, đừng có nghịch thiên quá chứ?
Dù là Cô Kiếm Vân cũng sững sờ, cảm thấy khó mà tin vào sự thật này.
"Còn có ai nữa không?" Thạch Hạo thều thào hỏi.
Bắt đầu từ trận thư bốn trăm, liên tiếp mấy chục trận không hề có ai lên đài, hắn lại bắt đầu hành trình không chiến mà thắng, đảo mắt hắn đã thắng tới bốn trăm ba mươi chín trận.
"Hắn không ổn rồi, các ngươi xem kìa, dù là ngồi mà cũng không vững luôn, đã có thể lên giết hắn rồi. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vầy, cứ để hắn thắng tiếp nữa thì khả năng võ đài cổ này sẽ công nhận hắn là người chiến thắng cuối cùng!" Có người cuống lên nói.
Quả thật Thạch Hạo rất vất vả, những trận tiếp theo hắn không thể nào chỉ dùng một chiêu mà phải tới mấy chiêu mới có thể giết được địch, thời gian tiêu tốn cũng dài ra.
Nhưng, hắn vẫn là người chiến thắng, trên võ đài lại có thêm năm sáu mươi bộ thi thể, đều do hắn giết cả.
Tới giờ, hắn đã thắng liên tiếp năm trăm trận!
Mà lúc này, võ đài phát sáng chiếu rọi lên trên người hắn, đây là ca ngợi và cũng là tán thành với việc làm này.
"Nhất định phải cản hắn lại, võ đài này đã thức tỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hỏng bét hết!" Có người căng thẳng nói.
Ngoại giới, Trung châu.
Mấy ngày qua, vùng đất trung tâm của ba ngàn châu đã xảy ra sóng gió lớn, ảnh hưởng rất sâu xa.
Thậm chí, bởi vì chuyện xảy ra ở vùng đất trung tâm này đã khiến cho rất nhiều đại giáo quên đi Tiên cổ.
Có một nửa Giáo chủ đều công kích khe lớn của di địa Tiên cổ, một nửa còn lại thì xuất hiện ở trận pháp Tiên đạo, bởi vì chuyển xảy ra nơi này ảnh hưởng quá to lớn.
"Chẳng lẽ, các ngươi là người... tới từ bên ngoài thượng giới này, là người tới từ nơi kia?!"
"Sai, không phải là Địa, mà là Thiên!" Một người trẻ tuổi nói đầy ngạo nghễ, trong mắt có chút vẻ xem thường, nói: "Nơi này của các ngươi thật là làm cho ta thất vọng quá, các ngươi là Thiên Thần? Ta đã thắng liên tiếp tám mươi mốt trận, cái gọi là kẻ tài ba trong đám Thiên Thần các ngươi dù có tiến lên toàn bộ cũng chẳng có chút uy hiếp gì!"
Sắc mặt của những Thiên Thần nơi này đều rất khó coi, dù là một vài Giáo chủ sắc mặt cũng u tối, thế nhưng người trẻ tuổi này nói là sự thật, hắn quá mạnh mẽ.
"Nếu không, toàn bộ đám Thiên Thần các ngươi cùng lên đi!" Bên ngoài cơ thể của người trẻ tuổi này hiện ra tiên khí và diễn biến thành đoá hoa Đại đạo hiện ở trên đầu, nói thế.