Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Ao cổ vàng óng này tuy không lớn lắm thế nhưng bên trong lại tràn đầy Lôi Kiếp dịch, chỉ cần hít một hơi thôi cũng đã khiến người khác có cảm giác như vũ hóa phi thăng rồi.
Thạch Hạo xụi lơ nằm nhoài trên mặt đất chằng hề động đậy gì cả, thân thể của hắn tả tơi, xương cốt toàn thân chẳng còn cái nào hoàn hảo, tất cả đều vỡ nát cả.
"Ực!"
Thạch Hạo há miệng uống từng hớp Lôi Kiếp dịch, ngoài ra cũng chẳng làm gì nữa cả, bởi vì thương thế quá nghiêm trọng, nếu nói là một người đã chết thì cũng không quá đáng.
Liên tiếp xông qua chín tầng trời rồi lại tiến vào khu thứ mười này khiến cả người hắn không có chỗ nào không tổn hại, ngay cả xương trán cũng đã vỡ thành mười mấy miếng được cưỡng ép gắn lại với nhau.
Cho tới thân thể thì thủng cả trăm ngàn lỗ, vết cháy đen khắp nơi, rất nhiều lỗ máu thông từ trước ra sau, phủ tạng cũng bốc ra múi khét lẹt, cả thân thê thảm không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn có thể còn sống, còn sóng sinh mệnh, đây quả là một kỳ tích!
Ao vàng nửa mét vuông này tựa như được tạc từ nham thạch, khi đưa tay đụng vào thì như không phải do lôi điện biến thành, việc này khiến hắn vô cùng kinh ngạc!
Trong biển sấm sao lại có một tiên trì bằng nham thạch cổ xưa? Quả khiến người khác phải suy nghĩ không thôi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thạch Hạo nhìn thấy thứ này, Lôi Kiếp dịch lần trước là màu tím, thần hiệu còn lâu mới bằng lần này.
"Rầm!"
Nuốt một ngụm Lôi Kiếp dịch xuống thì Thạch Hạo cảm thấy thân thể thê thảm và tả tơi của mình chợt sinh ra không ít sinh cơ, là từ trong trạng thái giả chết lao ra ngoài.
Đến cảnh giới như hắn, thân thể pháp lực đều hơn xa trước kia, nếu là Lôi Kiếp dịch như trước thì cũng không thể có hiệu quả lớn như vầy.
"Đây là tinh hoa!" Thạch Hạo thán phục.
Một giọt dịch màu vàng này đủ sánh ngang với một vũng trước kia, sức sống cùng sinh cơ ẩn chứa quá nhiều.
Lôi Kiếp dịch đại biểu cho hủy diệt, thế nhưng bên trong vẻ tuyệt diệt này lại ẩn chứa một tiên trì cổ xưa cất giấu sinh cơ, có thể thấy được sự quý giá của nó cỡ nào rồi!
"Thương tích lần này quả là nghiêm trọng!" Thạch Hạo hoảng sợ, khi bình tĩnh lại thì hắn mới hiểu được sự hung hiểm tới mức nào của lần độ kiếp này.
Đây là thân thể của mình ư? Tả tơi thê thảm, trên mỗi đoạn xương đều có tới mấy chục vết rạn nứt gần như vỡ nát, thế nhưng lại được ba luồng tiên khí cố gắng kéo lại gắn kết một chỗ.
Huyết nhục, phủ tạng gần như đã hoại tử, không hề có chút sinh cơ nào, cháy khét và lạnh lẽo hết cả.
Làn này quá thảm, trong cơ thể của hắn chỉ còn sót lại ba tia tiên khí, tất cả đều nhờ vào thứ này nếu không đã ngã xuống từ lâu, hóa thành một bộ di hài rồi.
Xẹt xẹt!
Mãi cho tới hiện giờ, thân thể của hắn mới tràn ra những ánh điện xuyên thủng cơ thể, đó là sức mạnh mà lôi kiếp đã lưu lại trong cơ thể chưa có tan hết.
Nguyên thần cũng là như thế, nó tối tăm lờ mờ, chia năm xẻ bảy, thê thảm không thôi, ánh chớp lấp lóe xèn xẹt liên tục.
Mặc dù nói là trải qua lôi kiếp, huyết nhục và nguyên thần sẽ được rèn luyện, gột rửa, nếu như có thể phục hồi lại như cũ thì sẽ nhận được lợi ích cực kỳ to lớn, thế nhưng hiện tại hắn lại vô cùng thê thảm.
Sau khi Thạch Hạo uống xong một hớp Lôi Kiếp dịch thì thân thể dần chuyển biến tốt, các giác quan dần có cảm giác thì cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong nước thuốc, thoải mái vô cùng.
Có thể nhìn thấy được, thân thể khô quắc của hắn đang phát sáng và từ từ căng mọng, thân thể tả tơi đang được tái tạo lại, mà những nơi xương gãy thì vang lên ken két và gắn kết lại với nhau.
Phương xa, rất nhiều người cũng nhìn thấy được cảnh này.
"Là Lôi Kiếp dịch đó, hơn nữa còn có màu vàng, đầy một ao, đã ai thấy qua chưa?!"
Kỷ nguyên này không hề có thiên kiếp, cũng mang ý nghĩa là không thể nhìn thấy ao vàng cổ, lúc này nó xuất hiện thì tuyệt đối là một đại sự chấn động cả thế gian.
Hoang cực kỳ suy yếu, thế nhưng vì ao bảo dịch nên đang có dấu hiệu khôi phục, rất có thể vì thế sẽ thoát thai hoán cốt!
"Đây là cơ hội duy nhất, Hoang vừa mới độ kiếp xong và rơi vào trạng thái suy yếu nhất, một khi giết chết hắn thì sẽ gió êm biển lặng ngay!" Có người nói nhỏ.
Luôn luôn có người lòng mang địch ý, hiện giờ con mắt léo lên tinh quang và tha thiết muốn ra tay.
"Nghe đồn, chiếc ao vàng bằng nham thạch là tiên trì cổ xưa, được lưu lại từ hơn một kỷ nguyên trước, nếu uống được loại Lôi Kiếp dịch này thì việc tu hành ngày sau sẽ rất sáng sủa!" Có người không nhịn được nói.
Tương truyền, tiên trì này đã có từ xưa và chỉ hiện ra trong lôi kiếp, ẩn chứa vận may lớn không tài nào tưởng tượng ra được, một khi được chất lỏng này tẩm bộ thì tiềm năng cũng sẽ được tăng cường.
Nhân lực cũng có lúc sẽ cạn kiệt, tiềm năng mỗi lần cũng chỉ đạt được một chút, tất cả sẽ ảnh tưởng to lớn tới thành tựu sau này!
"Hoang đã chém giết quá nhiều, chúng ta phải liên thủ diệt trừ hắn, thừa cơ hắn đang suy yếu để diệt tận gốc!"
"Một ao đầy Lôi Kiếp dịch, đủ để chúng ta chia đều rồi!"
Có mấy người không kìm nổi vẻ thèm khát, nói là đánh giết Thạch Hạo chỉ là giả mà đoạt tiên trì cổ này mới là chính, khi vừa nhìn thấy phúc duyên kinh thế như này thì mấy bọn họ đều muốn nửa đường hái đào.
"Ra tay!
Mười mấy chiếc răng thú phát sáng, tất cả hóa thành phi kiếm tản ra hào quang sáng rực, phát ra ánh kiếm chói mắt chém về phía Thạch Hạo đang ở bên cạnh Lôi Kiếp trì kia.
Một tòa Linh Lung tháp tỏa ra hào quang năm màu, nó mang theo sương mù ngập trời hóa lớn như ngọn núi trấn áp Thạch Hạo ở phương Tây.
Cùng lúc đó, một chiếc Thiên La tán xoay tròn rồi che kín cả trời cao, từng luồng khí xanh buông xuống và nhấn chìm nơi đó.
...
Trong lúc nhất thời, mấy chục loại binh khí đều hiện, tất cả đều rất mạnh mẽ và đều do những cường giả đồng loạt xuất thủ.
Bên trong, có kỳ tài ba ngàn châu, có dân bản địa, ai cũng mang theo địch ý cùng vẻ tham lam, có người có cừu oán với Thạch Hạo mà cũng có mấy người chỉ thuần túy là muốn đoạt Lôi Kiếp dịch, họ cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời.
"Ngươi dám!"
Cũng có mấy người hét lớn, tỷ như Đả Thần Thạch, Tào Vũ Sinh... tất cả đều hiện thân, thi triển thủ đoạn ngăn cản tất cả.
Lúc này là lúc Thạch Hạo suy yếu nhất, vừa mới vượt qua lôi kiếp nên thân thể và nguyên thần gần như bị hủy diệt, sức chiến đầu mười đã không còn một, cơ bản không có sức để chiến thêm trận nữa.
"Ầm!"
Một luồng lôi âm vang trời nổ tung, vượt qua tất cả mọi dự liệu của mọi người, tầng ánh chớp gần như lờ mờ biến mất kia lại lần nữa hiện ra, bùng phát ra tiếng sấm kinh thế.
Thế nhưng, lần này cũng không phải công kích Thạch Hạo mà là nhằm về những binh khí đang lao tới kia.
Bên trên biển sấm chín tầng trời - khu vực thứ mười, nơi đây tựa như là nơi ở của tiên gia, đình đài lầu các san sát, chim thần giương cánh, tiên hú chạy nhảy, núi cao nguy nga, thánh dược khắp nơi.
Nó vốn đã lờ mờ thế nhưng lúc này khi gặp phải công kích thì lại tái hiện, toàn bộ những thụy cầm mãnh thúy lượn lờ tiên khí đều vồ giết tới.
"Răng rắc!"
Ban đầu, toàn bộ binh khí đều rạn nứt, tiếp đó là nổ tung, dưới công kích của nhứng sinh linh trong ánh chớp kia thì cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây dại, thiên kiếp tại sao lại xuất hiện nữa?
Ông trời đang bảo vệ Hoang à?!
Đáng sợ nhất chính là, những ánh chớp kia đang men theo quỹ tích cũ của đám binh khí kia lao tới, có một vài chim thần và tiên thú cũng bổ nhào theo.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết phát ra, nhất thời những hơn nửa đám người xuất thủ vừa nãy đều gặp phải ánh chớp, gặp tiên cầm vồ giết chết ngay tại chỗ.
Huyết quang vung vãi, những ngày nọ nổ tung trong sấm sét.
"Cái gì, sức mạnh này mạnh tới mức nào chứ!" Mọi người kinh sợ.
Không phải ai cũng có sức chiến đấu kinh khủng như Hoang, những người khác dù là thiên tài cũng khó mà chặn được lôi kiếp, tất cả đều bị diệt trong ánh chớp, không hề có bất cứ gây cấn nào.
Những người xuất thủ vừa nãy đã chết hơn phân nửa, bởi vì công kích của bọn họ đều là toàn bộ cho nên mới dẫn tới lực thiên kiếp tương ứng.
Cường giả may mắn sống sót thì cũng bị những tàn dư của ánh chớp quét trúng, thân thể cháy đen bốc lên từng làn khói khét, gặp phải trọng thương.
"Thiên kiếp quá xa xưa, đã trở thành truyền thuyết, người đời sau không thể biết được, người khác đang độ kiếp mà có kẻ can dự vào thì sẽ dẫn tới lửa thiêu thân!" Có một ông lão với ánh mắt sâu thẳm lên tiếng, rõ ràng là một vị Thiên Thần.
Có mấy lời hắn không nói ra, rằng dù là hắn cũng không dám trêu chọc chứ đừng nói chỉ là đám người này, sức mạnh can thiệp càng lớn thì sẽ dẫn tới ánh chớp càng mạnh!
"Ngon thì đánh tiếp đi, quân ác ôn, chỉ có thể mà cũng dám công kích Thạch Hạo à, là tự tìm chết mà!"
"Đáng đời, lại muốn nửa đường hái đào, đám các ngươi quá đê tiện, đáng bị lôi điện giết chết!"
Đả Thần Thạch và Tào Vũ Sinh đang âm thầm trù ẻo, việc này khiến đám người kia sắc mặt vô cùng khó coi, tái nhợt không thôi.
"Đạo hữu, Hoang độ kiếp sắp sửa thành công rồi, chẳng lẽ các ngươi không sợ hay sao, muốn chờ hắn khái sáng ra một hành trình huy hoàng à? Tất cả mọi người sẽ làm nền cho hắn thôi!" Có người không cam và bí mật truyền âm.
"Đúng thế, một đối thủ như vậy thì sau này khi tranh cướp tạo hóa Tiên cổ thì có mấy ai địch lại? Nhân cơ hội tuyệt vời này phải diệt trừ ngay hắn, chúng ta nên nghĩ biện pháp."
Có một số người vẫn không cam lòng và muốn dựa vào thời khắc hắn sắp siêu thoát này để giết chết.
"Lão gia gia của Bát Tí Hồn tộc, xin người hãy ra tay!" Phía ngoài đoàn người có một tiểu cô nương tóc bạc, cặp mắt hồng ngọc chớp chớp cầu khẩn, đó chính là Thỏ nhỏ.
"Đám người kia quá đáng ghét, đáng lẽ phải đẩy hết vào trong thiên kiếp." Tuyết Lâm cũng nói, dung mạo của nàng tuyệt thế và cũng có mái tóc dài bạc, nàng và Thỏ nhỏ đứng cùng nhau khiến cả hai đều nổi bật giữa biển người.
"Được!" Một ông già phất mạnh ống tay áo, gió lớn cuồn cuộn rồi cuốn lấy mười mấy người trong đám kia đẩy vào trong ánh chớp.
Đây chính là cứu binh mà Thỏ nhỏ đã tốn rất nhiều công kích mời gọi, chính là một Thiên Thần tuyệt đỉnh của Bát Tí Hồn tộc.
Trên thực tế, hơn nửa năm trước, vị lão giả của Bát Tí Hồn tộc này cũng từng được mời tới và dẫn mấy tộc nhân của mình đi cứu Thạch Hạo, thế nhưng lúc đó Thạch Hạo lại đang bế quan.
"A...."
Mười mấy sinh linh kia đều kêu lên sợ hãi, khi bị đẩy vào trong ánh chớp thì đều bị thiên kiếp oanh kích đầy thê thảm.
Ở trước mặt Thiên Thần tuyệt thế, lúc nãy bọn họ âm thầm trao đổi thì không thể bị phát hiện nhưng một khi lộ ra chân tướng thì tất cả đều gặp nạn.
So sánh đôi bên, mọi người càng ý thức hơn về mức độ đáng sợ của Hoang, hắn đang ở trong biển sấm thế nhưng vẫn có thể chống lại được, còn những người này chỉ vừa mới tiếp xúc thì đã nổ banh xác rồi.
Đương nhiên, việc này cũng không thể nói mười mấy người kia quá yếu, mà lúc này lôi đình lại là của khu vực thứ mười, là tầng cao nhất của thiên kiếp, dù là Chân Thần khi chưa tu ra được tiên khí thì chắc chắn phải chết.
"Ầm!"
Người cuối cùng nổ tung thì rốt cuộc mới yên tĩnh lại.
Trên thực tế, thiên khiếp đã không còn đánh về phía Thạch Hạo nữa, hắn sớm đã vượt qua nên giờ cũng chỉ có biển sấm còn sót lại xuất hiện mà thôi.
Bên cảnh tiên trì cổ, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, tất cả đều đang chuyển biến tốt, hắn vốn đèn dầu đã cạn thế nhưng hiện giờ lại xoay chuyển tình thế, sức sốc tràn trề, cả người phát sáng.
Rất nhanh, cơ thể của Thạch Hạo dường như là pha lê bảy màu rạng ngời lấp lánh, vết thương đều khép lại, xương trắng trong suốt.
Lúc này, nguyền thần lờ mờ kia lại trở nên sáng rực, phóng ra hào quang chói mắt tựa như là một vầng mặt trời đang bốc cháy.
Nơi đó, một người tí hon đang ngồi xếp bằng ở phía sau xương trán với dáng vẻ trang nghiêm, mạnh mẽ vô cùng!
Thi thoảng, nguyên thần lại tràn ra khí tức của Thiên Thần khiế người khác sợ hãi!
Người tí hon này rất đáng sợ, thân mang chiến y đầy xa xỉ, được dùng lực nguyên thần hóa thành, tay cầm pháp ấn, bất khuất trong thiên địa, tựa như Chí tôn.
Người này ngồi xếp bằng nơi đó, khí tức đại Đạo tràn ngập, tựa như có thể trấn áp chư thiên cổ kim tương lai!
Trong nháy mắt, Thạch Hạo đã uống hết một phần ba Lôi Kiếp dịch và hoàn toàn hồi phục, sinh cơ bừng bừng, toàn thân rạng ngời.
Xa xa, con mắt của người xem đều đăm chiêu, miệng nuốt nước miếng, đó là Lôi Kiếp dịch đó nhen, hơn nữa còn có màu vàng rất hiếm thấy từ trước tới nay.
Ai cũng có thể nhìn ra được dược hiệu của thứ này, chỉ trong thời gian không lâu, Hoang từ trạng thái giải chết đã trở lại sinh long hoạt hổ, hơn nữa còn vượt xa trước kia.
"Vẫn còn tiếp tục kìa, hắn muốn phá kén thành bướm đó!" Mọi người thán phục.
Vốn Hoang gần như bỏ mạng, gian nan vượt qua lôi kiếp, thế nhưng chỉ trong tích tắc thì hắn đã rời khỏi tử cảnh, khôi phục lại trạng thái như cũ.
Đồng thời, loại biến hóa này vẫn còn tiếp tục, sinh cơ không ngừng tăng mạnh, sau khi trở thành Chân Thần thì con đường lột xác của hắn dần mở ra, vẫn đang trong quá trình tiến hành.
Rõ ràng, Hoang hơn xa những Chân Thần bình thường, quả đúng với cách gọi phá kén, cấp độ sinh mệnh tăng lên cực lớn, đúng với ý nghĩa tiến hóa vô thượng.
Từng lớp da già trên người Thạch Hạo bong tróc, ngoài ra còn có những mẫu xương vỡ vụn cũng bị ép từ trong cơ thể ra ngoài!
Huyết dịch lưu chuyển tựa như là tiếng sầm ầm ầm, cả người lấp lánh tựa như mặt trời ban trưa!
Thạch Hạo thoát thai hoán cốt, sinh mệnh đang tiến hóa, nhận được Đạo quả vững chắc, tiến thẳng như thế chẻ tre, lực bản nguyên kinh người, lúc này hắn vô cùng mạnh mẽ.
Mãi cho tới rất lâu sau khi ánh chớp đầy trời biến mất, tinh lực kinh người của hắn lan tỏa thì lúc này mới mở mắt ra, hai luồng hào quang sắt bén tựa như tia chớp cắt phá trời cao!
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc bình bằng ngọc rồi nhanh chóng lấy Lôi Kiếp dịch.
Đừng nói là những người khác, dù là Thiên Thần cũng lộ ra tinh quang, dù gì cũng là chất lỏng được lấy từ trong tiên trì cổ màu vàng kia.